Tình nhân - Quân Thành - Tịch Ly

Chương 320: Tin em đi!






"Hai người đang đi đâu vậy?"

Tịch Ly cũng ngạc nhiên không kém hai người họ, nhanh chóng lên tiếng hỏi.

"Em dẫn thằng bé đi khám mắt.Nó bảo dạo này mỏi mắt quá cho nên em chở nó đi luôn"

"Chị lên xe đi.Em đang định tới siêu thị mua ít đồ này.Có vẻ như chị cũng đang định đi mua đồ nhỉ?"

Tịch Nhuệ đưa mắt quan sát túi vải mà Tịch Ly đang cầm rồi nói.

Tịch Ly nghe thấy thế liền gật đầu rồi đi lại phía xe: "Vậy cũng tốt.Lâu lắm rồi chúng ta chưa có dịp đi ra ngoài cùng nhau rồi."

Cô nói rồi mở cửa xe ngồi vào ghế sau.

Quân Mình trông thấy Tịch Ly thì vô cùng vui vẻ, không ngừng hỏi han cô: "Di, Lạc Ngư có nhà không ạ? Con muốn chơi cùng anh ấy"

Mặc dù hơn Lạc Ngư tận mấy tuổi nhưng xét theo vai vế thì Quân Minh vần là em.

Thế nhưng cậu bé cũng chẳng quan tâm tới vấn đề này cho lắm, gọi anh rất thuận miệng.

"Cuối tuần thằng bé sẽ ở nhà, nếu con muốn dì sẽ tới đón con.Nhưng mắt con làm sao mà phải đi khám vậy? Có nghiêm trọng lắm không?"

"Con không sao ạ.Chỉ là bị cận thôi.Không phẩy năm độ"

"Học hành căng thẳng quá sao? Còn nhỏ mà, con đừng áp lực quá"

Tịch Ly biết kì vọng của Quân Thành đối với con trai rất cao, mà Tịch Nhuệ cũng mang tâm lý giống như chồng mình cho nên cô có chút lo lắng Quân Minh sẽ phải học tập quá sức.

Thế nhưng hình như cô đã nghĩ quá xa, đứa bé này chẳng có chýt nào bộ dạng giống như đang thấy áp lực cả: "Không sao ạ, con cũng thích đọc sách mà, dì không cần lo lắng.Anh Lạc Phàm cho con mượn mấy cuốn sách tiếng Anh rất hay, chủ nhật này con qua chơi với Lạc Ngư rồi sẽ trả sách cho anh Phàm"

"Nếu con thích thì cứ giữ lại đi.Lạc Phàm không hay đọc sách đâu, dì mua cho nó cũng để trên kệ chẳng động đến"

Tịch Ly nói rồi thở dài một tiếng.

Hai đứa con của cô đều rất thông minh nhưng lại không chăm chỉ chút nào.

Nhất là Lạc Phàm, lớn xác rồi nhưng vẫn còn chểnh mảng.

"Vậy sao ạ?"

Quân Minh nói thêm một câu rồi nghiêm chỉnh ngồi vào ghế lái phụ.

Rất nhanh xe đã dừng lại trước siêu thị rồi, mọi người nhanh chóng lái xe vào bãi đỗ rồi đẩy xe đẩy đi vào trong.

"Chị muốn mua gì vậy?"

Đi vào bên trong siêu thị, Tịch Nhuệ có chút hiếu kì đảo mắt nhìn qua phía Tịch Ly.

"Lạc Anh muốn chị đem cơm trưa đến công ty cho anh ấy.Bình thường anh ấy thích ăn gà sả ớt nhất, thời tiết thế này cũng rất hợp làm món đó.Chị muốn mua một ít thị gà cùng nguyên liệu."

"Vậy chị mua đi nhé.Em đi quầy hải sản mua một ít cá.Quân Vân bảo buổi tối muốn ăn cá hồi"

Tịch Nhuệ nói rồi chỉ tay về phía bên phải.

Tịch Ly cũng gật đầu rồi đi tìm những nguyên liệu mình cần mua.

Rất nhanh hai người đã chọn xong đồ rồi.

Quay đi quấn lại có một lát mà đã hơn chín giờ sáng.

Tịch Ly mua thêm một số loại hoa quả nhập khẩu cả nhà thường hay ăn rồi thanh toán tiền sau đó lên xe về nhà.

"Di, dì nhớ bảo Lạc Ngư ở nhà nhé.Chủ nhật này con sẽ qua."

"Được, gì nhớ rồi"

"Tịch Nhuệ, lái xe cẩn thận nhé.Có thời gian rảnh nhớ qua chỗ chị chơi"

Tịch Ly nói rồi vẫy tay chào tạm biệt hai mẹ con.

Nhìn xe lăn bánh rời đi một đoạn xa rồi cô mới yên tâm đi vào nhà.

"Giật cả mình!"

Tịch Ly vừa mở cửa thì thấy Lạc Phàm mặt mày sa sầm đang đi ngược ra phía cửa.

Cô thấy thế liên lên tiếng hỏi: "Sao con lại ở đây? Giờ này con phải đang ở trường học chứ?"

