Tình nhân - Quân Thành - Tịch Ly

Chương 34






Lạc Anh đột nhiên bật cười trước câu nói của cô, anh vươn tay một cái sau đó liền áp chế cô vào trong lồng ngực mình, để cô nghe thấy từng nhịp đập của trái tim anh: “Lần trước em đã nói, em có thể nghe thấy trái tim anh đang đập rất rõ, đúng chứ?” “Đúng”

“Vậy em có nghe ra bây giờ nó đang muốn nói gì không?”. Lạc Anh gục đầu vào vai cô, tay lớn đưa lên vuốt mái tóc mềm mượt của cô. “Em... Không nghe thấy”. Tịch Ly né tránh, muốn vùng ra khỏi cái ôm đang siết chặt của anh. Nhưng Lạc Anh không cho cô cơ hội, cưỡng chế ép cô nép trong lòng mình, trầm giọng nói:

“Vậy được, anh sẽ thay nó nói cho em. Nó không muốn em rời đi, nó muốn em ở lại. Bởi vì..”

Lạc Anh nâng gương mặt nhỏ nhắn của cô lên, buộc cô phải nhìn vào đôi mắt đen láy của mình.

Tịch Ly thuận theo hướng nâng của bàn tay anh, nhìn sâu vào đôi mắt của Lạc Anh, bị nhu tình trong đó khiến cho cô gần như tan chảy.

Nhưng Tịch Ly vẫn còn sót lại một tia lý trí, cô không muốn mình cứ tự ảo tưởng rồi đắm chìm trong vòng quay luẩn quẩn này. "Anh mau thả em ra! Giữa chúng ta không nên như vậy" "Vậy chúng ta nên thế nào?" "Em nói xem, chúng ta nên thể nào?" Lạc Anh gắt gao nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt như muốn thiêu cháy cả cơ thể nhỏ bé của Tịch Ly luôn vậy.

Giây phút này, cô quả thực có chút lúng túng. Tịch Ly không muốn cả hai cử ở trong tư thế ngượng ngùng như vậy nữa, điên cuồng vùng vẫy trong vòng tay anh.

Mà hành động này của cô chỉ càng làm cho ngọn lửa đang cháy trong lòng anh bùng lên thêm dữ dội. Lạc Anh là đang khẳng định, cô nhất quyết muốn rời khỏi căn nhà này, cũng chính là muốn rời bỏ anh.

Loại cảm giác bị bỏ lại phía sau làm anh quả thực không thể nào bình tĩnh nổi. Lạc Anh bế ngang cô lên, ôm cô quẳng lên trên giường lớn rồi khóa trái cửa phòng lại. Tịch Ly nghe cạch một tiếng của khóa cửa, lòng cô chùng xuống, có chút hoảng loạn nhìn nam nhân đang tiến lại gần mình.

"Anh... anh đang định làm gì vậy? Anh đừng có qua đây"

Lạc Anh tận mắt thấy sự bài xích của cô đối với mình, ánh mắt anh hiện lên tia thống khổ,

nâng môi cười lạnh tiến dần lại phía cô. Cho tới khi chóp mũi anh chạm vào mũi cô, hơi thở

nam tính của anh phả lên gương mặt cô, Tịch Ly mới chính thức ý thức được tình hình.

Lúc cô kịp nhận ra, hai tay nhỏ bé của cô đã bị bàn tay to lớn của anh ghìm chặt, làm cho Tịch Ly chỉ có thể vô lực dãy dụa thân thể để phản kháng:

"Lạc Anh, anh là đang làm gì? Anh mau thả em ra, thả em ra!"

Tịch Ly hoảng loạn điên cuồng dãy dụa chân, cuối cùng cũng có một chút tác dụng, khiến

Lạc Anh buông tay. Nhưng hành động tiếp theo của anh làm nội tâm có kinh hãi. Lạc Anh tháo cà vạt màu xanh than đang đeo trên cổ áo ra, đem buộc hai tay cô cố định lại trên đỉnh đầu.

Anh áp chế hôn môi mình liền môi cô, nhưng giây phút này Tịch Ly không cảm thấy chút ấm áp hân hoan nào, trái lại trong lòng cô chỉ tràn đầy kinh hãi.

"Ưm... ưm." Nghe thấy những âm thanh kiều mị của cô lọt vào trong màng nhĩ, ánh mắt Lạc Anh dần trở

nên đỏ đọc. Ép buộc cô như vậy, anh cũng không dễ chịu hơn cô là mấy. Nhưng ngoài phương pháp này, hiện tại anh còn có thể làm thế nào đây? "Hứa với anh, sẽ không rời khỏi anh."

"Hứa với anh, sẽ không rời khỏi anh" Lạc Anh nâng gương mặt đã tái mét của cô lên, ép buộc cô nhìn sâu vào mắt mình. Tịch Ly lắc lắc cái đầu nhỏ, cựa quậy cố né tránh ánh mắt cực nóng của anh. Thấy cô không trả lời, Lạc Anh liền điên cuồng lấn tới. Anh điên cuồng áp chế cô, cũng điên cuồng hôn lên cánh môi cô.

"Đừng!"

Tịch Ly bắt đầu nấc lên. "Xin anh đấy, màu dừng lại đi. Đừng để chuyện này sẽ đi xa hơn nữa" Một giọt nước mắt nóng hổi lăn xuống bàn tay anh, sự nóng rát làm sự xốc nổi trong anh bị đánh bại, thành công kéo lý trí tỉnh táo trở về. Lạc Anh nhìn nước mắt lăn trên mặt cô, anh mỉm cười chua xót. Hóa ra, cô luôn bài trừ anh như vậy? Rõ ràng, hơn ai hết Lạc Anh mới là người mong cô có thể sống một cách vui vẻ nhất nhưng bây giờ anh lại chính là người đang hung hăng làm tổn thương cô nhất, chẳng khác nào tự đem lý tưởng của mình đạp dưới chân. “Thật xin lỗi”