Tình nhân - Quân Thành - Tịch Ly

Chương 307: Chuyện tối qua anh hãy quên đi






"Sao vậy? Em thấy đau ở chỗ nào à?"

Quân Thành thấy Tịch Nhuệ có vẻ không tập trung liền đi về phía giường mà đưa tay ra chạm nhẹ vào má cô.

"Chuyện này...Anh và em...Không lẽ chúng ta đã..."

"Đúng vậy!"

Quân Thành híp nửa đôi mắt phượng nhìn Tịch Nhuệ run như cầy sấy đang cầm chăn lên cổ gắng che đi cơ thể mình, trực tiếp cất tiếng giải đáp thắc mắc của cô.

"Không thể nào."

Tịch Nhuệ thật sự không tin.

Rõ ràng là chỉ mới hôm qua họ họ còn cãi nhau, bây giờ tại sao lại thức dậy cùng với nhau? Hơn nữa đêm qua còn cùng nhau làm chuyện đó? "Có gì đâu mà không thể chứ?"

Quân Thành vươn tay ra ôm Tịch Nhuệ vào trong lòng.

Lập tức cô liên đẩy anh ra, bài xích sự đụng chạm của anh.

Bởi vì Tịch Nhuệ căn bàn chẳng nhớ một chút chuyện nào của ngày hôm qua cả.

Cô hiện tại chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, nhất là phần hạ thể, cảm giác như cơ thể này là đi vay mượn vậy.

Cơn đau đớn này của cô cũng đủ để thấy được tối qua Quân Thành đã kịch liệt đến cỡ nào.

"Chúng ta không nên như vậy.Chuyện đêm qua coi như chưa có gì xảy ra đi.Sau này anh cũng đừng nhắc tới nữa."

"Sao?"

Quân Thành vừa nghe thấy Tịch Nhuệ nói vậy, trong nháy mắt cả gương mặt liê trở nên âm u.

"Em nói cái gì? Em dám can đảm lặp lại một lần nữa cho anh."

Anh vừa nói vừa kích động nắm lấy tay Tịch Nhuệ, khiến cho cô chau mày vì đau đớn.

"Em bảo chuyện này chúng ta hãy quên đi.Coi như chưa có gì xảy ra.Tối qua là em say quá, không ý thức được mọi chuyện."

Cái gì? Trong đáy mắt anh liền nổi lên giông bão.

Chuyện này tiến triển hoàn toàn không giống như dự định trước đó của anh.

Anh đã nghĩ sau một đêm xuân, hai người sẽ dễ dàng hòa giải hơn với nhau.

Vậy mà thật không ngờ cái người con gái này lại hành động hoàn toàn đi ngược lại so với suy nghĩ của anh.

Đêm qua cả hai mãnh liệt như thế nào, đến khi đêm gần tàn mới dừng lại.

Cô bảo anh quên? Sao mà có thể quên được chứ.

"Tối qua anh không dùng biện pháp, em rất có thể sẽ mang thai."

Trước đây dù cho có yêu nhau nhưng cả hai vẫn luôn sử dụng biện pháp tránh thai trong lúc quan hệ.

Bởi vì Tịch Nhuệ vẫn còn trẻ, cô vẫn chưa muốn làm mẹ sớm, Quân Thành thì cũng rất rộng lượng, anh tôn trọng ý kiến của cô.

Quả nhiên vừa nghe Quân Thành nói dứt lời, đôi môi của Tịch Nhuệ liền mím chặt lại.

Tay cô nắm chặt lại thành nắm đấm, thanh âm có chút run rẩy vang lên: "Em hiện tại đi mua thuốc tránh thai là được rồi."

"Cái gì? Lần này Quân Thành thật sự đã bị cô chọc tức, anh bước xuống khỏi giường mà nắm lấy tay Tịch Nhuệ, lôi cô trở lại giường, để cho bản thân đè lên trên cô, dùng bàn tay to mà nâng cằm Tịch Nhuệ lên rồi hỏi: "Em như vậy là không muốn mang thai con của anh sao? Hả?"

"Giữa chúng ta không có tình yêu.Nếu sinh đứa bé ra, cũng chỉ làm khổ nó."

Trong lòng Tịch Nhuệ đau như cät, nhưng vẫn bắt buộc phải nói ra những lời gây tổn thương đến chính mình.

"Ai nói giữa chúng ta không có tình yêu? Người anh yêu trước giờ vẫn luôn là em.Không phải là bất kì ai khác."

Tay anh đang đặt ở cằm cô nâng thêm một chút lực.

Tịch Nhuệ vẫn có cảm giác ngờ ngợ trong lòng, quay mặt đi để né tránh ánh mắt anh: "Em không tin."

"Có vẻ như tối qua anh chưa đủ kịch liệt, chưa khiến em hài lòng?"

Khóe môi Quân Thành hơi cong lên tạo thành một nụ cười lạnh lẽo.

Một tay anh nâng mặt Tịch Nhuệ lên cao, hôn vào đôi môi đỏ mọng của cô,tay còn lại đem tháo khăn tắm đang quấn trên hông xuống, sau đó đẩy cao chân cô lên, không báo trước mà tiến vào sâu bên trong Tịch Nhuệ.

