"Làm như tôi nói đi, càng nhanh càng tốt."
"Tôi hiểu rồi."
Diêu Tấn nói rồi cúp máy.
Mặc dù không hiểu đang có chuyện gì xảy ra nhưng nghe thấy giọng nói gấp gáp của lạc Anh, anh ta cũng tự cảm thấy bản thân mình trở nên gấp gáp.
Lạc Anh đọc kĩ báo cáo mà Diêu Tấn mới gửi qua cho mình, trên môi anh nâng lên một nụ cười nhạt, tay vô thức tăng thêm lực siết lên chiếc điện thoại.
Lạc Anh nhanh chóng ngôi vào trong xe rồi lái xe ra phía ngoại thành, tới thẳng địa chỉ nhà tên bắt cóc kia.
Lúc anh tới nơi, Diêu Tấn đã hoàn thành công việc.
Đứa bé kia thì bị đánh ngất đi còn người mẹ tay chân bị trói đang không ngừng vùng vẫy.
"Chủ tịch, anh tới rồi."
"Làm tốt lắm."
Lạc Anh không tiếc lời tán thưởng.
Năng lực của Diêu Tấn đúng là chưa bao giờ làm anh thất vọng cả.
Lạc Anh tiến lên phía trước rồi gỡ miếng băng dính đang dán trên miệng người phụ nữ kia ra.
Đôi môi vừa được tự do, cô ta liên òa lên mà khóc: "Cậu là ai vậy? Tại sao lại làm ra chuyện này với chúng tôi? Nếu như tôi đã đắc tội gì với cậu đây thì xin cậu hãy trừng phạt một mình tôi thôi, đừng làm hại đến con gái của tôi, nó vẫn chỉ là một đứa con nít mà thôi."
Người phụ nữ vừa nói vừa khóc lóc, khiến cho Lạc Anh cảm thấy thật ồn ào.
Từ trước tới nay, người duy nhất khóc mà không làm cho anh khó chịu có lẽ chỉ có mình Tịch Ly.
Chỉ có cô đem lại cho anh cảm giác thích thú khi trêu chọc cô đến mức rơi nước mắt mà thôi.
"Đều không phải là lỗi của hai người."
Lạc Anh nói rồi ngồi thấp xuống, ánh mắt sắc lạnh của anh nhìn thẳng vào mắt người phụ nữ: "Tôi làm tất cả những chuyện này đều là do chồng cô đắc tội với vợ tôi.
Việc anh ta làm khiến tôi cảm thấy đau đầu lắm đấy"
"Triết Hạo sao? Anh ấy đã làm gì, có phải anh có sự nhầm lẫn...
"Tại sao cô lại không dám tin nhỉ?"
Lạc Anh thở dài một hơi rồi đem điện thoại ra bật đoạn video quay lại hình ảnh trong phòng trang điểm lúc sáng ra để cho người phụ nữ kia tự mình xác nhận: "Xem đi, người đàn ông này là chồng cô, đúng chứ?"
"Còn cô gái mặc váy cưới đó là vợ tương lai của tôi.
Hôm nay lẽ ra là ngày vui của chúng tôi, nhưng chồng cô lại liên thủ với cô gái này làm hỏng đi mọi chuyện."
Lạc Anh vừa nói vừa chỉ vào từng người mà mình nhắc tới trong đoạn video.
Người phụ nữ kia nhìn rõ trên màn hình điện thoại đang chiếu hình ảnh của ai, mặt cô ta lập tức liền trắng xanh mà lắp ba lắp bắp: "Không...Không thể nào."
"Diêu Tấn, điện thoại "
Lạc Anh nói rồi đưa tay ra.
Lập tức Diêu Tấn liên để một chiếc điện thoại đã cũ lên tay anh: "Đồ mà anh yêu câu đây, chủ tịch."
"Ừ"
Lạc Anh gật đầu rồi bật chiếc điện thoại lên xem.
Lúc màn hình sáng lên liên thấy hình nên là ảnh chụp một nhà ba người trông vô cùng hạnh phúc.
Nhìn nụ cười của họ, Lạc Anh có chút cay mắt nhìn qua người phụ nữ: "Cô là Tô Điền, nhỉ? Cô nói xem, vợ tôi đang mang thai.
Nếu như chồng cô làm ra chuyện gì gây ảnh hưởng đến cô ấy, khiến cho một nhà bà ba người chúng tôi không thể đoàn tụ với nhau thì có phải hay không...
Tôi nên dùng mạng sống của chính gia đình các người để bù đắp nhỉ?"
"Không, tôi xin anh, xin anh đại nhân đại lượng tha cho chúng tôi một mạng."
Người phụ nữ kia dùng sức mà gập người về trước rồi dập mạnh đầu mình xuống đất.
Tiếng xương trán va chạm với nền xi măng nghe một tiếng "cốp"chói tai rất rõ ràng.
"Cái này còn phải tùy thuộc vào thái độ của cô, để xem cô có thể phối hợp với tôi như thế nào."
