Tình nhân - Quân Thành - Tịch Ly

Chương 323: Anh phải hứa sẽ không làm gì kì lạ






"Tiểu Phàm, anh đang nói cái vậy hả?"

Hinh Ninh dùng một đôi mắt lộ rõ ra vẻ không thế nào tin được mà nhìn anh.

Cái người này rốt cuộc là làm sao vậy? Ngô Trình đã động chạm gì đến anh mà lại khiến cho anh kích động như thế chứ? Lạc Phàm nhìn thấy cô không muốn thành thật khai báo, anh liền quay nâng cằm cô lên, ép buộc cô nhìn thẳng vào mắt mình: "Em đây là đang bao che cho hắn ta sao hả?"

Lạc Phàm đem hành động của cô hoàn toàn lý giải qua một hướng khác, điều này thật khiển cho Hinh Ninh đau đầu.

"Không nói với anh nữa, em về nhà đây.Bây giờ đã trễ rôi."

Hinh Ninh nói rồi thở dài, bởi vì nhiệt độ hiện tại đang rất thấp cho nên có thể dễ dàng thấy rõ hơi thở của cô.

Lạc Phàm yên lặng nhìn Hinh Ninh, một giây sau liền đem đầu cúi căn lên tai cô một cái, sau đó giống như chưa thỏa mãn mà lại tiếp tục nâng tay cô lên, cắn nhẹ đầu ngón tay cô.

Hinh Ninh bị những hành động bất ngờ không hề báo trước này của anh làm cho giật nảy mình, cô nhanh chóng thu tay mình về rồi đưa tay lên che đi tai nhỏ, gương mặt cũng đỏ bừng lên, trông giống như một trái táo chín: "Anh làm gì vậy? Sao lại cần em?"

"Mẹ anh bảo em hôm nay qua nhà ăn cơm.Mẹ em ra nước ngoài đột xuất không kịp chuẩn bị, cho nên giao em cho nhà anh chăm sóc rồi"

Gì vậy chứ? Sao lại nói về cô như một đứa con nít mới lên ba vậy? Hinh Ninh dù sao cũng đã là vị thành niên rồi mà, cô có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân.

"Anh hãy chuyển lời cảm ơn của em đến cô Tịch Ly.Nhưng em có thể tự chăm sóc bản thân được, đồ ăn em đã nấu sẵn ở nhà rồi"

"Em đùa ai vậy chứ?"

Lạc Phàm chau mày rồi nhìn cô.

Về khoản bếp núc, tài năng của Hinh Ninh tệ y như khi bà nội anh làm bánh cuốn vậy.

Lạc Phàm không thể nào phủ nhận sự xinh đẹp và thông minh của cô, nhưng bảo anh cô có thể nấu ăn, điều này bóp chết anh cũng không tin tưởng.

"Anh đã nhìn thấy em nấu ăn qua một lần.Tới luộc trứng em còn làm cháy trứng.Thể thì em định tự chăm sóc bản thân kiểu gì đây? Em hái cỏ ăn qua ngày à?"

Quá đáng! Hinh Ninh dùng một đôi mắt chứa đầy căm tức nhìn Lạc Phàm.

Anh thế này là đang trắng trợn khi dễ cô.

"Tóm lại là em sẽ về nhà mình, anh không cần quan tâm em, em có thể tự mình nấu ăn được."

"Thật sự không đến nhà anh?"

Lạc Phàm cau mày nhìn Hinh Ninh, thấy được sự kiên định trong mắt cô, anh liền lấy điện thoại trong túi ra nhấn nút gọi: "Mẹ, là con."

"Vâng, Hinh Ninh nói muốn nấu ăn ở nhà"

"Mẹ yên tâm, con sẽ giúp em ấy.

Vâng, tầm chín giờ tối con sẽ về"

"Được, tạm biệt mẹ."

Sau một tràng hội thoại, Lạc Phàm lại nắm lấy tay Hinh Ninh, cho đến khi cô phản ứng lại kịp thì đã thấy bản thân đứng trước cửa nhà rồi, Lạc Phàm cũng rất tự nhiên mà quay qua nhìn cô nói: "Còn làm gì đó, em không mau mở cửa ra?"

Trời đất quỷ thần thiên địa ơi! Vậy rốt cuộc đây là nhà ai, là nhà anh hay là nhà cô vậy? Sao Lạc Phàm lại có thể tự nhiên như ruồi mà ra lệnh cho cô vậy chứ? Hinh Ninh hít một hơi sâu, dùng vân tay mở khóa cửa nhà rồi nhanh chóng chui vọt vào trong mà định đóng cửa lại.

Nhưng thỏ con thì làm sao có thể thẳng sói già? Lạc Phàm đã nhanh hơn cô một bước dùng tay chặn cửa lại, mặc dù khoảng cách giữa cánh cửa vào bản lề vẫn còn khá xa nhau, nhưng Lạc Phàm đã la lên khiến cho Hinh Ninh hoảng hốt buông tay ra khỏi cửa rồi lo lắng cầm lấy tay của Lạc Phàm: "Anh có sao không? Anh là đồ ngốc đấy à? Sao lại đem tay mình chặn cửa lại như thế?"