"Con quên một chút đồ cho nên về nhà lấy"

"Vậy đồ đâu?"

Tịch Ly híp mắt nhìn hai tay Lạc Phàm đều đang trống rỗng không xách theo thứ gì.

Lạc Phàm cảm nhận được ánh mắt dò xét của mẹ mình, anh liền nhanh chóng lách người qua Tịch Ly rồi chạy biến đi: "Con đến trường đây ạ"

"Này!"

Tịch Ly còn chưa kịp hỏi rốt cuộc là có chuyện gì thì Lạc Phàm đã chạy biến đi, cô cũng chỉ biết đứng lắc đầu ngao ngán rồi đi vào nhà.

"Đồ em bảo anh đã lấy chưa?"

"Anh mày đang mặc trên người đây.Em đòi lấy áo khoác của anh làm gì chứ?"

"Có chắc chắn cái áo này chị dâu thấy anh mặc rồi không đó?"

Quân Vân nói rôi ném một ánh mắt nghi hoặc qua nhìn Lạc Phàm.

Lạc Phàm thở dài một cái rồi đưa tay lên nhéo má Quân Vân: "Em là đang nghỉ ngờ cái gì vậy hả? Nói đi, em lại định giở trò quỷ gì ra đấy"

"Em là đang làm quân sư cho anh đó.Anh còn nghi ngờ bóng gió coi chừng em không giúp anh nữa"

Quân Vân nói rồi cho áo khoác của mình vào trong cặp, còn bản thân thì đem áo của Lạc Phàm mặc lên người.

"Em làm cái gì đấy?"

Lạc Phàm chau mày khó hiểu nhìn Quân Vân.

Rõ ràng là có đem theo áo ấm, vậy mà lại lấy áo của anh mặc để làm gì.

"Từ giờ cho đến khi gặp chị dâu, em sẽ mặc cái áo này.Lúc đứng trước mặt chị ấy, em sẽ bảo em là bạn gái anh.Anh phải tỏ ra thật thân thiết với em vào, hiếu chứ?"

"Hả?"

Lạc Phàm vừa nghe Quân Vân nói vậy liền nói lớn một tiếng lộ rõ ra vẻ kinh ngạc.

Lần trước chỉ một mình Vũ Vân tìm đến làm loạn thôi còn chưa đủ khiến Hinh Ninh hiểu nhầm anh là người có vận đào hoa thu hút ong bướm sao? Lần này sao ngay cả Quân Vân cũng muốn làm cho chuyện trở nên rắc rồi hơn vậy.

"Trả áo đây cho anh"

Lạc Phàm đưa tay về phía trước.

Bởi vì không thể nào cùng một lúc mặc hai cái áo khoác dày cho nên lúc ra khỏi trường anh đã để áo khoác của mình tại lớp.

Đứng ngoài trời lạnh thế này mà chỉ mặc một cái áo sơ mi phối với áo len mỏng, Lạc Phàm lạnh sắp đóng băng rồi.

Anh đúng là đồ ngu mới đi tin lời con nhóc quỷ này mà.

Tưởng là kế sách gì lợi hại hay ho, hóa ra lại chỉ là nói hươu nói vượn.

"Anh có chịu nghe em nói không thì bảo?"

Quân Vân thấy Lạc Phàm hoài nghi kế hoạch của mình liên tiến đến vòng tay qua cổ anh rồi ghé sát vào tai Lạc Phàm mà nói: "Anh không muốn thăm dò xem trong lòng chị dâu trước giờ có có anh không sao? Không chịu mạo hiểm thì sao mà thu được kết quả chứ, đồ ngốc?"

"Mạo hiểm thế nào? Em thì có thể làm gì để thăm dò cô ấy chứ?"

Anh ở bên Hinh Ninh đã mấy năm rồi mà còn không hiểu nổi trong đầu cô có những gì, tâm tư phức tạp ra sao.

Vậy mà cái con bé còn chưa trải sự đời này lấy đâu ra tự tin ngút trời mà nói chuyện như một bà cụ non vậy chứ? "Anh là đồ ngu sao? Nếu như trong lòng chị ấy có anh, biết em là bạn gái anh đương nhiên sẽ cảm thấy ghen tị rồi.

Nhân lúc đó anh thừa thắng xông lên, giải thích với chị ấy rồi tỏ tình với chị ấy, chiếm trọn trái tim thiếu nữ của chị ấy"

"Trời ạ.Anh còn đứng ngẩn ra suy nghĩ cái gì nữa.Tin em đi, nếu kế hoạch này mà không thành công thì em không phải là người họ Quân, em sẽ mang họ Lạc"

"Không cần, anh không muốn có thêm một đứa em gái phiền phức như em đâu"

Lạc Phàm vội vàng đưa tay lên chặn cái miệng nhỏ đang nói năng không ngừng của Quân Vân lại.

Quân Vân cho anh thời gian suy nghĩ thêm một lúc rồi mới hỏi lại: "Như thế nào, có chốt đơn không? Không thì để em về trường học"

"Chốt đơn"

Lạc Phàm sau một hồi suy nghĩ cũng quyết định đánh liều một lần.

Được ăn cả, ngã thì về nghĩ chiêu khác tiếp.