Thấy cô đang dựa lưng vào thành giường, chân mày chau lại nhìn màn hình điện thoại, Lạc Anh liên quan tâm lên tiếng. “Hôm nay có lẽ em lại phải ra ngoài một chuyến rồi”
Tịch Ly đưa điện thoại qua một bên cho anh xem rồi nói.
Lạc Anh cầm lấy điện thoại của cô, nhấn vào danh bạ xem là ai vừa mới gọi tới. Quân Thành?
“Cậu ta gọi cho em làm gì? Lại nhờ em đóng kịch à?” Chuyện Quân Lão Phu Nhân anh đương nhiên là biết, Tịch Ly đã kể qua cho anh. Nhưng anh thật không ngờ màn kịch này lại kéo dài lâu đến vậy. Hơn nữa cô đang mang thai, cứ đi lại lung tung anh chẳng yên tâm một chút nào. Mà hôm nay anh lại có một buổi họp sớm nữa chứ.
Tịch Ly thấy ánh mắt anh đầy lo lắng, liền vòng tay mình qua cổ anh rồi nói: “Được rồi mà, anh không cần phải lo lắng quá đâu. Đây chắc chắn là lần cuối rồi,
được chứ?” “Anh sẽ bảo tài xế lái xe đưa em đi”
Nếu không lại xảy ra chuyện cô lên xe taxi rồi bị ai đó bắt cóc đi thì anh sẽ phát điên lên mất. Lạc Anh có cảm giác cô vẫn chưa ra dáng một người mẹ chút nào. Tính tình có chút... Càng ngày càng tăng động . Cho nên anh càng phải ra dáng một người
chồng, một người bố dành nhiều sự quan tâm tới cô hơn. Tịch Ly có được sự đồng ý của anh, cô vui vẻ thức dậy rồi đi vào trong nhà tắm đánh răng rửa mặt. Xong xuôi liền ăn hết bát cháo gà trên bàn, còn uống thêm một ly sữa nữa. Dạo này cô đã tập quen dần với sữa hạt rồi, không còn thấy nó khó uống như trước đây. Chỉ cần không phải là hải sản và đồ nhiều dầu mỡ thì cơn ốm nghén cũng sẽ không tìm đến cô. Lạc Anh giám sát cô ăn hết thức ăn rồi mới bưng bát đũa xuống dưới. Trước lúc đóng cửa phòng lại giúp cô còn không quên dặn dò: “Em đi đứng cẩn thận đấy, nếu thấy có gì không ổn thì phải gọi liền cho anh. Bây giờ anh phải tới công ty rồi, tới tối lại gặp em” “Em biết rồi mà, anh đi làm việc của anh đi.” Tịch Ly có cảm giác gần đây bản thân mình đã bị anh coi thành một đứa trẻ mà tỉ mỉ chăm sóc rồi.
“Đã biết thật chưa đấy?” Anh bán tín bán nghi hỏi lại cô. “Em biết thật rồi mà” Tịch Ly nói rồi đi tới trước cửa phòng mà đóng cửa lại.
Lạc Anh rời đi khỏi, Tịch Ly liền ngồi thụp xuống giường. Thật sự thì cô không muốn phải đi một chút nào, bởi vì việc lừa dối Quân Lão Phu Nhân như thế này cô cảm thấy cực kì không thoải mái. Nhưng dù sao Quận Thành cũng đã cất công nhờ vả, anh ta cũng đã hứa với cô đây sẽ là lần cuối, cho nên Tịch Ly đành lấy lý do đã giúp người thì giúp cho chót mà cùng anh ta đóng kịch nốt lần này vậy.
Tịch Ly thay một bộ váy rộng rãi. Bụng có hiện tại đã nhô lên đôi chút, không còn xẹp lép như một, hai tháng đầu mới mang thai nữa.
Cho nên đúng thật như anh nói, cô phải nên cẩn thận. Nhất là ba tháng đầu, không được đi đứng vội vàng hấp tấp quả.
Tịch Ly sửa soạn lại cho bản thân trông gọn gàng hơn một chút rồi đi xuống dưới lầu. Lúc đi ra khỏi nhà, cô thấy Lạc Anh vẫn còn đứng lấp ló ở ngoài cổng.
“Lạc Anh, anh còn chưa đi làm sao? Đã gần bảy giờ rồi đấy, sao anh vẫn còn đứng ở đây vậy?” “Anh thấy không yên tâm. Hay là để anh lái xe đưa em đi nhé?” Ánh mắt Lạc Anh cực kì nghiêm túc, vừa nói vừa nắm chặt lấy tay cô. Tịch Ly thở dài một cái. Dạo này anh giống như một bà mẹ đang lo cho con nhỏ vậy, đối với sự an toàn của cô anh còn để ý hơn cả chính cô để ý tới bản thân mình. Nhưng công việc là công việc, từ đây đến nhà Quận Thành cũng chả phải là một quãng đường xa lơ xa lắc gì cả cho nên cô liền gỡ bàn tay anh đang nắm tay mình ra rồi đẩy anh về phía xe đang đứng đợi sẵn ở trước cổng: “Xem đi, mới sáng sớm trợ lý Diệu đã đến đây đợi anh rồi. Anh sao có thể nói không đi làm là liền không đi được chứ, màu lên xe ngồi đi. Nếu anh không yên tâm thì em bảo tài xế nhà mình lái xe đưa em đi là được rồi” . “Anh đã nói với chú ấy rồi, nhưng anh vẫn thấy không yên tâm” Được rồi, bản thân anh thừa nhận. Dạo này đối với sinh hoạt thường ngày của co anh đặc biệt rất kĩ lưỡng và khắt khe, chỉ thiếu mỗi nhốt cô trong nhà nữa thôi, vì Lạc Anh thật sự vô cùng sợ hãi cảm giác Tịch Ly sẽ rơi vào tay kẻ xấu một lần nữa.
Coi như anh không thích tiểu quỷ trong bụng cô đi, nhưng cô vẫn là vợ tương lai của anh, đứa bé thích ghét gì thì cũng là cốt nhục của anh, anh không thể nào không quan tâm tới hai người họ được.”