Tình nhân - Quân Thành - Tịch Ly

Chương 306: Giải hòa






"Tịch Nhuệ, em đợi chút."

Sau lễ cưới của Lạc Anh và Tịch Ly đã là bảy giờ tối.

Mọi người ăn uống cùng trò chuyện rôm rả xuyên suốt từ sáng cho tới tối muộn.

Tịch Nhuệ vì chúc mừng Tịch Ly mà đã uống không biết bao nhiêu là rượu, cho nên hiện tại đầu cảm thấy ong ong, đành xin phép mọi người mà ra về trước.

Từ đầu buổi tiệc cưới đến giờ, ánh mắt Quân Thành vẫn chằm chằm nhìn vào Tịch Nhuệ.

Cho nên chỉ cần thấy cô có một hành động gì khác lạ là anh sẽ nhận thấy ngay.

Tịch Nhuệ lúc này đã ngấm men say vào người, tâm mắt trở nên mơ hồ, nhưng may mản cô vẫn có thể nhận thấy người đang đỡ lấy mình là ai.

"Quân Thành, sao anh lại ở đây?"

Giờ này không phải anh ta nên ở trong tiệc cưới nhập tiệc cùng mọi người sao, làm sao lại có mặt ở đây vậy? Không sợ Quân Lão Phu Nhân và bố mẹ Quân từ bên trong chạy ra đánh anh à? Nghĩ cũng thật kì lạ.

Lân kết hôn thứ hai của chị gái cô vậy mà lại có mặt đông đủ gia đình chồng cũ, ai ai cũng vô cùng yêu quý và chúc phúc cho cuộc sống sau này của cô, tất nhiên là Quân Thành cũng không ngoại lệ, ác cảm đối với Tịch Ly trong anh từ lâu đã biến mất.

Anh tự cảm thấy Tịch Ly ở bên cạnh mình mấy năm trước đã thiệt thòi qua nhiều rồi, hiện tại gặp được Lạc Anh là một người đàn ông tốt, Quân Thành tin tưởng Lạc Anh sẽ đem đến hạnh phúc cho cô.

"Em say rồi sao? Để anh đưa em về"

Đang giữ một khoảng cách vô cùng gần với Tịch Nhuệ cho nên mùi rượu nồng nặc xộc thẳng vào mũi Quân Thành.

Anh biết Tịch Nhuệ trước nay không giỏi mấy khoản chè chén này, chỉ cần vài ly vào đã say.

Từ lúc sáng khi thấy cô cứ liên tục uống rượu, anh đã muốn ngăn cản lại, nhưng nghĩ tới hôm trước Tịch Nhuệ đã bài xích sự đụng chạm của anh một cách kịch liệt như vậy, cho nên anh đành dừng bước chân đang vô thức gần lại phía Tịch Nhuệ lại, đè nén cảm xúc muốn cai quản cô.

"Buông tay tôi ra."

Tịch Nhuệ giằng tay mình ra khỏi tay Quân Thành rôi loạng choạng đi về phía trước.

Nhung quả nhiên còn chưa đi được mấy bước thì cô đã loạng choạng như muốn ngã vậy, may mà có Quân Thành đưa tay ra đỡ kịp.

"Em như vậy mà còn muốn cứng đầu gì cơ chứ? Ngoan ngoãn nghe lời một chút đi."

Quân Thành nói rồi bế bổng cô lên, đưa cô ra xe sau đó khóa cửa xe lại.

Tịch Nhuệ ban đầu còn vùng vẫy nhưng qua đi một lát cô lại cảm thấy vô cùng buồn ngủ, hai mắt giống như dính bùn mà dính chặt lại vào nhau, không tài nào mà mở ra cho được.

Quân Thành đắn đo một hồi vẫn quyết định đưa Tịch Nhuệ vào khách sạn.

Tình trạng cô thế này, nhà anh mấy ngày nay còn có Quân Lão Phụ Nhân ở đó, Quân Thành không thể nào tự do đưa cô về nhà được, nếu không bà nội của anh sẽ làm khó cô mất.

Tịch Nhuệ mơ mơ màng màng được bế vào trong phòng tổng thống.

Vừa được đặt xuống nệm thì cô bừng tỉnh giấc rồi ngồi bật dậy.

Đèn phòng vừa được bật sáng nên cô cũng có thể thấy rất rõ người đang đứng trước mặt minh là ai.

Tịch Nhuệ trong thấy Quân Thành thì liên muốn rời đi, cô không muốn cùng anh ở một chỗ.

Quân Thành lo lắng cô không tỉnh táo liên kéo cô trở lại giường thì Tịch Nhuệ liên vùng vẫy rồi bật khóc: "Em cũng đã nói rõ mối quan hệ giữa chúng ta đến lúc nên kết thúc rồi mà.Rốt cuộc anh muốn làm sao đây?"

"Người anh yêu thật sự không phải là Tịch Ly sao? Tại sao anh còn muốn dây dưa với em chứ? Như vậy chỉ khiến cho hai người chúng ta càng thêm đau khổ mà thôi."

Tịch Nhuệ vừa khóc vừa đưa tay lên che mặt.

Bộ dạng khóc lóc thảm hại này của cô, cô thật sự không muốn để anh trông thấy một chút nào.

