Tình nhân - Quân Thành - Tịch Ly

Chương 324: Không gặp được anh em sẽ chết






"Em..."Hinh Ninh thật sự rất muốn nói là không có.

Nhưng quả thật đây là lần đầu tiên cô làm mấy việc này.

Trước đây nếu có vào bếp thì cũng chỉ cần xử lý đồ ăn mà mẹ đã chế biến sẵn, cho nên bây giờ làm thế này khiến Hinh Ninh có chút hơi lúng túng.

"Qua kia ngồi đi, cẩn thận nếu không sẽ bị đứt tay đấy"

Lạc Phàm dành lấy con dao từ tay Hinh Ninh rồi tiếp tục làm nốt những việc còn lại.

Nhà họ Lạc chỉ có mẹ anh và thím Trần nấu ăn ngon, bà nội thì chỉ có tài làm đồ ngọt.

Bởi vì bố mẹ cũng thường xuyên vắng nhà nên Lạc Phàm cũng đã tập tành nấu ăn từ rất sớm.

Ban đầu chỉ là vì hiếu kì, nhưng sau này Lạc Ngư thích ăn các món anh trai nấu cho nên tay nghề của Lạc Phàm cũng ngày càng hoàn thiện hơn.

Hinh Ninh đứng một bên quan sát, thấy Lạc Phàm làm việc bếp núc thành thạo như vậy, đột nhiên cô có chút xấu hổ.

Đời nào con gái như cô lại chẳng biết nấu ăn không chứ? Coi như không so đo với mẹ, Hinh Ninh cũng thật không ngờ tới khả năng bếp núc của mình lại bại dưới tay Lạc Phàm.

Chờ đợi thêm tầm mười phút nữa thì đồ ăn chín, Hinh Ninh cũng rất chủ động bày bát đĩa ra bàn giúp anh.

"Ngon quá"

Thử một miếng bò xào, Hinh Ninh thấy không khỏi bất ngờ.

Hiện tại bụng cô cũng không phải là quá đói, cho nên khẩu vị vân đang rất rõ ràng, nói không ngoa thì Lạc Phàm nấu ăn có khi còn ngon hơn mẹ cô nữa.

"Vậy sao? Ngon thì em nên ăn nhiều vào.Anh cảm thấy gần đây em hơi gầy đấy, là vì việc học vất vả quá sao?"

Lạc Phàm nói rồi gắp thêm một miếng thịt cho vào bát của cô.

Hinh Ninh nuốt miếng cơm trong miệng xuống rồi mới đáp lại lời anh: "Em bây giờ đã là học sinh cuối cấp rồi mà.

Đâu phải anh không biết muốn vào được trường anh tỉ lệ chọi cao thế nào, cho nên em cần phải cố gắng "Không cần phải áp lực, anh thấy đề thi không khó đến mức đó đâu.

Học lực như em là dư sức có thể thi vào trường anh rồi"

"Anh đừng có làm em nhụt chí chứ.Em đang quyết tâm ôn thi mà"

Hinh Ninh phản bác lại lời nói của anh, Lạc Phàm ngay sau đó cũng chỉ yên lặng nhìn cô ăn, không nói thêm câu nào nữa.

Buổi tối Lạc Phàm ăn rất ít, anh chỉ ăn hết nửa chén cơm trong khi Hinh Ninh đã hết bát thứ hai rồi.

Cô cũng không ngốc đến mức không nhận ra được ánh mắt Lạc Phàm đang nhìn chằm chằm vào mình cho nên nhìn buông đôi đũa xuống mà nhìn anh: "Lạc Phàm, anh sao vậy? Sao lại ăn ít thế? Cảm thấy không khỏe sao?"

"Không.Chỉ là so với việc mình ăn cơm,anh thích nhìn em ăn hơn"

Ặc! Hinh Ninh suýt thì sặc trước câu nói này của anh.

Cái người này, sao bất kỳ lúc nào cũng có thể cợt nhả như thế chứ? Cô là đang thật tâm quan tâm đến sức khỏe của anh mà.

"Đừng đùa nữa, anh mau ăn đi."

Hinh Ninh nói rồi gắp một miếng thịt cho vào bát anh.

Đây là sự quan tâm của Hinh Ninh dành cho anh, cho nên Lạc Phàm đương nhiên không từ chối, rất phối hợp mà ăn miếng thịt bò kia.

Rất nhanh bữa tối đã kết thúc.

Bởi vì Lạc Phàm đã nấu ăn cho nên Hinh Ninh nhất quyết mình phải là người rửa bát.

Lạc Phàm mặc dù không muốn để cô phải động tay động chân vào mấy việc nhà như thể này, nhưng Hinh Ninh đã tỏ rõ ý như thế cho nên anh cũng không phản đối gì cả.

"Trà này anh dùng có được không?"

Lạc Phàm muốn hãm một tách trà, trùng hợp ở trong bếp lại có trà đen mà anh thích.

"Được.Trong tủ lạnh có sữa, để em lấy giúp anh"

"Không cần đâu, anh tự lấy là được rồi."

Lạc Phàm nói rồi đi gần lại phía tủ lạnh.

