Tình nhân - Quân Thành - Tịch Ly

Chương 310: Sự trừng phạt dịu dàng






"Sao mới nhỏ xíu mà đã háu ăn như thế chứ?"

Lạc Anh lộ rõ vẻ bất mãn với đứa trẻ này.

Lạc Phu Nhân nghe thấy con trai mình thản nhiên nói ra mấy câu như thế liên chau mày rồi quát: "Con là đồ ngốc à? Trẻ sơ sinh đứa nào mà không như vậy chứ? Không uống sữa mẹ thì làm sao mà lớn được?"

"Lạc Anh, anh còn nói mấy câu nhảm nhí nữa thì em sẽ đuổi anh ra ngoài, anh rõ rồi chứ?"

Tịch Ly không nhân nhượng nữa mà trực tiếp đe dọa Lạc Anh.

Anh còn có thể lựa chọn sao? Muốn tiếp tục ở cạnh cô thì đương nhiên phải khóa miệng lại rồi.

Anh nhìn tên lõi con đang mút sữa từ ngực mẹ đến no nê, khuôn mặt nhỏ bé ửng đỏ cả lên, Lạc Anh cảm thấy...

Tên nhóc này đúng thật là đáng ghét.

Dám ăn đậu hũ người phụ nữ của anh.

Thời gian thấm thoát trôi đi, mới đó thôi mà Lạc Phàm đã hơn ba tuổi rồi.

Đứa bé này phải nói là vô cùng bám mẹ.

Con trai nhưng lại rất biết cách làm nũng, khiến cho mọi người đều yêu thích không thôi.

Mấy ngày hôm nay tâm tình Lạc Anh cực kì vui vẻ, vì Lạc Phàm đã đến tuổi phải đi nhà trẻ rồi.

Tịch Ly cảm thấy không cần phải vội vàng, cho con nhập học muộn một chút cũng không sao.

Ngay cả Lạc Phu Nhân cùng Lạc Lão Gia cùng không nỡ xa cháu, nhất trí để tới mùa nhập học năm sau thì mới cho Lạc Phàm đến nhà trẻ.

Nhưng dù mọi người có nói như thế nào thì Lạc Anh cũng cố chấp không chịu nghe.

Ngày dẫn con đến trường lần đầu tiên, Lạc Phàm cố chấp bám lấy chân mẹ không chịu đi, gương mặt bầu bĩnh khóc đến đỏ cả lên khiến cho người nhìn người thương, ai nấy trong nhà đều xúm lại dỗ bé.

"Mama, papa là người xấu.Tại sao lại bắt con xa mẹ và ông bà chứ? Con không đi đâu, Lạc Phàm muốn ở nhà."

"Lạc Phàm, qua đây mau.Hay là con muốn trễ học để bị cô giáo đánh đòn đây?"

"Hu hu, con không đi đâu.Con không muốn bị đánh"

Lạc Phàm ba tuổi rưỡi nhưng đã có thể nói sõi rồi, đứa bé này có thể thấy nổi trội hơn rất nhiều so với các bạn cùng trang lứa.

Lạc Phàm nhất quyết bám lấy chân mạ mà khóc, khiến cho lòng Tịch Ly đau như cắt, phải cúi người xuống mà bế con lên: "Được rồi, Lạc Phàm ngoan, nín đi mẹ thương nào.

Con không muốn đi thì hôm nay không đi, có được không?"

Nói rồi cô đưa mắt qua nhìn Lạc Anh mà nói: "Ông xã, hay là chúng ta chiều con thêm lần này đi.Dù sao con vẫn còn nhỏ, đừng ép buộc nó quá."

"Đây chính là giáo dục.Tương lai Lạc Phàm chính là người thừa kế của Lạc Thị, nó không thể nào không có ý chí như thế"

Lạc Anh nói rồi sải bước chân dài tiến lên phía trước mà dành lấy Lạc Phàm từ tay cô rồi mặc kệ bé gào khóc mà bế con ra xe rồi lái thẳng đến vườn trẻ.

Lạc Phàm ban đầu đến trường bám lấy cửa xe không chịu ra, luôn miệng mắng anh là đồ xấu xa.

Nhưng rất nhanh bé đã bị màu sắc sặc sỡ của ngòi trường cùng các bạn khác thu hút, cho nên rất nhanh đã nín khóc mà nhập cuộc.

Lạc Anh trao con cho cô giáo rồi mang tâm trạng nở hoa trong lòng lái xe đến công ty.

Ha ha, sau bao nhiêu ngày không được độc chiếm Tịch Ly cho riêng mình thì hiện tại cũng đã đến lúc cô trở về làm người của riêng anh rồi.

Đây đúng là thời tới cản không kịp mà, hôm nay phải xử lý việc ở công ty xong sớm một chút để sớm được về nhà mà tình cảm với cô.

Càng nghĩ tới cuộc sống sau này khi không có Lạc Phàm suốt ngày quấn lấy cô nữa, nụ cười trên môi anh càng lúc càng sâu.

Anh vẫn còn tâm niệm vụ cùng cô sinh ba lắm.

Lạc Anh đến công ty liền vùi đầu vào làm việc.

Hôm nay chắc việc sẽ xong sớm, tầm năm giờ là anh có thể tan ca rồi.

