Tình nhân - Quân Thành - Tịch Ly

Chương 311: Con không thích em ấy!






Lạc Anh nói vô cùng nhiều thứ bên tai cô, nhưng Tịch Ly trải qua mấy trận mây mưa cùng với anh thân thể đã chẳng còn chút sức nào, tới cử động ngón tay cô cũng thấy mệt mỏi, nên căn bản chẳng thể nghe thấy anh nói gì.

Lạc Anh cũng không quá để tâm việc cô có nghe không không.

Anh đế cho cô gối đầu lên tay mình, tay còn lại vòng qua eo cô, cười thỏa mãn ôm lấy Tịch Ly rồi nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm tỉnh dậy, Tịch Ly cảm thấy toàn thân đau như có xe cán qua vậy, chỉ cần cử động một chút thôi là cô sẽ chau mày vì đau mỏi rồi.

Cô cố gắng lắm mới ngồi dậy được, còn chưa ý thức được hiện tại là mấy giờ thì đá có tiếng gõ cửa vang lên.

Tịch Ly nhìn người đàn ông vẫn còn ngủ say như chất bên cạnh mình, cô chỉ đành lấy tạm một chiếc váy trong tủ ra mặc vội vào rồi ra mở cửa.

Bởi vì đồ ngủ tối hôm qua Lạc Anh đã hành động quá gấp gáp mà khiến cho áo ngủ của cô bị đứt cúc rồi.

Tịch Ly chống tay lên em rồi ra mở cửa.

Cửa vừa mở đã có một cục bột tròn tròn mềm mềm chạy đến ôm lấy chân cô: "Mama chưa dậy ạ? Bà nội bảo con lên gọi bố mẹ dậy ăn sáng rồi đưa con đi học"

"Sao vậy? Hôm nay con không đòi ở nhà nữa sao?"

Tịch Ly ngồi xổm xuống nhìn con trai bằng ánh mặt ngạc nhiên.

Không phải mới hôm qua thôi vẫn còn khóc lóc đòi ở nhà cho bằng được sao? Hôm nay nhắc đến chuyện đi học sao con trai cô lại có vẻ hào hứng vậy? "Vâng, con không ghét nữa.Đến trường rất vui, có rất nhiều bạn nữ xinh đẹp."

Tịch Ly vừa nghe con nói vậy liền muốn té ngửa.

Cái tính cách của đứa bé này là giống ai vậy chứ? Lạc Phàm như vậy là đang yêu sớm sao? "Tiểu Phàm, đến trường thì nên chuyên tâm học tập, con đừng chỉ để ý tới các bạn nữ, có biết không?"

"Mama, con biết rồi.Mẹ chuẩn bị rồi mau xuống nhà ăn sáng nhé."

Lạc Phàm nói rồi chạy xuống nhà trước.

Tịch Ly cũng tới bên giường đánh thức Lạc Anh dậy rồi đi làm vệ sinh cá nhân.

Tịch Ly nhìn con trai chạy xuống nhà, cô cũng đi lại phía giường rồi đánh thức Lạc Anh.

"Lạc Anh, dậy thôi anh, đừng ngủ nướng nữa"

Tịch Ly lay lay bả vai anh, lập tức liền bị tay anh từ trong chăn vung ra mà kéo cô ngã xuống giường.

"Chúng ta ngủ thêm một lát nữa đi.Anh chưa muốn dậy"

Anh vừa nói vừa hôn lên đỉnh đầu cô, bởi vì vẫn còn đang ngái ngủ cho nên giọng có chút khàn, nhưng lại nghe vô cùng mị hoặc.

"Không được đâu, anh còn phải đón con đến trường đó."

Qua một thời gian dài chung sống với anh, nội tâm Tịch Ly ngày càng trở nên cứng rắn.

Cô không còn dễ dàng đáp ứng yêu cầu khi anh làm nũng nữa, trái lại càng lúc càng thích làm theo quy củ và có phần cứng nhắc hơn.

Chắc là do phụ nữ sau khi làm mẹ thì sẽ có xu hướng trở nên nghiêm túc hơn nhỉ? "Được."

Sau khi kết hôn, hai người giống như thay đổi vai vế cho nhau vậy.

Lạc Anh luôn răm rắp nghe lời cô, ngoại lệ duy nhất e chỉ có việc Lạc Phàm quá bám cô khiến anh xù lông lên phản kháng mà thôi.

"Tốt, vậy em chuẩn bị xuống nhà trước, anh cũng mau xuống nhé."

Tịch Ly nói rồi đi vào nhà tắm làm vệ sinh cá nhân sau đó mau chóng xuống nhà.

Lạc Phàm bây giờ đã có thể tự mình ăn uống.

Lúc cô đi xuống dưới con trai đã ăn xong đồ ăn sáng rồi, lại còn xí xớn đeo cả cặp vào rồi nữa.

"Tiểu Phàm, hôm qua có chuyện gì xảy ra sao? Sao hôm nay con lại trông hí hứng muốn đến trường vậy?"

