Tình nhân - Quân Thành - Tịch Ly

Chương 305: Đại kết cục






"Nếu em đã muốn như vậy thì cứ làm theo ý em đi."

Lạc Anh thở dài rồi trả lời cô.

Mặc dù rất muốn cùng cô tổ chức một lễ cưới thật long trọng, nhưng quả thật mong muốn của Tịch Ly vẫn là điều anh nên đặt lên trên hết.

Cho nên Lạc Anh không vừa lòng với phương án này cho lắm nhưng cũng phải gật đầu thỏa hiệp với cô.

"Em biết anh là tốt nhất mà"

Tịch Ly cụng đầu mình vào vai anh một cái.

Hành động nũng nịu này của cô với anh khiến cho tâm tình Lạc Anh cực kì vui vẻ, nụ cười cũng bắt đầu nở trên môi.

Mọi người đều vô cùng nóng lòng muốn tham dự đám cưới của hai người, người nhà họ Lạc đều giống nhau, làm việc đều quan trọng hiệu suất cho nên chỉ khoảng một tuần sau lễ cưới đã được tổ chức lại một lần nữa.

Nhưng lần này khách khứa không đông đúc như lần đầu, chỉ toàn là thành viên gia đình hai bên cùng với bạn bè thân thích của cô và Lạc Anh mà thôi.

Bụng Tịch Ly lớn nhanh trong thấy, lần trước mặc váy cưới miễn cưỡng còn có thể vừa, nhung hiện tại cô đã cảm thấy được sự khó chịu rõ rệt khi mặc nó rồi.

"Sao vậy em?"

Lạc Anh ở trong phòng trang điểm cô dâu nhìn Tịch Ly mặt mày nhăn nhó ôm lấy bụng mình, nửa quỳ đối diện với cô mà cất tiếng.

Tịch Ly vỗ võ bụng đã hơi lớn rồi thở dài một cái nói: "Anh xem, em cũng không ngờ qua ba tháng đầu bụng lại lớn nhanh như vậy.Mới đó thôi mà em cảm thấy cái váy này đã quá chật rồi."

"Nó làm em khó chịu sao? Vậy thì không cần phải miễn cưỡng mặc đâu, bây giờ anh đưa em đi mua cái mới."

Lạc Anh nói rồi lo lắng nắm lấy tay cô, nhưng Tịch Ly đương nhiên là không đồng ý với phương án này rồi, vội vàng đáp lời anh: "Không cần như thế đâu.Chỉ một buổi diễn ra hôn lễ thôi thì em chịu được.Bây giờ đi mua cái mới thì cũng đâu có cái nào vừa với kích thước của em đâu."

"Em thật sự không muốn suy nghĩ đến chuyện đi đổi váy sao?"

Mặc dù hôm nay là ngày trọng đại, nhưng anh lại không muốn bản thân cô bị gò ép quá.

Bởi vì khách khứa chỉ toàn là người quen, cho nên Lạc Anh muốn Tịch Ly có thể thoải mái nhất có thể, không cân phải căng thẳng thái quá làm gì.

"Thật, em không cần."

Tịch Ly chắc nịch đáp lại anh.

Lạc Anh nghe thấy vậy liền đứng dậy rồi cúi đầu hôn lên trán cô một cái: "Hôm nay cực khổ cho em rồi.Em chịu khó hôm nay một chút nhé, bà xã."

Bà xã sao? Mặt Tịch Ly hơi đỏ lên khi nghe anh gọi cô như vậy.

Dù cho biết sau này có lẽ sẽ còn được nghe nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên anh gọi cô như thế, khó tránh khỏi cô sẽ cảm thấy ngượng ngùng.

Lạc Anh nhìn thấy mặt cô hơi phiếm hồng, nah liên đưa bàn tay thô to của mình áp lên đôi má mềm mại của cô, vầng trán cao của anh cụng vào cái trán trơn bóng của cô mà nói: "Em xem, cũng sắp làm mẹ rồi, sao vẫn còn như cô thiếu nữ mười tám đôi mươi dễ dàng xấu hổ như vậy chứ?"

"Còn không phải là do anh trêu chọc em sao?"

Tịch Ly nâng môi cười nhìn anh, trong lòng cô đang nghĩ, kiếp này gặp được anh quả thực tốt.

Có thể trước đây và sau này cô sẽ còn có nhiều lựa chọn sai lầm nữa, nhưng hiện tại Tịch Ly biết mình chọn năm lấy tay Lạc Anh là một lựa chọn không hề sai.

Thế giới của cô trước khi gặp anh âm u như vậy, vì có sự có mặt của anh mà mới trở nên đầy ắp ánh sáng.

Anh từ từ từng bước đem sự hiện diện của mình dung nhập vào trong cuộc sống của cô, cho đến một ngày, chính là ngày cô khoác lên mình bộ váy cô dâu như ngày hôm nay, cô rốt cuộc cũng biết được thế nào là cảm giác khi mình yêu một người đậm sâu và người kia cũng yêu lại mình như cách mình yêu họ.

Tình yêu ấy à, anh và em hai người đứng ở hai đầu cán cân, em lùi một bước, anh tiến về phía em một bước.

