Tình nhân - Quân Thành - Tịch Ly

Chương 274: "Rồi sẽ có cách mà."






Cố Hy? Cô ta đang làm cái gì ở đây vậy chứ? Chân mày Mộ Tuyết dung chau chặt, hiện tại cơn căng thẳng cùng bàng hoàng khiến bà quên đi vết bỏng đang tấy lên ở tay.

"Cố Hy?"

Lạc Lão Gia không có ấn tượng sâu đậm gì với cô gái đang đứng trước mặt mình cho lắm, nhưng ông cũng biết đó là bạn gái cũ của con trai mình.

"Bái gái, cháu xin lỗi bác.Bác có thấy đau không?"

Cố Hy mím môi, tiến dân lên phía trước, muốn nắm lấy tay Lạc Phu Nhân nhưng lại bị bà ngăn cản lại, không cho cô ta động tay vào người mình: "Muốn biết có đau hay không, thì để tôi giúp cô trải nghiệm một chút là được rồi."

"Cố Hải, có còn canh gà không?"

Lạc Phu Nhân quay ngoắt đầu qua nhìn thím Cố.

Thím Cố liên cúi người nhặt cặp lông đang nằm ngổn ngang trên đất lên, lắc lắc nó trong tay rồi đáp: "Phu Nhân, ban nãy đã bị vị tiểu thư này làm đổ hết rồi ạ.Nhưng nếu phu nhân cần, bây giờ tôi sẽ về lấy gấp."

"Ừ, về lấy đi.Nhà chúng ta là ai? Ăn miếng phải trả miếng chứ?"

Lạc Phu Nhân nhoẻn miệng cười nhìn Cố Hy đã mặt mày xám ngoét, nói vừa to vừa rõ với Cố Hải.

Cố Hải nghe thấy thế cũng phối hợp lật đật chạy đi.

Hiện tại trên hành lang bệnh viện chỉ còn lại một mình cô ta cùng với hai ông bà họ Lạc.

Lạc Cẩm từ đầu đến cuối đều coi Cố Hy như không khí, sự chú ý của ông vẫn duy trì đặt lên cánh tay đang đỏ tấy lên của vợ mình, âm thanh tràn ngập lo lắng nói: "Tuyết Dung, có sao không? Đi, tôi đưa bà đi gặp bác sĩ"

"Gặp bác sĩ làm gì, trước mắt còn có chuyện quan trọng hơn cân tôi xử lý đây này, tôi làm sao đi được"

Mộ Tuyết Dung nén nhịn cơn đau đớn ở tay, giằng tay mình ra khỏi tay Lạc Lão Gia rôi nhìn đăm đăm về phía Cố Hy.

Ánh nhìn của bà khiến cho cô ta bày ra bộ dạng giống như một tên đang đi ăn cắp gà thì bị chủ nông trại bắt gặp, đảo láo liên qua chỗ khác.

"Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi nhỉ, Cố Tiểu Thư?"

Thanh âm lạnh nhạt của Lạc Phu Nhân vang lên, giống như muốn đóng băng màng nhĩ của Cố Hy luôn vậy.

"Cháu...Cháu đến đây tìm Lạc Anh"

"Lạc Anh sao?"

Lạc Phu Nhân vừa nghe thấy cô ta nói thế thì ý cười trên môi bà càng lúc càng sâu hơn, khoanh hai tay trước ngực nhìn cô ta mà nói: "Không biết cô đây tìm con trai chúng tôi có việc gì? Nhưng mà nó ấy à, hiện tại không tiện gặp cô đâu.

Người sắp có vợ có con rồi, chúng tôi cũng không mong có một luống cỏ dại nào đó làm ảnh hưởng tới tình cảm của con trai và con dâu chúng tôi đâu.

Kẻo mất công hai ông bà già này lại phải đi mua thuốc diệt cỏ."

Giọng điệu Lạc Phu Nhân nghe rõ mồn một tính châm biếm, giống như muốn đem mọi sợi thân kinh của Cố Hy mà kéo căng ra cùng lúc vậy.

"Cháu biết anh ấy đang ở đây."

Rõ ràng là đã nghe nhưng cô ta cố tình làm ra vẻ như không hiểu, vẫn một mực giữ vững chủ ý muốn gặp được Lạc Anh.

Lạc Cẩm cảm nhận được nộ khí trong người vợ mình đang dâng lên, ông không muốn bà vừa phải chịu đau từ vết thương ở tay lại vừa mang tâm trạng tiêu cực khi nói chuyện với cô gái này cho nên liền nhìn thẳng về phía Cố Hy, chau chặt đôi mày kiếm nói: "Tiểu Thư, mời cô đi ra ngoài cho.

Chúng tôi đã nói Lạc Anh không có ở đây, hơn nữa nó cũng chẳng có việc gì cần phải gặp mặt riêng cô cả."

"Tuyết Dung, chúng ta đi."

Lạc Lão Gia nói rồi dìu bà vào trong phòng.

Tình hình như vậy, ông vẫn là nên gọi bác sĩ tới tận phòng khám cho bà thì hơn.

