Tình nhân - Quân Thành - Tịch Ly

Chương 72






“Đã có anh ở bên cạnh rồi, em còn lo gì chứ? Hơn nữa cũng nên nhân cơ hội này để làm quen một chút, giới thiệu em một chút”. “Anh muốn giới thiệu em sao? Nhưng mà để làm gì?” Cô cảm thấy người khác thán mộ trước tài năng của Lạc Anh là được rồi, cần gì phải giới

thiệu nhân vật nhỏ như cô làm gì chứ?

Lạc Anh đối với sự ngốc nghếch của cô không hề tỏ ra bực bội, trái lại môi anh lại nâng lên một nụ cười, yêu chiều cùng trán mình vào cái trán trơn bóng của cô: “Ừ, là giới thiệu Giới thiệu cho mọi người biết tới Lạc Thiếu Phu Nhân tương lai”. Anh rất thoải mái ở trước mặt cô mà thừa nhận, không hề có một chút ý định nào dấu diếm.

Tịch Ly đương nhiên đối với chủ ý này của anh cô vô cùng bất ngờ, không thể phủ nhận cô có chút vui sướng, nhưng thật sự so với cảm giác vui sướng cô quả thật là lo lắng hơn. Bởi lẽ cô vẫn luôn cho rằng quan hệ giữa hai người họ đang tiến triển quá nhanh, cô không muốn Lạc Anh hay bản thân chỉ vì cảm xúc nhất thời mà sau này rời bỏ nhau sẽ để lại trong trái tim mỗi người nhiều vết thương cùng ân hận. “Đang nghĩ cái gì?” Lạc Anh nhìn thấy cô trầm tư liền cất tiếng, thuận tiện đem cắm mình gối lên trên cái đầu nhỏ của cô.

“Không có gì”. Tịch Ly mặc kệ sức nặng mà anh đem đặt lên đầu mình, ra sức lắc đầu mà đáp. “Nhưng mà, bữa tiệc tối nay em không tham dự, có được không?”

Tịch Ly đem thắc mắc trong lòng mình nói ra, cô không muốn phụ đi ý tốt của Lạc Anh, nhưng cũng không muốn bản thân mình sau này sẽ hối hận.

Hơn nữa mấy bữa tiệc xã giao lớn thế này, cô căn bản chưa từng tham gia qua. Nếu có tham gia qua mấy nơi nhộn nhịp cũng chỉ có tụ tập bạn bè họp lớp hoặc là ăn mừng sinh nhật cùng bạn bè mà thôi. Lạc Anh quả nhiên hơi nhíu mày trước câu hỏi của cô, hành động này cho thấy anh rất không hài lòng.

“Tại sao?”

Lạc Anh trực tiếp đánh tiếng hỏi lại cô.

“Em chưa chuẩn bị tâm lý”

Tịch Ly rất nhanh chóng đáp lại, cô cảm thấy bản thân không cần phải viện lý do. Những việc đơn giản như thế này, cứ nên thành thật với nhau là tốt nhất.

“Vậy em muốn chuẩn bị như thế nào? Anh giúp em”

Tay Lạc Anh buốt ve mái tóc cô, thỉnh thoảng còn dùng ngón tay thon dài quấn quấn vài sợi tóc.

Tịch Ly gỡ tay anh đang trêu đùa trên mái tóc mình ra sau đó nói: “Chỉ là vấn đề của bản thân em. Em hiện tại không có niềm tin vào bản thân, cũng chưa

hoàn toàn tin tưởng vào mối quan hệ của chúng ta, em cho là..”

"Um.."

Còn chưa nói hết câu, Lạc Anh đã kéo gáy cô lại gần mình, sau đó nhắm chuẩn xác hôn lên

đôi môi đỏ mọng của cô.

“Không cho phép mất đi lòng tin ở bản thân. Càng không cho phép em mất đi sự tin tưởng đối với mối quan hệ của chúng ta. Anh nói anh yêu em, tuyệt đối là chân thật”. Lạc Anh cúi đầu hôn lên mu bàn tay cô, cho cô một lời khẳng định chắc chắn. Nhưng nỗi bất an trong lòng Tịch Ly quá lớn, cô không thể ngay lập tức chỉ vì một vài lời nói

của Lạc Anh mà dập tắt nó đi.

Tịch Ly vẫn để anh hôn lên mu bàn tay mình, nhưng đồng thời chính cô cũng cúi xuống hôn

lên mái tóc đen dày của Lạc Anh:

“Cho em thêm một chút thời gian, có được không? Em không muốn bản thân mình luôn

luôn phải dựa dẫm vào anh. Em muốn bản thân trở thành một phiên bản có thể dựa vào

chính mình tự tin mà đứng bên cạnh anh”

Lạc Anh có chút hơi bất ngờ trước hành động của cô, vẫn biết rằng nội tâm củ kiên cường, nhưng anh thật không ngờ cô lại có thể cứng rắn cùng có suy nghĩ trưởng thành như vậy. “Được.” Lạc Anh bị cuốn theo cô, hào phóng gật đầu mà đáp lại. Tịch Ly còn chưa kịp vui mừng thì nụ cười vừa giương lên trên môi đã trực tiếp bị câu nói tiếp theo của anh đánh gãy: “Anh sẽ cho em thời gian để làm quen, nhưng là bắt đầu từ sau bữa tiệc tối hôm nay. Tối

nay anh không thể không có bạn nhảy, không phải em muốn anh đi tìm người phụ nữ khác đó chứ?”