Tình nhân - Quân Thành - Tịch Ly

Chương 273: Sau cùng, vật về nguyên chủ.






"Đúng, tôi nói cô đó."

Lạc Anh ngoắc ngoắc tay nhìn về phía Tịch Ly.

Cái hành động giương giương tự đắc này của anh thật sự khiến Lạc Phu Nhân muốn nhanh chóng tiến lên nắm đầu anh mà xoay mòng mòng.

Nhưng may mắn là bà vẫn còn tỉnh táo lắm.

Lí trí đã ngăn cản trái tim bà sử dụng bạo lực với Lạc Anh, vì hiện tại anh cũng đang là người bệnh mà, trường hợp ngoài ý muốn như thế này xảy ra cũng không thể quy chụp hết mọi tội lỗi lên đầu Lạc Anh được.

Tịch Ly trổ mắt nhìn Lạc Anh, nhìn anh giống như biến thành một con người khác.

Cái người đàn ông tự cao tự mãn này là ai vậy, lại dám dùng điệu bộ như ra lệnh mà nói chuyện với cô? Bình thường nói không ngoa thì Lạc Anh bám lấy cô như một con cún bự vậy, có bao giờ bày ra bộ dạng xa xa cách cách như thế này đối với cô đâu chứ? Nghĩ đến đây Tịch Ly vừa thấy tức lại vừa thấy tủi thân, vừa lau nước mắt vừa tiến tới chỗ anh: "Anh gọi em có chuyện gì?"

"Tôi có quen biết cô sao?"

Lạy chúa trên cao, turn down for what Tịch Ly thật sự muốn té ngửa.

Anh thật sự đã quên hết tất thảy vê cô rồi hay sao? Nãy đến giờ không phải là anh đang giả vờ hả? Nghĩ đến việc mình bị quên lãng, cô lại thêm một lần nữa rơi nước mắt.

Tay Tịch Ly ôm lấy cái bụng đã hơi nhô lên của mình, lại khóc bù lu bù loa lên.

Hai ông bà họ Lạc quả thực là thấy đau đầu với đôi trẻ trước mắt.

Một người thì kích động dễ khóc, một người kia thì lại cứ tích cực chọc cho người đối diện khóc nấc lên, thật là lực bất tòng tâm, muốn dí đầu mỗi đứa một cái nhưng lại không tài nào xuống tay cho được.

"Lạc Anh, con im đi được rồi "

Lạc Phu Nhân nhìn Tịch Ly ai oán khóc, bà thật lo cho đứa bé trong bụng cô sẽ bị tâm trạng không tốt của mẹ kích động.

Cho nên liên bước lên nhắc nhở cô: "Được rồi, con dâu.

Đợi thằng ngốc này nhớ lại tất cả rồi, chúng ta sẽ cùng nhau xử nó, có được không? Việc trước mắt là con cần phải chú ý tới bản thân, đừng làm ảnh hưởng đến con của hai đứa."

"Con?"

Lạc Anh giống như vừa được nghe thấy một chuyện gì đó kinh thiên động địa, hai mắt mở lớn nhìn chằm chằm vào cái bụng nhỏ của Tịch Ly.

Ừm, quả thật giống như bà bầu, hiện tại đã nhô lên đôi chút.

"Chứ còn cái gì nữa."

Lạc Phu Nhân đẩy Tịch Ly về phía trước, sau đó nắm lấy tay Lạc Anh mà đặt lên bụng cô, để cho anh cảm nhận: "Có thấy cái gì không? Ở trong này, là kết quả của anh đây.Anh đừng nói đến con anh anh cũng quên luôn rồi."

"Không thể nào."

Bàn tay to lớn của anh vẫn duy trì đặt trên bụng cô, nhưng nét mặt đã lộ rõ vẻ kinh ngạc.

Anh làm sao lại lên chức bố rồi cơ chứ? Người phụ nữ này vậy mà lại đang mang thai sao? Hơn nữa còn được người khó tính như mẹ anh chấp nhận mà gọi là con dâu luôn rồi? Tịch Ly đứng yên để tay anh đặt trên bụng mình.

Sau đó một lát cô mới áp bàn tay nhỏ bé của mình lên bàn tay to lớn của anh, thanh âm có chút nặng nề mà cất tiếng hỏi: "Anh thật sự không nhớ chút nào về em sao?"

Thịch! Nhìn thấy dáng vẻ đau lòng này của cô, không hiểu vì sao trái tim Lạc Anh lại đập mạnh một cái.

Anh rút tay mình ra khỏi tay cô, nhìn chằm chằm vào bàn tay vẫn còn lưu lại hơi ấm của cô rồi mới đưa tay đặt lên trên ngực trái.

Cảm giác trái tim lỗi nhịp vừa rồi là không hề sai, đến bây giờ anh vẫn cảm thấy rất rõ ràng.

"Tôi...Không có chút kí ức nào vê cô cả."

"Là vậy sao?"