"Vâng, ở trường có rất nhiều đồ chơi đẹp, còn có mấy bạn nữ rất xinh"

Đứa bé ba tuổi này không thèm che dấu suy nghĩ trong nội tâm của mình, khiến cho Lạc Phu Nhân bật cười xoa xoa đầu cháu nội mình rồi nói: "Cháu đây là đang muốn yêu sớm sao?"

"Nếu con muốn đến trường sớm như vậy thì để bố bảo tài xế lái xe đưa con đi.Hôm nay bổ dù sao cũng muốn đi làm muộn một chút.Lạc Anh từ trên phòng bước xuống, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô.

Anh muốn dành nhiều thời gian với cô hơn, vì thật hiếm khi tiểu quỷ này chịu buông tha không bám mẹ.

Lạc Phàm đang háo hức đương nhiên đông ý chạy ra cổng đợi ngay.

Rất nhanh chóng tài xế đã đến rồi đón bé tới trường.

Thời gian trôi đi cực kì nhanh, mới đó thôi mà Lạc Phàm đã là một thiếu niên mười tám tuổi rồi.

Lúc anh mười tám thì em bé của Cố Huệ chỉ mới mười lăm tuổi.

Còn có con của Tịch Nhuệ thì cũng đã mười bảy tuổi rồi.

Nói đến chuyện con cái thì phải quay ngược thời gian vẽ mười mấy năm về trước.

Sau đám cưới của Tịch Ly, Alan và Cố Huệ cũng nhanh chóng kết hôn.

Ngay sau hôn lễ của Cố Huệ thì Tịch Nhuệ cũng được gả vào Quân Gia.

Người họ Quân đương nhiên vẫn chưa thể nào hoàn toàn chấp nhận cô ấy, nhưng bởi vì Tịch Nhuệ đã mang thai, họ không thể tàn nhẫn không nhận mặt cháu được.

Nhưng tất thảy những chán ghét đó đều đã là quá khứ rồi, hiện tại Tịch Nhuệ đang có cuộc sống rất tốt, có con cái kháu khỉnh, cũng có được sự yêu thương từ mọi người xung quanh.

Bé gái của Cố Huệ và Alan tên là Hinh Ninh.

Sau khi kết hôn hai người liền qua Mỹ định cư, cho nên phải tới mười năm sau họ mới quay trở về Trung Quốc.

Lần gặp mặt đầu tiên sau mười năm xa cách, hai bà mẹ dẫn theo con tới quán nước để có thể thoải mái mà trò chuyện với nhau.

"Tiểu Phàm đã lớn như vậy rồi.Tịch Ly, cậu có nghĩ tới việc sau này sẽ cho con của hai chúng ta kết hôn với nhau không hả?"

Cố Huệ nói với Tịch Ly, nhưng ánh mắt cô lại đang quét qua để thăm dò biểu cảm trên mặt Lạc Phàm.

Lạc Phàm nhìn bé gái đang nắm chặt lấy áo mẹ, gương mặt có chút hoảng loạn không dám nhìn thẳng vào mình nên liên nhàn nhạt nói một câu: "Con không thích em ấy"

"Sao?"

Cố Huệ ngạc nhiên nhìn Lạc Phàm.

Tịch Ly không phải nói thẳng bé rất thích mấy bé gái xinh xắn sao, con của cô xinh như vậy, sao Lạc Phàm có thể không thích chứ? Hinh Ninh mới nghe bé trai ngồi trước mặt mình nói thể, liên giống như con thỏ nhỏ run lên rồi rơi nước mắt ra đầy mặt, khiến cho Cố Huệ phải cuống cuồng dỗ con, còn Tịch Ly cũng ngượng ngùng đánh vào đầu Lạc Phàm một cái: "Đứa bé này, con đang nói cái gì vậy hả?"

"Tóm lại là con không thích em ấy.Mẹ không thể ép con"

Lạc Phàm mặt nặng mày nhẹ nhìn bé gái xinh như thiên thần đang khóc lóc trước mặt mình.

Không biết là do tức giận hay xấu hổ mà mặt cậu cũng vô thức đỏ lên.

Làn này về nước, Cố Huệ đã quyết định sẽ để con bé tiếp tục học tại Trung Quốc.

Hinh Ninh nói nó không thích sống ở Châu Âu, cho nên Cố Huệ tôn trọng ý kiến của con, điều này khiến cho Alan vô cùng giận.

"Không được, ít nhất cũng đợi sau khi lớn rồi con miếng làm gì thì làm.

Xã hội bây giờ phức tạp như vậy, con đi đâu để tìm người đàn ông tốt như ba chứ? Sống cùng bà mẹ có gì khiến con không hài lòng sao?"

Ông bố Alan giống như mắc bệnh cuồng con gái vậy.

Anh đối với Hinh Ninh vô cùng thương yêu và chiều chuộng nhưng cũng rất nghiêm khắc, nhất là trong vấn đề yêu đương.

Lần này đem được con trở về Trung Quốc là cả một hành trình năn nỉ chồng của Cố Huệ.

Mà cái giá phải trả chính là cô lại đang mang thai bé thứ hai rồi.