"Không làm như vậy thì chẳng phải anh sẽ bị em nhốt ở ngoài sao?"

Lạc Phàm chăm chú nhìn vào cô, khiến cho Hinh Ninh cảm thấy hơi chột dạ Đúng là ban nãy cô định đóng cửa thật, ai bảo dạo này anh cứ có mấy hành động kì lạ như thế chứ? Có thẻ đối với Lạc Phàm đó là những chuyện hết sức bình thường, nhưng Hinh Ninh dù sao cũng là con gái, cô cũng thấy rất ngại.

"Anh thật sự muốn vào trong sao?"

Không đi, nói không đi! Bây giờ chỉ có mình Hinh Ninh ở nhà, cô thật sự không muốn ở riêng với Lạc Phàm chút nào cả.

Vì nếu không đề phòng cô nhất định sẽ bị mấy trò đùa của anh làm cho nổ tim mất.

"Ừ, anh muốn"

Tiếc là Lạc Phàm lại không có chung suy nghĩ với cô.

Hiểm hơi lắm mới có cơ hội được ở gần Hinh Ninh thế này, có là đồ ngu cũng sẽ không chịu bỏ qua.

"Vậy anh phải hứa sẽ không làm gì kì lạ.Nếu không em sẽ không cho anh vào."

Hinh Tinh tỏ rõ thái độ phòng thủ với anh.

Lạc Phàm có chút bật cười trước hành động này của cô, nâng cằm Hinh Ninh lên rồi nói: "Sao? Những hành động kì là mà em muốn nói là như thế nào?"

"Như thế này sao?"

Lạc Phàm nói rồi ghé sát môi mình bên tai Hinh Ninh.

Hơi ấm của anh phả lên vành tai cô, khiến cho gương mặt Hinh Ninh liền nóng bừng, thân thể cứng đờ, cứng ngắc đẩy anh ra mà nói: "Tiểu Phàm, anh đừng đùa như vậy nữa.Em thật sự không thích"

Cô cũng là con người, cũng có hỉ nộ ái ố.

Anh đâu thể cứ xoay cô mòng mòng như xoay chong chóng thế được.

"Ai nói với em anh đang đùa?"

Ánh mắt cùng giọng nói của Lạc Phàm đột nhiên trở nên nghiêm túc khiến cho Hinh Ninh có chút giật mình.

Nhưng rất nhanh đã trấn tĩnh lại, có chút gượng gạo mà quay người đi: "Bên ngoài trời lạnh, anh vào trong đi"

Hinh Ninh nói rồi đi lên phòng cất cặp xách, Lạc Phàm cũng đem balo đặt trên ghế sô pha rồi đi vào trong bếp.

Đánh giá qua một lượt, có thể dễ dàng nhìn thấy căn bếp này được trang trí bằng gam màu trắng là chủ yếu.

Lạc Phàm đi đến bên tủ lạnh mở tủ ra, trong tủ còn khá nhiều đồ, có lẽ đủ để Hinh Ninh ăn trong hai ngày tới.

Anh lấy một số loại rau củ cùng thịt trong tủ ra, đem cà rốt cùng khoai tây rửa sạch dưới vòi.

"Tiểu Phàm, những việc này để em làm là được rồi.

Hôm nay anh là khách mà?"

HinhNinh vừa đi vừa buộc tóc thành kiểu đuôi ngựa rồi bước tới chỗ Lạc Phàm.

Lạc Phàm đảo mắt nhìn qua cô, trời lạnh thế này nên cũng khá lâu rồi anh không thấy cô buộc cao tóc, hình ảnh này có chút lạ lâm, nhưng cũng vô cùng xinh đẹp.

"Không sao, anh làm được.Em qua ghế ngồi đi, đợi một lát là có thể ăn được rồi"

"Như vậy làm sao được?"

Hinh Ninh nói rồi lấy thớt và dao ra: "Em giúp anh gọt rau củ."

"Có làm được không?"

Lạc Phàm nhìn cô nghi hoặc hỏi.

Hinh Ninh hất cằm nhìn anh, cô đương nhiên không thể nào chấp nhận cảm giác bị Lạc Phàm coi thường tài năng nấu nướng của mình rồi.

"Em làm được."

Hinh Ninh gật mạnh đầu một cái rồi khẳng định.

Lạc Phàm thấy thế cũng không ngăn cản cô nữa, rửa sạch rau củ liền đem để qua một bên cho cô.

"Vậy chỗ này giao cho em.Anh đi nấu món khác"

Lạc Phàm nói rồi quay đi cảm cơm rồi sơ chế thịt.

Trong nhà có đủ gia vị nên có thể đem xào lăn được, rất nhanh liền có thể ăn cơm rồi.

Lạc Phàm đã ướp gia vị xong, quay qua vẫn thấy Hinh Ninh đứng đờ người, tay cầm chặt con dao mà nhìn vào củ khoai tây, ánh mắt hùng hổ giống như đang muốn lâm trận vậy.

Lạc Phàm sải bước chân đi đến bên cạnh cô, thở dài một cái rồi cất tiếng: "Em đang nghĩ nên gọt vỏ khoai như thế nào à?"