Tránh cái cô lạ mặt này xông thẳng vào phòng mà làm phiền con trai cũng con dâu của ông đang hâm nóng tình cảm ở bên trong.

Nhưng ai ngờ hai ông bà vừa mới đi vào trong, còn chưa kịp đóng cửa lại cẩn thận thì Cố Hy đã nhanh như gió mà đẩy cửa xông vào, suýt thì làm ngã Lạc Phu Nhân.

"Cô bị điên đấy à?"

Lạc Cấm kích động nhìn vợ mình suýt thì bị xô ngã, không khống chế được tâm tình mà trực tiếp lớn tiếng với Cố Hy.

"Lạc Anh."

Cố Hy vừa nhìn thấy anh thì vội vàng lao đến, sau đó vòng tay mình ra sau gáy Lạc Anh mà ôm lấy cổ anh.

Lạc Anh đột ngột bị cô ta ôm, anh trố mắt ra, nhanh tay đấy Cố Hy ra khỏi người mình.

Sau khi đã xác định được chính xác người đang đứng trước mặt mình là ai, Lạc Anh mới lên tiếng hỏi: "Cố Hy? Sao em lại ở đây? Không phải em vẫn còn ở nước ngoài sao?"

"Ừ, em nhớ anh, cho nên mới trở về."

Cố Hy mặc kệ có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn mình, tươi cười mà đáp lại lời Lạc Anh.

Cái gì gọi là mới ở nước ngoài về? Khóe môi của Lạc Phu Nhân liên giân giật sau khi nghe cô ta nói.

Vậy chỉ vừa mới một vài tháng trước đây thôi, là ai mặt dày sống chết đòi ở lại nhà bà, có đuổi cũng bám mãi không đi cơ chứ? Thằng con này của bà não nó thật sự úng nước rồi đấy à? Sao lại có thể nói chuyện thân mật với cái người phụ nữ này như thế, mặc cho con dâu tương lai của bà đang đứng một bên xem nữa chứ.

Lạc Cấm đưa mắt nhìn vợ mình thở hông hộc, đưa tay ra vỗ vỗ lên lưng bà, thanh âm ôn nhu như nước nói: "Tuyết Dung, bà bình tĩnh.Nên nhớ Lạc Anh hiện tại là đang mất trí nhớ, nó cái gì cũng chẳng nhớ được đâu."

"Có lẽ...Kí ức của nó đã dừng lại trước lúc Cố Hy bỏ nó ra nước ngoài, cho nên hiện tại mới có thái độ ngạc nhiên khi nhìn thấy con bé kia như vậy đấy"

Lạc Cẩm nhanh chóng nhìn ra vấn đề, chậm rãi giải thích cho Lạc Phu Nhân.

Mộ Tuyết Dung nghe chồng mình nói vậy, quả nhiên cũng đã đỡ kích động hơn phân nào.

Bà gật gật đầu nhìn ông, sau đó ghé sát vào tại Lạc Cẩm nói: "Vậy ông mau liên lạc với bác sĩ đi, hỏi xem có cách nào đó để nó mau nhớ lại hay không? Tình hình thế này là không ổn đâu.

Tính nó đa nghi như vậy, lại đang mất trí nhớ.

Đám cưới thì sắp sửa diễn ra rồi, nó không chịu chấp nhận Tịch Ly thì chết dở."

"Rồi sẽ có cách mà."

Lạc Cẩm vỗ vỗ vào vai Mộ Tuyết Dung.

Tịch Ly đứng nhìn một màn trước mắt, nội tâm cô không khỏi chấn động.

Anh...

Tại sao lại có thể tự do thoải mái nói chuyện với cô ta như thế chứ? Mặc cho Cố Hy là người đã gây ra bao nhiêu sóng gió cho tình cảm của anh và cô sao? "Cố Hy, cô đến đây làm gì vậy?"

Tịch Ly năm chặt hai tay thành nắm đấm, đôi mày liễu chau chặt nhìn Cố Hy.

Cố Hy tỏ vẻ sợ hãi như một con thỏ con, lấm la lấm lét nhìn Tịch Ly nói: "Em...Em tới đây là để thăm Lạc Anh.Chị không phải sẽ ngăn cản không cho em tới thăm anh ấy chứ?"

"Nói đi, cô rốt cuộc là lại đang âm mưu cái gì?"

Trải qua bao nhiêu phong ba bão táp, Tịch Ly hiện tại cũng đã thông minh lên không ít.

Cô sẽ không ngu ngốc đến nỗi tin rằng ngày hôm nay Cố Hy có mặt ở đây chỉ đơn thuần là để thăm bệnh Lạc Anh.

Càng không thể nào tin việc cô ta biết anh năm viện chỉ là một sự trùng hợp.

Đúng thế.

Những thông tin này là từ đâu ra mà cô ta có chứ? Cô ta cho người theo dõi Lạc Anh sao? Hoặc là cũng có thể...

Người phụ nữ này có liên quan tới vụ tai nạn vừa mới xảy ra đây của Lạc Anh?