Tình nhân - Quân Thành - Tịch Ly

Chương 296: Ăn miếng trả miếng






"Ả đàn bà điên"

Cố Huệ chán ghét nhìn cô ta, nhưng cũng không thể nào để mặc cô ta thấy chết mà không cứu.

Cho nên cô ấy liên lấy điện thoại ra rồi gọi cho xe cứu thương để sớm đưa cô ta đến bệnh viện.

"Tại sao lại thành ra như vậy?"

Mộ Tuyết Dung đứng ở một bên không ngừng run rẩy, sắc mặt của bà lúc này cũng đã cắt không còn một giọt máu rồi.

"Mau nói đi.Con trai và con dâu tôi rốt cuộc đắc tội gì với cô hả? Sao cô cứ bám lấy bọn nó không buông như thế chứ?"

Lạc Phu Nhân kích động lôi kéo tay Cố Hy.

Lạc Cẩm lần đầu tiên thấy vợ mình có ánh mắt sắc giống như muốn giết người như thế, ông liên lập tức chạy lên ngăn Lạc Phu Nhân lại: "Tuyết Dung, em bình tĩnh đã.

Chuyện đâu còn có đó, đừng kích động ảnh hưởng đến sức khỏe."

"Anh bảo em làm sao bình tĩnh được cơ chứ? Hôm nay vốn dĩ là ngày vui, vậy mà cô dâu thì biến mất, chú rể cũng vội vàng chạy đi.Rốt cuộc hai đứa đã gây ra tội gì để bị hết người này đến người kia bày mưu tính kế như vậy chứ? Bọn nó phải chết đi thì mới vừa lòng mấy con người độc ác đó à?"

Nước mắt Mộ Tuyết Dung rơi ra, thật sự khiến cho Lạc Cẩm đang đứng ở một bên ôm lấy bà cảm thấy đau lòng muốn chết.

"Tuyết Dung."

Lạc Phu Nhân bị đả kích tới mức khóc ngất đi.

Mấy ngày hôm nay bà đã đặt nhiều tâm tư và sức lực vào việc tổ chức lễ cưới chu toàn cho hai con.

Nhưng thật không thể nào ngờ ngay trong ngày cưới, Cố Hy lại đem đến cho bà một bất ngờ lớn như vậy.

Điều này khiến cho Mộ Tuyết Dung không tiếp nhận nổi, bà cảm thấy không tin được sự thật này.

Lạc Cẩm đưa Mộ Tuyết Dung ra xe rồi chờ bà đến bệnh viện trước.

Còn về phân Cố Hy thì phải một lúc nữa trôi qua xe cứu thương mới đến đưa cô ta đi bệnh viện.

Lạc Anh lúc này đang đứng ở sảnh khách sạn.

Anh đang suy nghĩ xem tiếp theo nên làm như thế nào.

Cố Hy đã nói như vậy, cũng như đã ngâm khẳng định Tịch Ly xảy ra chuyện hung thủ chính là cô ta.

Với tính tình của Cố Hy, cô ta có lẽ thật sự đã làm ra một chuyện tày trời với Tịch Ly rôi.

Lạc Anh nghĩ ngợi rồi chạy vào trong thang máy.

Việc đầu tiên, anh muốn tìm kiếm manh mối từ phòng trang điểm.

Sáng nay tận mặt anh đã thấy cô mặc váy cô dâu, cho nên chắc chắn Tịch Ly đã từng ở trong phòng, chuyện này nhất định không sai đi đâu được.

Lạc Anh bước vào phòng trang điểm, trong phòng rất gọn gàng.

Các nhân viên cũng đang ở đây để bàn tán về vụ việc vừa ban nãy.

"Làm sao có thể như thế được? Trước ba mươi phút rõ ràng cô dâu vẫn là cô Tịch mà."

Trịnh Hảo ngôi nói chuyện với quản lý của mình, nhưng cô ấy lại mặt mày cau có trách cô ta: "Tại sao cô lại không làm tròn bổn phận của mình như vậy hả? Tôi đã nói cô phải luôn ở bên cạnh cô dâu cho tới khi tận mắt thấy cô ấy bước vào trong lễ đường mà."

Lưu Hân vừa đưa tay lên vò đầu vừa nói.

Đám cưới này là một mối làm ăn lớn, thế mà hôm nay lại trước mặt bao nhiêu khách quan để xảy ra việc li kì như vậy, bộ phận trang điểm cho cô dâu như họ cũng không thể thoát khỏi có liên quan khi đã làm việc tắc trách.

"Cô đem mọi việc kể hết lại một lần cho tôi đi."

Lạc Anh tiến lên phía trước rồi nhìn trực diện vào Trịnh Hảo.

Cô ấy cảm thấy chuyện này cũng chẳng có gì cân dấu diếm nên liên thành thật nói: "Trước khi hôn lễ diễn ra khoảng ba mươi phút, tôi thấy cô Tịch có vẻ căng thẳng nên đã ra ngoài để cho cô ấy không gian riêng.