Chỉ khi không buông bỏ thì tình yêu mới hóa thành lý tưởng mới có thể bền chặt, hai trái tim mới có thể vĩnh kết đồng tâm.

Tịch Ly nắm lấy tay Tịch Khâm, khoác lên mình bộ váy cưới tinh khôi từng bước một bước dần về phía Lạc Anh đang đứng trong lễ đường.

Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, cả hai đều có thể nhận ra đây là người bấy lâu nay mà mình luôn tìm kiếm.

"Hôm nay ta trao con gái của ta cho con, hi vọng từ nay về sau con hãy đối với nó thật tốt."

Tịch Khâm đặt tay Tịch Ly vào lòng bàn tay rộng lớn của anh.

Trong lễ đường tràn ngập ánh sáng, lời nói dõng dạc của cha xứ vang lên.

Hai người chân thật nhìn vào mắt nhau, lần lượt nói lên câu: "Tôi đồng ý".

Sau màn hẹn ước, cuối cùng cũng đến khung giờ nhập tiệc.

Lạc Anh nhanh chóng hối thúc cô đi thay đô, không muốn để cô bị bộ váy chật chội o gò bó lâu thêm nữa.

"Anh không cần lo lắng quá đâu, em vẫn ổn mà."

Cô đứng trong góc nhỏ tiếng nói với anh.

Lạc Anh còn chưa kịp đáp lại lời cô thì Cố Huệ đã chạy đến ôm lấy cô rồi tấm tắc khen ngợi: "Cô dâu của chúng ta hôm nay xinh quá đi.Nếu là đàn ông, tớ nhất định sẽ cưới cậu."

"Tiếc cho cô, kiếp này Tịch Ly đã là người phụ nữ của tôi rồi.Không chỉ kiếp này, mà những kiếp sau cũng sẽ như vậy."

Lạc Anh vươn tay kéo cô vào trong lòng mình.

Cố Huệ bất mãn nhìn Lạc Anh âm mưu độc chiếm Tịch Ly như vậy liên lạnh giọng nói: "Dựa vào đâu mà anh chắc chắn như vậy chứ? Kiếp sau tôi sẽ tới tìm cậu ấy đấy"

"Nếu vậy tôi sẽ là người ngăn cản cô."

Lạc Anh nói rồi bế Tịch Ly đi vào phòng thay đồ, ban nãy anh đã bảo Diêu Tấn chuẩn bị một chiếc váy trắng rộng rãi giúp cô.

"Chủ tịch, chúc mừng anh"

"Cảm ơn cậu, trợ lý Diêu."

Lạc Anh tươi cười đón lấy túi đựng đồ trong tay Diêu Tấn rồi đi vào phòng thay đồ.

Tịch Ly thay chiếc váy cưới ra rồi mặc cái váy anh mới đưa cho mình, nhưng phần khóa kéo lại khiến cô loay hoay.

"Tịch Ly, sao rồi em? Có cần anh giúp gì không?"

Lạc Anh đợi mãi chưa thấy cô ra ngoài liền lên tiếng.

Tịch Ly bước sau tấm rèm ra rôi nói: "Anh giúp em kéo khóa lên với, em làm mãi mà không được."

"Được, em quay lưng về phía anh đi"

Lạc Anh nói rồi nhẹ nhàng kéo khóa lên giúp cô.

Hiện tại tóc Tịch Ly đang được búi cao, chiếc váy tuy rộng räi nhưng lại khoét xẻ sâu phần ngực, để lộ ra cảnh xuân căng tràn cùng với cần cổ trắng mịn của cô.

Lạc Anh cảm thấy hô hấp của bản thân càng lúc càng nặng nề, nhìn ngắm hình ảnh cô cực kì xinh đẹp được phản chiếu trong gương, anh vùi mặt mình vào gáy cô, sau đó vòng hai tay ra phía trước ôm lấy eo cô: "Bên cạnh anh có em, quả thực tốt."

Giọng Lạc Anh trâm khàn từ tính vang lên, nghe cực kì mị hoặc.

Tịch Ly vỗ vỗ tay mình lên tay anh, thanh âm trong như nước chảy nhẹ nhàng đáp: "Em cũng vậy.Kiếp này được gặp anh và yêu anh, đó là điều khiến em hạnh phúc nhất."

"Tương lai, anh sẽ còn làm em hạnh phúc hơn nữa."

Lạc Anh nói rồi xoay người cô lại, dùng tay mình nâng cằm cô lên, cúi thấp đầu đặt lên môi cô một nụ hôn dịu dàng: "Tịch Ly, anh yêu em."

"Em cũng yêu anh."

Cô nói rồi vòng tay qua gáy anh để cho nụ hôn giữa hai người thêm sâu, nhịp thở của cả hai càng lúc càng rối loạn.

Bên ngoài trời đang nắng đẹp, ánh nắng mặt trời ấm áp cùng cây cỏ xanh tươi đang đưa mình trong gió giống như đều đang vui mừng chúc phúc cho cuộc sống hôn nhân của Tịch Ly và Lạc Anh ngày hôm nay và mãi mãi về sau sẽ ngày càng thêm nông đậm, gắn kết.