Đợi Lạc Anh ngồi ngay ngắn vào trong xe, Tịch Ly cũng không cho anh thời gian nói rông nói dài thêm nữa. Cô trực tiếp bảo trợ lý Diêu lái xe đi cho kịp giờ làm việc. Anh là sếp mà đi muộn thì nhân viên trong tập đoàn sẽ nhìn anh bằng ánh mắt như thế nào đấy chứ?
“Thiếu Phu Nhân, chúng ta đi thôi ạ”.
Bác Mạc lái xe đến trước cổng ngay sau khi xe của Lạc Anh vừa rời đi. Tịch Ly thấy xe đã đến liền gật đầu rồi mở cửa xe mà bước lên: “Vâng ạ, hôm nay cháu làm phiền bác nhé.”
“Không có, không có gì phiền đâu? Bác Mạc xua tay cười hào sảng nói. Rất nhanh Tịch Ly đã đến nơi. Cô cúi đầu chào bác Mạc rồi bước vào trong nhà. Bởi vì cổng không khóa nên cô có thể tự do đi vào trong khuôn viên biệt thự, nhưng đến trước cửa nhà Tịch Ly nghĩ bản thân vẫn nên bấm chuông cho phái phép. Cho dù biết
mật khẩu nhưng cô và Quân Thành hiện tại đã ly hôn, cho nên có thể nói cô cũng chẳng còn quyền tự do hành động gì ở nơi này nữa rồi.
Tịch Ly không chần chừ mà bấm chuông cửa. Ngay lập tức có một giọng nói quen thuộc vang lên:
"Tới liền đây”. Người mở cửa là Quân Lão Phu Nhân. Vừa nhìn thấy Tịch Ly bà đã vô cùng vui vẻ mà ôm chầm lấy cô, sau đó kéo tay cô vào trong nhà: “Đứa bé này, dạo này muốn gặp được cháu thật khó khăn, cho nên bà mới phải tới tận nhà riêng của hai đứa đó”.
Tống Dung Lam giải thích cho cô về sự có mặt của mình. Tịch Ly cũng rất vui vẻ đối với sự nồng nhiệt mà bà dành cho mình, cô nắm lấy tay Tổng Dung Lam mà nói: “Dạo này cháu bận quá nên không có thời gian đến thăm bà. Bà có khỏe không ạ?” “Bà khỏe” Quân Lão Phu Nhân tươi cười nhìn cô. Họ trò chuyện thêm được một lúc thì Quân
Thành từ trong bếp đi ra, trên tay bề một đĩa hoa quả đã được cắt thành miếng vừa ăn trông vô cùng đẹp mắt. Hôm nay là vì có Tịch Ly đến đây nên anh đã nghỉ làm một ngày, chính là để cho bản thân mình có thể gần cô hơn, cũng là để có thể tiếp đón cô một cách chu đáo hơn. “Tịch Ly, em đã về rồi à?”
Quân Thành bày ra dáng vẻ như một người chồng đón vợ mới đi xa trở về, tươi cười ngọt ngào nhìn cô.
Tịch Ly có chút hơi bất ngờ với biểu hiện này của anh, cô không trả lời câu hỏi của Quân Thành mà quay sang nhìn Quân Lão Phu Nhân: “Bà, bà ăn nhiều một chút, như vậy da dẻ mới ngày càng đẹp được” “Ối giào. Cái con bé này, bà đã già như vậy rồi, còn chăm lo cho da dẻ làm gì chứ?” Tống Dung Lam vừa nói vừa cười, nhưng vẫn đồng ý ăn miếng hó quả cô vừa ghim vào nĩa cho mình.
Quân Thành nhìn một màn vui vẻ trước mắt, trái tim anh có chút đau. Nếu như không phải là anh cố chấp, nếu như trước đây anh chịu điều tra mọi chuyện trước khi lạnh nhạt với cô, thì có phải bây giờ anh và Tịch Ly đã có một gia đình hạnh phúc rồi hay không?
Càng nghĩ anh càng thấy tự trách, một nỗi buồn mang mác cũng dâng lên trong lòng.
Quân Lão Phu Nhân dời ánh mắt xuống bụng cô, thấy bụng cô hơi nhô lên liền nói:
“Tịch Ly, dạo này bụng con có chút lớn. Con tăng cân đấy à?” “Da.." Tịch Ly còn chưa nghĩ ra một câu giải thích cho hoàn chỉnh thì Tổng Dung Lam đã đặt tay lên bụng cô, sau đó ánh mắt bà lộ ra tia kinh ngạc: “Không phải là do béo. Bụng con còn như vậy, không lẽ là do có em bé rồi sao?” Tịch Ly yên lặng không biết nói thế nào. Đúng là người từng trải, chỉ cần nhìn sơ qua
đã biết.
“Quân Thành, còn đứng đó làm gì? Mau đưa con bé đến bệnh viện khám đi”
Ở tầm tuổi này rồi, đương nhiên bà rất mong có chắt bế. Mấy người bạn của bà ít cũng đã có vài đứa chắt rồi, vậy mà bà lại chưa được bế đứa nào cả, kể cũng thật là
chạnh lòng quá đây.
Tịch Ly bị dồn vào thế bí, cô không biết hiện tại nên làm như thế nào, chỉ đành đưa
mắt nhìn Quân Thành, mong anh sớm kết thúc vở kịch này. Nhưng điều mà Quân
Thành làm lại hoàn toàn trái ngược với những gì cô mong muốn. Anh tươi cười vô cùng tự nhiên mà đáp lại lời Quân Lão Phu Nhân: “Chuyện này cháu đã sớm biết rồi. Cô ấy quả thật đang có thai. Vì bận bịu quá nên
cháu chưa kịp báo cho bà biết” “Vậy, đứa bé đã được lâu chưa?” Hai mắt Tống Dung Lam sáng lấp lánh nói. “Đã gần ba tháng rồi.” Quân Thành mỉm cười tiến tới ngồi bên cạnh Tịch Ly, mặc kệ cô đang trừng lớn hai mắt nhìn mình.