"Bà xã, anh về rồi đây"

Lạc Anh mặt tươi như hoa còn chưa mở cửa nhà đã cất tiếng.

Nhưng giây phút thấy khung cảnh đang diễn ra trong phòng khách, mặt anh liền đen như đít nồi.

Lạc Phàm vậy mà đã về nhà sớm hơn anh một bước rồi, Tịch Ly lại còn vừa hôn lên má đứa bé một cái nữa chứ.

"Lạc Anh, anh về rồi à? Sao hôm nay về sớm vậy anh?"

"Không về sớm làm sao có thể bắt được quả tang em ngoại tình?"

Lạc Anh đen mặt nói rồi tiến lên xách Lạc Phàm tách ra khỏi người cô: "Nhóc con, đi ra chỗ khác chơi.

Còn nữa, từ hôm nay con hãy ngủ riêng đi, đừng suốt ngày làm phiền ba mẹ nữa"

"Mẹ, con làm phiền mẹ sao?"

Lạc Phàm nghe bố nói như vậy liền quay đầu qua nhìn cô, hai mắt ngân ngấn nước trông như sắp khóc đến nơi rồi.

Tịch Ly nhìn bộ dạng ủy khuất của con liền lườm anh một cái rồi bế Lạc Phàm lên rồi vô vỗ vào lưng con: "Sao có thể chứ? Mẹ sao có thể thấy con phiền được? Con là bảo bối của mẹ mà"

"Mẹ nói thật sao?"

"Thật"

Ha.

Vừa có được câu trả lời của Tịch Ly, nhân lúc cô không chú ý bé liền quay đầu qua nhìn anh rồi nhếch môi cười một cái.

Con mẹ nó, thằng quỷ con này! Lạc Anh tức đến tăng xông, anh dẫm mạnh chân xuống sàn nhà rồi đi vào phòng tắm.

Cứ chờ đó, còn chưa biết ai thắng ai đâu.

Tối đó sau khi ăn cơm xong, Lạc Anh liền lên phòng chờ cô sẵn.

Nhưng người bước vào phòng không chỉ có mình Tịch y à còn có một đứa bé trai lạch bạch như con vịt con chạy theo sau lưng cô nữa.

"Em dẫn theo nó vào đây làm gì vậy hả? Lạc Phàm, đi ra ngoài"

Lạc Anh cho chân xuống giường mà quát, Lạc Phàm giật mình lại định rơi nước mắt, nhưng anh lại nhanh hơn một bước ngăn cản bé lại, không nhân nhượng xách áo bé ra ngoài phòng: "Con qua phòng con ngủ đi.

Lớn như vậy rồi, sao lại cứ suốt ngày bám lấy mẹ như vậy chứ?"

Anh nói rồi khóa trái cửa lại.

Lạc Phàm nhìn cánh cửa trước mắt mình đóng sầm lại một cái, đứng đơ ra một lát rồi ôm một mặt đây nước mắt chạy xuống dưới mách bà: "Bà nội ơi, papa ăn hiếp con, papa mới đánh con"

Ừm, còn một điều chưa tiết lộ cho mọi người, đấy là đứa trẻ này mỗi lần kể tội ba nó đều rất thích thêm mắm thêm muối vào.

Tịch Ly bị Lạc Anh bế xốc lên trên giường rồi ném cô xuống chiếc nệm êm ái khiến cho thân thể cô hơi này lên một cái khi đột nhiên lưng tiếp xúc với mặt nệm.

Cô nhìn vào ánh mắt như hổ đói của anh, nuốt nước bọt một cái rồi nói: "Anh...Anh định làm gì?"

"Em dám bỏ mặc anh suốt thời gian qua để ở bên thằng nhóc đó.Vợ hư, tối nay anh phải phạt"

Lạc Anh nói rồi ngấu nghiến hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô rồi dùng động tác vô cùng thành thục mà tháo bỏ hết quần áo trên người cô.

Người ta nói gái một con trông mòn con mắt quả không sai.

Tịch Ly sinh con xong chẳng những không mất dáng mà thân hình cô ngày càng đầy đặn.

Chỗ lớn cần lớn, chỗ thon cần thon, khiến cho mỗi lần Lạc Anh chỉ vừa đụng vào cô thôi là cũng đã đủ để khiến dục vọng của anh bùng lên như đám cháy.

Lạc Anh nâng mông cô lên rồi dứt khoát tiến vào bên trong.

Cảm giác ấm áp chặt chẽ khiến anh thỏa mãn gầm nhẹ lên một tiếng, Tịch Ly cũng đỏ hồng cả người phát ra âm thanh kiểu mị dưới thân anh.

Đêm nay đối với anh rất ngắn, nhưng đối với cô lại vô cùng dài.

Lạc Anh cùng cô ân ái hết lần này đến lần khác, đến khi Tịch Ly đã mệt lử người phải mở miệng cầu xin anh cũng không chịu buông tha cô, tiếp tục ở bên trong cô phóng thích tinh hoa nóng rực.

Đêm dần tàn, anh thở dốc thỏa mãn ôm lấy cô vào lòng, âm thanh trầm khàn vì dục vọng nghe vô cùng mị hoặc vang lên bên tai cô, bàn tay to tìm đến cái bụng nhỏ của cô mà vuốt ve: "Lần này em nhất định phải sinh ba đấy nhé!"