Lạc Anh mặc dù rất bức bối, nhưng cũng không biết bản thân tiếp theo nên làm như thế nào. Anh rất sợ hiểu lầm chồng hiểu lầm cũ, như thể chỉ càng làm cho Tịch Ly thất vọng
thêm.
Về phía Tịch Ly, cô áp lưng ngồi dựa vào cánh cửa gỗ lớn, tâm trạng cũng không khá hơn
Lạc Anh là bao.
Vết bỏng trên chân cô không hiểu vì sao bây giờ lại tái phát, da thịt đều đau rát tựa như có hàng vạn con kiến lửa chích vào.
Tịch Ly đưa mắt nhìn chậu hoa nhài đang được đặt ngay ngắn bên khung cửa sổ, cô chầm chậm đứng lên rồi tiến chỗ chậu hoa kia, vươn tay lên cầm lấy.
Chậu hoa nhài này là do Lạc Anh tự mình đặt vào đây. Anh nói trên người cô có mùi hương giống như hoa nhài, mà bản thân cô cũng giống như hoa nhài, đều khiến cho tâm tư người ta thoải mái.
Tịch Ly đưa tay nhỏ bé vuốt nhẹ mấy cánh hoa, những bông hoa này được Lạc Anh chăm sóc rất kĩ càng nên đều luôn tươi tốt.
Cô lùi về sau mấy bước rồi ngả lưng nằm xuống giường, trong đầu không ngừng hiện lên những câu nói cũng biểu cảm trên gương mặt lúc nãy của Lạc Anh khiến cho tim cô không bị ai nhéo mà cũng đột ngột cảm thấy đau. Tịch Ly đưa tay lên đặt trên ngực mình, cách một lớp vải cũng có thể cảm nhận thấy con tim đang loạn nhịp. Cô cuộn cong người lại, không hiểu vì sao khi thấy anh vì bảo vệ cho Vũ Tuyết mà “tra khảo cô như vậy, tâm tình của cô không thấy dễ chịu gì, ngược lại còn có chút khó chịu, bức xúc.
Nhưng nghĩ cũng đúng thôi, vốn dĩ cô và anh cũng chẳng có quan hệ gì. Vũ Tuyết và anh là thanh mai trúc mã, hai người bọn họ ở chung một chỗ trông rất đẹp đôi. Mà chẳng qua cô chỉ là tu hủ chiếm tổ chim, là một kẻ ăn nhờ ở đậu.
Nên có phải hay không, Tịch Ly đã đến lúc nên rời đi để trả lại cho Lạc Anh cuộc sống bình yên với quỹ đạo bằng lặng vốn có?
Nghĩ tới đây, Tịch Ly liền ngồi bật dậy. Cô đứng hình một hồi lâu, sau đó đi tới trước tủ quần áo, đem quần áo bỏ vào trong vali nhỏ được để cạnh góc phòng.
Lạc Anh lúc này vẫn chưa rời khỏi nhà. Nghe tiếng khóa cửa phòng được mở ra, anh có chút vui mừng mà quay đầu nhìn lại. Nhưng sự vui mừng ấy chẳng được kéo dài, nó đã tắt ngay lập tức khi chiếc vali nhỏ đang được cô kéo lê lọt vào tầm mắt anh. “Tiểu Tịch, em đây là đang làm gì vậy?”
Lạc Anh có chút nóng vội, đứng ngay tại chỗ mà hỏi cô. Tiểu Tịch sao? “Gọi Tịch Ly là được rồi, chúng ta cũng chưa thân thiết tới vậy đâu, Lạc Tổng”. Tịch Ly cố gắng lạnh giọng đáp lại anh. Nếu không phải tận mắt được chứng kiến sự sững sờ trên gương mặt anh, chính cô cũng không thể tin mình đã nói ra câu nói kia bằng một
giọng lạnh lùng đến như vậy.
Tịch Ly cho rằng, nếu hai người đã không phù hợp với nhau, cô cũng nên biết khó mà lui, vạch rõ ranh giới giữa hai người.
Lạc Anh nghe từng thanh âm trầm thấp của cô lọt vào trong tại mình, anh có chút hít thở không thông, tim đập thịch một tiếng nghe rõ mạnh. Lạc Anh bước từng bước lớn tới trước mặt cô sau đó kích động mà nắm lấy cổ tay cô: “Em đây là đang làm gì vậy hả, mau giải thích cho anh” Tịch Ly nhìn thấy tia phẫn hận trong mắt anh, cô chính là đang không hiểu anh đang tức
giận vì cái gì.
Cô gỡ nhẹ tay anh ra sau đó cúi người chân thành nói:
“Thật sự rất cảm ơn anh về thời gian qua, Lạc Anh. Việc anh cho em một chỗ để ở lại trong
thời gian qua khiến em thực lòng vô cùng cảm kích. Nhưng bây giờ đã đến lúc em phải rời đi
rồi, em.” “Vậy ra em coi nơi này chỉ giống như một cái nhà trọ thôi sao? Thời gian qua chúng ta đã ở gần nhau đến như vậy nhưng em vẫn không có cảm xúc gì?” Lạc Anh đưa tay lên che mặt, giọng anh run run tựa hồ như sắp khóc. Đối mặt với một Lạc Anh mà cô chưa từng thấy trước đây như thế này, Tịch Ly có chút hoảng loạn, cũng có chút lo lắng.
Cô chỉ nghĩ đơn giản là bản thân có thể yên lặng rời đi. Nhưng sự việc thành ra phức tạp thế này, Tịch Ly thật lòng là chưa lường trước được. “Thật xin lỗi.”
Giây phút này ngoài nói lời xin lỗi ra, cô cũng không biết bản thân mình nên nói thêm câu gì
khác.
“Xin lỗi sao?”