"A"

Hành động bất ngờ này của anh khiến Tịch Nhuệ hét lớn lên một tiếng.

Đau đớn cùng khoái cảm cùng lúc ập đến khiến cô không biết phải làm như thế nào.

"Bảo bối, em rất tuyệt."

Bên trong Tịch Nhuệ ấm áp đang không ngừng bao bọc và quấn lấy anh.

Quân Thành vừa cười thỏa mãn vừa thở gấp cúi xuống hôn rôi căn vào môi cô, khiến cho Tịch Nhuệ thật không còn đường phản kháng.

Hai người lại bắt đầu vận động kịch liệt vào sáng sớm.

Rốt cuộc hơn hai tiếng sau, Tịch Nhuệ cũng khóc nấc lên mà cầu xin anh tha.

Những kí ức tối qua cũng giống như vũ bão mà ùa về trong đầu cô, đương nhiên là bao gồm cả việc anh nói anh yêu cô.

"Tịch Nhuệ, chúng ta kết hôn đi, càng sớm càng tốt."

Hoan ái qua đi, Quân Thành ôm lấy Tịch Nhuệ cả gương mặt lẫn cơ thể đã phiếm hồng, hôn lên trán cô rôi thủ thỉ vào tai cô.

Tịch Nhuệ lúc này đã mệt lử người rôi, mặc kệ cho anh muốn làm gì thì làm, thanh âm có chút nức nở nói: "Không được đâu, gia đình anh sẽ không chấp nhận em."

"Chuyện này không cần em lo lắng.Để anh giải quyết là được rồi.Em chỉ cần chuẩn bị thật tốt để bản thân sớm trở thành cô dâu xinh đẹp của anh thôi, có được không?"

"Ưm..."

Anh vừa nói vừa hôn vào môi cô, khiển cho Tịch Nhuệ phát ra âm thanh nhỏ nhẹ giống như tiếng mèo con vậy.

Bàn tay to lớn của anh dời xuống chiếc bụng phẳng của Tịch Nhuệ mà xoa xoa.

Có lễ rất nhanh thôi, nơi này của cô sẽ có tin tức.

Lạc Anh cùng Tịch Ly đã có con đầu lòng được bốn tháng rồi.

Cho nên anh và Tịch Nhuệ cũng phải đẩy nhanh tiến độ, sao có thể để thua kém hai người bọn họ được cơ chứ? Nẵng bên ngoài ấm áp, một ngày mới bắt đầu.

"Tịch Ly, qua đây ngôi.Không phải anh đã nói em đừng chạy lung tung sao."

"V..Vâng."

Tịch Ly ỉu xìu mặt mày tiến tới ngôi bên cạnh lạc Anh.

Kể từ sau ngày kết hôn, cô cảm thấy anh càng ngày càng nghiêm khắc.

Nhất là đối với việc đi đứng của cô.

Tịch Ly biết bản thân mình có hơi kích động, lúc đi thường sẽ thích hơi nhảy lên vài bước.

Mà Lạc Anh trông thấy cái cảnh này liên sẽ lên lớp cô, bảo cô quá kích động, tốt hơn là nên ngôi yên một chỗ.

Cho tới lúc sinh xong rồi hẵng tự do đi lại như cô muốn cũng chưa muộn.

"Uống hết cốc sữa này đi.Lát nữa anh cùng em đi mua một ít đồ mới "

"Đồ gì vậy ạ?"

Tịch Ly vừa nghe anh nói xong liên chau mày khó hiểu.

Đồ cùng cho em bé trong nhà đã chất cao như núi rồi, anh còn chưa thấy đủ, còn muốn mua thêm gì nữa đây?"

Lạc Anh nhìn vào ánh mắt đầy nghi hoặc của cô, sau đó vươn tay ra nhấc bổng cô lên, để cho cô ngồi vào trong lòng mình.

Bàn tay to của anh vòng ra phía trước xoa xoa bụng của cô, thanh âm ôn nhu như nước nói: "Bụng em càng ngày càng lớn rồi.

Anh cùng em đi mua đồ bầu.

Vì qua đi thêm vài tháng nữa thôi, bụng em sẽ trở nên rất lớn, lúc đó đi lại cũng sẽ khó khän hơn."

"Anh nói đúng.Em cảm thấy bụng càng ngày càng lớn rồi."

Tịch Ly nói rồi dùng tay mình áp lên bàn tay anh.

Sự phát triển của đứa bé trong bụng cô cảm thấy như bây giờ đang được tính bằng ngày vậy.

Mỗi ngày đều có cảm giác sinh linh nhỏ trong bụng cô lớn hơn một xíu, làm cho bụng cô cũng ngày càng to lên.

"Thành thật mà nói, anh không thích tiểu quỷ trong bụng em là con trai một chút nào."

Lạc Anh vừa nói vừa dụi dụi đầu vào cổ cô, chủ kiến của anh đối với đứa bé này là không đổi.

Nếu không thể trong một lần sinh ba, anh muốn con đầu lòng của hai người là một công chúa xinh đẹp như cô vậy.

Nhưng đúng là người tính không bằng trời tính.

Hăng hái quá thế nào, chỉ tầm năm tháng nữa là một bé trai sẽ lòi ra.