Tịch Ly gượng cười nhìn anh, mặc dù trái tim đang cảm thấy rất đau, nhưng cô biết chuyện này không thể nào trách Lạc Anh được.

Xảy ra tai nạn anh là người phải chịu đau đớn, bây giờ lại còn mất đi kí ức của bản thân.

So với những gì mà Lạc Anh phải chịu, thì quả thật cơn đau nhất thời của cô chẳng thấm thía vào đâu cả.

"Em có thể...Đợi anh nhớ lại."

Tịch Ly chủ động nắm lấy tay anh, sau đó đặt đôi môi anh đào mềm mại của mình lên tay anh.

Cảm nhận được sự mềm mại cùng ấm áp của đôi môi qua xuyên qua da thịt mình, không hiểu sao Lạc Anh cảm thấy có một chút rạo rực.

Rõ ràng anh xưa nay không phải là một người dễ dãi, cũng rất kén cá chọn canh.

Nhưng tại sao khi đối mặt với người phụ nữ này, Lạc Anh lại cảm thấy bản thân khó khống chế tâm tình như thế nhỉ? Nhìn thấy tai Lạc Anh có hơi đỏ lên, Lạc Phu Nhân nở một nụ cười thần bí.

Nào, xem đi.

Cho dù trí nhớ của anh tạm thời có mất đi, nhưng cơ thể của Lạc Anh vân rất thành thật khi tiếp xúc với Tịch Ly đấy chứ? Thằng con quý tử này của bà, bà còn có thế không hiểu rõ nó sao? Đã coi cái gì là của mình, thì cho dù người khác có ép anh quên đi, anh cũng sẽ tự tìm đường mà quay về thôi.

Sau cùng, vật về nguyên chủ.

Những người yêu nhau sẽ đến được với nhau là một chuyện quá bình thường và hợp lý rôi.

"Cô...Cô có thể buông tay tôi ra có được không?"

Tịch Ly nghe thấy anh nói liên ngước mắt lên nhìn anh.

Cô cảm thấy...khung cảnh này quả là nghìn năm có một.

Lạc Anh thường ngày luôn trong vai một bá đạo vương tử, một gã đàn ông đẹp mã lưu manh.

Thế mà hiện tại mặt và tai lại đầu đỏ lên trước một nụ hôn nhẹ của cô, thật giống như một thôn nữ bị mấy anh trai làng trêu chọc vậy.

Nhìn thấy anh như vậy, sự căng thẳng trong lòng Tịch Ly cũng có thể miễn cưỡng coi là được giảm đi đôi chút.

Trong phòng bốn người cứ im lặng như thế một hôi, mãi cho tới khi bên ngoài cửa có tiếng ồn ào truyền tới.

"Cô kia, cô mau trở về đi.Cô nghĩ mình đang đòi vào đâu vậy hả?"

"Bà mau tránh ra đi, đừng có cản tôi, bà già."

Mấy âm thanh cãi cọ loảng xoảng lọt vào trong phòng.

Lạc Phu Nhân nhíu mày đi về phía cửa, vừa đi vừa lẩm bẩm nói: "Đang ôn ào cái gì vậy chứ?"

Vừa mới đẩy cửa ra, một người đã va vào bà, khiến cho Lạc Phu Nhân ngã sõng soài ra sàn gạch.

"A"

Mộ Tuyết Dung kêu lên một tiếng.

Cánh tay bà truyền đến một cơn bỏng rát, còn chưa kịp ý thức được nguyên nhân là do đâu thì đã có một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai bà: "Phu Nhân, người có sao không? Tay bị canh gà đổ lên rồi, chúng ta mau đi xử lý vết thương thôi "

"Cố Hải?"

Mộ Tuyết Dung nheo mắt nhìn cho rõ người đang ở sát bên cạnh mình, chỉ thấy Cố Hải biểu cảm hoảng hốt đỡ Lạc Phu Nhân đứng dậy.

"Có chuyện gì vậy?"

Lạc Lão Gia nghe thấy tiếng thét của vợ mình liên lật đật chạy ra, trùng hợp nhìn thấy một màn này.

Ông lo lắng nhìn cánh tay đã đỏ lên của Mộ Tuyết Dung, cẩn thận nâng tay bà lên hỏi: "Vết thương này là sao đây? Tại sao phút trước còn lành lặn, bây giờ lại như thế này rồi?"

"Lão Gia, là tôi đem canh gà tới cho Thiếu Gia.Cậu ấy đã..."

"Bác gái, bác có sao không? Con thành thật xin lỗi bác, con không phải là cố ý làm đổ canh gà lên người bác đâu."

Chưa để Cố Hải nói hết câu, một giọng nói lảnh lót đã vang lên thu hút Lạc Lão Gia và Lạc Phu Nhân đều đồng thời ngẩng đầu lên nhìn về phía trước.

Mộ Tuyết Dung hít một hơi sâu, hô hấp bắt đầu trở nên căng thẳng nhìn người đang đứng trước mặt mình mà nói: "Sao cô lại ở đây?"