Lạc Anh nói rồi truy cập vào danh bạ cô ta, khóe môi cong lên khi thấy tên liên hệ được lưu trong máy với chữ: "Chồng".
Lạc Anh không câu giờ thêm nữa mà nhấn máy gọi.
Rất nhanh đầu dây bên kia đã có người lên tiếng trả lời: "Alô? Mình à? Có chuyện gì vậy em?"
"Anh đây là Triết Hạo, nhỉ?"
Lạc Anh nhướn mày rồi cười lạnh đáp.
Tên kia nghe thấy giọng đàn ông liên nhận ra có điều không ổn, lập tức gằn giọng mà đáp lại câu hỏi của anh: "Mày là ai vậy hả?"
"Là ai ấy à? Anh cảm thấy tò mò sao?"
Lạc Anh nói rồi đưa điện thoại áp sát bên tai người phụ nữ kia.
Thấy ánh mắt lạnh lẽo của anh đang chăm chú quan sát nhất cử nhất động của mình, Tô Điền liền gào lên thảm thương mà nói: "Mình à, anh đang bắt giữ ai sao? Anh mau thả cô ta ra đi.Con của chúng ta, con gái của chúng ta...Hu hu..."
Người kia vừa nói vừa ra sức khóc lóc, khiến cho tâm tư Triết Hạo trở nên bấn loạn: "Hân, em bình tĩnh đã.
Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra vậy em? Con của chúng ta làm sao? Con chúng ta như thể nào?"
"Rồi, rồi.Người nhà nói chuyện với nhau như thế là đủ rồi "
Lạc Anh nói rồi đưa điện thoại ra xa tai Tô Điền mà ghé tai mình vào màn hình điện thoại: "Anh nghe rõ rồi đó.
Tôi hiện tại đang bắt giữ vợ và con gái anh.
Điều kiện trao đổi của tôi rất đơn giản.
Ngay bây giờ, anh phải đem vợ tương lai của tôi lành lặn trở về đây.
Nếu cô ấy xảy ra mệnh hệ gì, dù chỉ là một vết xước thôi, tôi cũng sẽ không chắc chắn được việc bản thân sẽ giữ được bình tĩnh mà gây ra tổn hại không đáng có cho vợ và con gái anh đâu."
"Mẹ thăng chó"
Triết Hạo giận dữ gầm rú lên, nhưng Lạc Anh cũng chẳng quan tâm mà tắt đi điện thoại để đỡ phải nghe những lời không cần thiết.
Anh không tin anh ta lại dám bỏ rơi vợ con vì phi vụ bắt cóc này.
Vì hoàn cảnh khốn khó nên anh ta mới làm ra loại chuyện tán tận lương tâm này để lấy tiền sao? Nhưng mà một người khố rách áo ôm như Cố Hy hiện tại thì có thể cho anh ta được bao nhiêu tiền cơ chứ? Trời càng lúc càng trưa.
Rốt cuộc khi mặt trời đứng bóng ở trên cao, một chiếc xe tải cũng dừng lại trước cửa nhà.
Triết Hạo mồ hôi nhễ nhại bước xuống xe.
Nhìn cũng biết hắn đã căng thẳng và vội vã lái xe tới đây như thế nào.
"Mình à!"
Triết Hạo thấy vợ mình đang bị trói, con gái thì đang nằm bất tỉnh trên sàn liên lớn tiếng mà gọi rôi định chạy lại phía Tô Điền.
Nhưng còn chưa kịp bước đến thì anh ta đã bị vệ sĩ của Lạc Anh ngăn cản lại.
Anh bước lên phía trước rồi lạnh lùng lên tiếng: "Lấy người đổi người.Diêu Tấn, mau qua đó xem Tịch Ly như thế nào rồi đi."
"Tôi đã rõ rồi, thưa chủ tịch."Diêu Tấn nói rồi nhanh chân chạy tới mở cửa xe tải mà kiểm tra.
Xác định Tịch Ly đã không sao, chỉ là cô đang thiếp đi nên mới yên tâm báo cáo lại cho Lạc Anh.
Chỉ khi có được đáp án, Lạc Anh mới ra lệnh cho vệ sĩ thả người rôi tiến tới bế Tịch Ly từ tay Diêu Tấn.
"Em không sao chứ?"
Triết Hạo vội vàng mở trói cho Tô Hân.
Hốc mắt anh ta đỏ ửng, giọng cũng run run như sắp khóc đến nơi luôn rồi.
"Em...Em không sao."
Tô Điền lắc lắc đầu rồi ôm lấy chồng mình để hai người trấn an lẫn nhau.
Lạc Anh chỉ để cho bọn họ tận hưởng cảm giác đoàn viên thêm một lúc nữa rồi lên tiếng: "Như vậy là đã đủ rồi nhỉ? Bây giờ anh cần phải hợp tác với tôi đấy, anh Triết."
"Người tao cũng đã thả ra rôi.Mày còn muốn tao làm cái quái gì nữa hả?"
Tròng mắt Triết Hạo đỏ ngầu nhìn anh mà quát.