"Sao em lại cho rằng người anh yêu từ trước đến nay là Tịch Ly chứ?"

Quân Thành chau mày rồi gỡ tay Tịch Nhuệ ra: "Nhìn thẳng vào mắt anh"

Mặc dù khi biết người cứu mình trước đó không phải là Tịch Nhuệ anh đã vô cùng thất vọng khi bấy lâu nay luôn nhầm lẫn ân nhân cứu mình, có chút tức giận khi Tịch Nhuệ ở bên cạnh anh lâu như thế mà không nói ra sự thật, nhưng Quân Thành chưa từng thật sự cảm thấy chán ghét Tịch Nhuệ.

"Sao em lại có suy nghĩ như thế? Em không nên tự tiện định đoạt tình cảm của anh"

"Đã quá rõ rồi không phải sao?"

Tịch Nhuệ nhíu chặt mày nhìn anh.

"Những ngày gần đây thái độ của anh đối với Tịch Ly và đối với em có sự khác biệt như thế nào, anh không cần em nhắc lại cho anh nhớ chứ?"

"Anh xin lỗi."

Quân Thành cúi thấp đầu xuống, chôn mặt mình vào hõm cố Tịch Nhuệ.

Anh đối với Tịch Ly chỉ đơn thuần là muốn bù đắp cho cô, anh có thiện cảm với Tịch Ly, muốn Tịch Ly ở gân bên cạnh mình để mình có thể dần dần dùng những hành động chân thành xoa dịu đi những tổn thương cô đã phải chịu trong cuộc hôn nhân trước đó với anh.

Vì thế mà anh mới có phân chểnh mảng quên đi việc phải quan tâm đến Tịch Nhuệ.

Khiến cho cô đau lòng, không phải là điều anh mong muốn.

"Người anh yêu luôn luôn chỉ có em.Hiện tại cũng vậy, tương lai cũng vậy.Người mà Quân Thành yêu chỉ có mình Tịch Nhuệ."

Quân Thành nói rồi nâng cằm cô lên, nhẹ nhàng hôn lên môi cô.

Hành động của anh vô cùng ôn nhu, giống như đang nâng niu một bảo vật vô cùng trân quý.

"Đồ nói dối."

Tịch Nhuệ vẫn không ngừng khóc lóc.

Hiện tại men rượu đã chi phối con người cô.

Tịch Nhuệ đáp lại nụ hôn của Quân Thành, vòng tay ra sau gáy anh để cho nụ hôn giữa hai người càng thêm sâu.

Quân Thành thấy Tịch Nhuệ nhiệt tình hôn đáp trả lại mình, anh giống như được khích lệ vậy.

Ngồi dậy cởi phăng áo sơ mi trên người mình ra, rôi cẩn thận cởi chiếc váy màu trắng ngà trên người Tịch Nhuệ xuống.

Cho đên lúc trên người cô chỉ còn lại một bộ nội y đen càng góp phần tôn lên nước da màu trắng nõn, Tịch Nhuệ mới ngượng ngùng đưa hai tay lên che ngực rồi nhìn thẳng vào mắt anh mà hỏi: "Anh muốn làm chuyện đó sao?"

"Ừ, anh nghĩ là anh muốn"

Quân Thành thành thật trả lời câu hỏi của cô.

Đã khá lâu hai người chưa làm chuyện này rồi, cho nên hành động của anh có chút gấp gáp, dứt khoát cởi phăng đi áo ngực của cô, kéo quần lót ren màu đen xuống.

"Vậy...Anh tắt điện đi."

Tịch Nhuệ cũng đã quá lâu chưa làm chuyện này rồi, cho nên cô cũng có chút ngài ngại.

Quân Thành tươi cười hôn lên cái trán trơn bóng của cô rồi đáp: "Được, đều nghe em."

Nói rồi cả một trong phòng tổng thống của khách sạn Kình Thiên diễn ra cảnh xuân kịch liệt.

Trong căn phòng rộng lớn tiếng nữ nhân câu xin vang lên hòa vào trong tiếng nam nhân thở gấp gáp.

"Tịch Nhuệ, anh yêu em."

"Em...Cũng yêu anh."

Một đêm dài qua đi, rốt cuộc trời cũng dân hửng sáng.

Tịch Nhuệ mơ màng ngôi dậy, cảm thấy đầu mình đau nhức, thắt lưng cũng vô cùng nhức mỏi.

Cô đưa tay đánh đánh vào sau lưng mình, trong nháy mắt hai mắt liên mở to để lộ ra vẻ kinh ngạc khi thấy bản thân đang trân truông, khắp người còn đang đầy dấu hôn tím đỏ nữa.

Cái gì đây? Hô hấp của Tịch Nhuệ trong nháy mắt giống như ngưng trệ vậy, ngơ ngơ ngác ngác không hiểu rốt cuộc có chuyện gì.

Đang lúc cô ôm đầu thắc mắc thì cửa phòng tắm được mở ra.

Quân Thành từ trong nhà tắm bước ra, quấn khăn tắm ngang hông nhìn Tịch Nhuệ đã tỉnh dậy, ôn nhu nhìn cô cười nói: "Em đã tỉnh rồi sao?"