Lúc đó trong phòng không có ai khác ngoài cô Tịch cả, điều này tôi chắc chắn."

Lạc Anh nghe cô Trịnh Hảo nói xong liền đảo mắt quan sát xung quanh phòng một lượt.

Anh đi tới trước cửa sổ lớn, cũng không có gì khác lạ cả.

Lúc quay người, chân anh vô tình đạp trúng một vỏ lon nước ngọt.

Mà bên cạnh lon nước ấy có một chiếc khăn tay màu xanh.

Lạc Anh cầm chiếc khăn tay lên tỉ mỉ quan sát, phát hiện đây không phải khăn tay của Tịch Ly.

"Cái này là của người nào làm rơi vậy?"

"Không phải của tôi."

Mọi người đều đồng loạt quay đầu qua nhìn chiếc khăn kai ròi lắc đầu.

Lạc Anh nhớ lại những lời ban nãy Trịnh Hảo nói, cô ấy khẳng định trong phòng chưa từng có ai khác vào, vậy món đồ này là của ai cơ chứ? Lạc Anh suy nghĩ một hồi mới nhớ ra mọi phòng trong khách sạn đều có camera giám sát.

Cho nên anh nhanh chân tìm đến phòng quản lý để xem trích xuất camera.

Kết quả cho thấy Cố Hy vậy mà thật sự lại là người tấn công Tịch Ly, đã vậy cô ta còn có thêm đồng bọn nữa.

Ánh mắt Lạc Anh lạnh lẽo nhìn Tịch Ly bị lôi đi, tay anh vô thức siết chặt lấy cái khăn tay đang được mình cầm nắm.

Giỏi lắm Cố Hy! Cô vậy mà lại dám ngay trong lễ cưới của tôi làm loạn, bắt cóc cô dâu của tôi sao? Có vẻ tôi đã quá nhân nhượng với sự không biết điều của cô nên mới tạo cơ hội cho cô làm càn nhỉ? Hiện tại anh đang nắm trong tay chứng cứ này rồi, Lạc Anh sẽ biến nó thành bằng chứng buộc tội cô ta trước tòa.

Nhưng việc cấp bách hiện tọa là anh phải sớm tìm ra Tịch Ly, nếu không cô thật sự sẽ gặp nguy hiểm mất.

Còn có đứa bé của họ, thời gian càng lúc càng cấp bách, nếu còn tiếp tục trì trên kéo dài thì vợ và con anh sẽ càng tăng thêm nguy cơ gặp nguy hiểm mất.

"Diêu Tấn, có chuyện này, cậu điều tra giúp tôi."

Lạc Anh nói rồi gửi đoạn video kia qua cho Diêu Tấn, muốn anh ta giúp anh mọt tay để càng nhanh chóng tìm ra được tung tích của tên bắt cóc kia.

Bởi vì hiệu suất làm việc của Diêu Tấn rất cao, cho nên anh cực kì tin tưởng anh ta sẽ làm nên chuyện.

Lạc Anh nói rồi rời khỏi khách sạn, lái xe đến tận đồn cảnh sát để giao nộp chứng cứ.

Anh yêu cầu đối chiếu dấu vân tay của Cố Hy với dấu vân tay trên chiếc khăn tay rồi giao nộp đoạn video ra, chỉ đợi cảnh sát đến bắt Cố Hy đi phối hợp điều tra mà thôi.

Mặc dù tâm tình đang nóng như lửa đốt, nhưng anh cũng biết rằng hành động hấp tấp không bằng tìm được thông tin chính xác rồi mới ra tay.

Hiện tại anh chính là người gánh vác sứ mệnh bảo vệ cho Tịch Ly và đứa bé còn chưa chào đời của họ, cho nên nhất định không được có bất kì một sơ suất nào, dù cho là nhỏ nhất.

Phải tâm hai tiếng sau thì Diêu Tấn mới gọi tới cho anh.

Trong tài liệu Diêu Tấn gửi, có thông tin rất chi tiết về tên bắt cóc.

Hắn chỉ là một kẻ đồ tể mổ lợn sống qua ngày, hoàn cảnh khó khăn nên thường nhận làm mấy công việc vặt.

Gia đình gã có một vợ và một người con gái, hiện đang sống ở vùng ngoại thành.

"Diêu Tấn."

Lạc Anh lạnh giọng gọi tên Diêu Tấn rồi thở dài ra một hơi mà nói: "Cậu đến nhà tên kia đi."

"Chủ tịch, anh định sẽ làm gì?"

"Ăn miếng trả miếng.Hắn bắt cóc vợ con tôi, vậy thì tôi cũng sẽ bắt cóc vợ con hắn."

"Chủ tịch, anh thật sự muốn làm như vậy sao?"

Diêu Tấn nghỉ hoặc muốn xác nhận lại ý kiến của Lạc Anh.

Làm ra hành động như này đâu phải phong cách làm việc từ trước đến nay của anh đâu? Lạc Anh mà Diêu Tấn biết là người thích mạo hiểm để bắt cơ mà, sao lần này lại phải dè dặt như thế chứ?