Cũng đã lâu lắm rồi anh mới tự pha trà, may mắn là cũng không lóng ngóng lắm.

Hai người cùng nhau ngồi trong phòng khách xem tỉ vi một lúc thì đồng hồ cũng điểm tám giờ ba mươi.

Lạc Phàm nhìn giờ trên góc phải ti vi, anh chủ động đứng lên ra về.

Cho dù rất muốn ở cùng cô thêm một chút nữa, nhưng Hinh Ninh dù sao cũng là học sinh cuối cấp, không thể lỡ dở việc học hành được.

"Anh về cẩn thận nhé"

"Được, em lên nhà đi.Ngoài trời đang lạnh."

Lạc Phàm mở cửa taxi rôi quay đầu nhìn Hinh Ninh.

Cô cũng vẫy tay tạm biệt anh rôi nhanh chóng đi lên nhà.

Những ngày gần đây nhiệt độ càng ngày càng thấp, đứng ngoài trời có một chút thôi mà mũi đã đỏ hết cả lên rồi.

Lạc Phàm ngôi trên taxi, lúc xe dừng trước cửa nhà thì cũng là lúc điện thoại anh reo lên.

Lạc Phàm mở cổng bước vào trong rồi mới lấy điện thoại ra xem, là một số lạ.

Trước giờ anh không có thói quen nhận điện thoại từ người lạ cho nên cũng lười nhấc máy.

Thế nhưng cái người ở đầu dây bên kia lại là một kẻ dai dẳng, giống như muốn khiêu chiến sự nhẫn nại của anh, cứ liên tục gọi điện không ngừng, buộc Lạc Phàm phải nhấc máy.

"Alô?"

"Tiểu Phàm, là em"

Vừa nghe thấy giọng nữ ở đầu dây bên kia vang lên, đôi mày kiếm của Lạc Phàm liền chau lại rồi gằn giọng nói: "Sao lại là cô nữa? Làm sao cô lại có được số điện thoại của tôi vậy hả?"

Tịch Ly cùng với Lạc Phu Nhân đang ngồi trên sô pha xem tỉ vi bị âm thanh của anh làm cho giật mình mà quay đầu nhìn về phía sau, cũng có thể dễ dàng thấy được mặt anh đang cau có.

"Em có chuyện muốn nói, anh có thể tới gặp em có được không?"

"Không.Tôi không có lý do gì để gặp cô cả.Sau này cũng đừng có tự tiện mà gọi cho tôi nữa"

"Nếu anh không đến, em sẽ chết cho anh xem"

Cô gái kia giống như vô cùng bất mãn mà hét lớn lên.

Lạc Phàm hít một hơi sau, mặt anh đen đi nhìn cô ta mà nói: "Sống chết là việc của riêng cô, đừng có đe dọa tôi.

Cô muốn chết thì cứ việc đi chết một mình đi, báo cho tôi làm gì?"

"Lạc Phàm, chuyện gì mà chết chóc đấy?"

Tịch Ly vừa nghe thấy vậy liền sốt sắng đứng lên, bảo anh đưa điện thoại cho mình: "Có chuyện gì, để cho mẹ xử lý"

"Giao cho mẹ đó, con cũng hết cách với cô ta"

Lạc Phàm nói rồi đưa điện thoại cho Tịch Ly.

Nếu còn nghe giọng Vũ Vân thêm một giây phút nào nữa, anh sợ mình sẽ tăng xông mất.

"A lô? Cháu là ai vậy?"

"Bác...Cháu muốn gặp Tiểu Phàm.Bác chuyển máy cho anh ấy giúp cháu đi"

"Cháu bình tĩnh đã.Có gì thì từ từ nói.Vừa nãy bác nghe thấy cái gì mà chết chóc, cháu đừng nghĩ dại dột"

"Không.Tiểu Phàm ghét cháu, cho nên cháu cũng không cần sống nữa, anh ấy không quan tâm đến cháu, cháu còn sống làm gì?"

Vũ Vân nói rồi khóc nấc lên bên tai Tịch Ly, khiến cho cô nóng lòng quay qua véo con trai một cái: "Nói đi, con làm cái gì con gái nhà người ta rôi? Khiến cho đứa bé này nghĩ tới chuyện dại dột như vậy?"

"Con còn chẳng biết cô ta là ai.Là do cô ta cứ bám theo con đấy chứ?"

Lạc Phàm đưa tay lên xoa xoa vào nơi vừa bị mẹ nhéo một cái rõ đau mà thanh minh.

Cái người phiên phức này anh chẳng hề có một chút ấn tượng gì về cô ta.

Vậy mà tại sao cô ta lại cứ bám anh không buông như thế chứ? "Bác, bác chuyển máy cho Tiểu Phàm đi.

Cháu muốn gặp anh ấy.

Không gặp được anh ấy, cháu sẽ chết tại đây"

"Cháu gái, cháu bình tĩnh đã.Bây giờ cháu đang ở đâu vậy? Giữ bình tĩnh, đừng nghĩ quấn có được không?"

Tịch Ly có chút lo lắng nói.

Dù sao cũng là bậc phụ huynh, cô không thể nào coi rẻ tính mạng của một đứa bé trạc tuổi con mình được.