“Nó như thế nào? Bà nhất định phải chụp ảnh nó gửi cho tôi” “Được.” Cố Hải cảm thấy mình ở trong căn nhà này giống như một gián điệp đang đi rình mò tình yêu của đôi bạn trẻ, nhưng bà không nhịn được mà tươi cười, làm loại chuyện suốt ngày ăn cẩu lương rồi đi chia sẻ cho người khác ăn chung như thế này, quả thật cũng vô cùng thú vi.
Trên lầu, Lạc Anh đang lao đi như một cơn gió, nhanh chóng chạy vào phòng nhưng không thấy Tịch Ly đâu.
Mảnh giấy chứa lời nhắn nhủ của anh vẫn còn ở trên bàn, giống như cô chưa từng mở ra để đọc.
Lạc Anh có hơi hoảng loạn, không phải là cô đang trách anh đêm qua ra tay “hành” cô nặng quá, giận dỗi bỏ anh đi rồi chứ?
Đang loạn đến sắp khóc, anh bỗng thấy có ánh sáng hắt ra sau lưng mình. Quay đầu nhìn lại thì thấy phòng tắm đang mở đèn, anh giống như vớ được một cọng rơm hi vọng mà đẩy cửa bước vào. Vừa mới đặt chân vào nhà tắm anh liền thấy cô đang nằm bất động trong bồn tắm, một chút cựa quậy cũng không có. Lạc Anh còn cho là cô bị làm sao, liền kích động đến phát khóc, tiến đến lay lay cánh tay cô: “Tịch Ly, em làm sao vậy? Anh sai rồi, anh không nên nặng tay như thế. Em đừng chết nhé, anh chưa muốn lấy vợ hai đầu!” Vừa nói anh vừa ra sức lay cô dậy. Tịch Ly vốn vào đây là muốn tắm, nhưng nước ấm thoải mái quá, người lại đang thấy mệt nên không biết từ lúc nào cô đã ngủ thiếp đi.
Còn chưa ngủ được bao lâu liền có cảm giác có người lay mình dậy, còn nói cái gì mà vợ hai nữa chứ.
Tịch Ly hơi chau mày, cô vẫn không mở mắt, lười biếng gạt đi cánh tay anh: “Lạc Anh, anh im lặng đi một chút có được không? Em hiện tại đang mệt lắm, không có sức để đùa cùng anh đâu”. Lạc Anh thấy cô cựa quậy, còn đang nói chuyện với mình liền nhanh chóng lau đi nước mắt sau đó hỏi lại cô:
“Em chưa chết sao?” Nghe thấy câu hỏi này, lông mày Tịch Ly liền giật giật. Chết? Chết cái đầu nhà anh. Cô cũng lười so đo với anh, liền lười biếng nói: “Nói nhảm” Lạc Anh nghe thấy âm thanh của cô nhỏ nhẹ giống như con mèo con, yết hầu khẽ trượt xuống, tại sao bây giờ chỉ nghe giọng cô thôi mà anh lại có thể “lên” như vậy?
Lạc Anh đưa mắt nhìn xuống tiểu đệ đang biểu tình bên dưới, trong nháy mắt trước đội mắt anh liền hiền hiện lên sương mù, hít sâu một hơi sau đó nũng nịu nói với cô: “Bảo bối nhỏ, anh cũng đang muốn tắm”. “Đợi một chút, em sắp tắm xong rồi” Tịch Ly lười mở mắt, vẫn nhắm mắt mà nằm trong bồn tắm, biếng lười đáp lại anh. Nhưng Lạc Anh đâu có kiên nhẫn để chờ đợi thời gian trôi như vậy? Cho nên anh ở ngay trước mắt cô, rất gấp gáp mà cởi đồ, sau đó chui tọt vào trong bồn tắm.
Tịch Ly cảm thấy nước trong bồn dâng lên, cũng cảm giác được có một vòng tay từ phía sau đang siết lấy eo mình, cô liền hốt hoảng mà mở mắt: “Lạc Anh, anh đang làm cái gì vậy?”. Cô quay đầu lại nhìn, liền thấy anh đang trần truồng ôm cô từ phía sau, càng dọa cho cô sợ chết khiếp.
Nhưng đối với thái độ bất ngờ này của cô, Lạc Anh lại tỏ ra thấy như không thấy, rất tự nhiên có mặt vào gáy cô sau đó đáp: “Bảo bối, anh muốn tắm. Tắm uyên ương”
“Em không muốn, anh mau đi ra ngoài.”
Tịch Ly gỡ hai cánh tay anh đang ôm nơi eo mình ra, không tiếc hơi vùng vẫy trong bồn tắm, làm cho nước nóng tràn cả ra bên ngoài. "A!" Lạc Anh đột nhiên ôm đầu, rời tay khỏi eo cô, bộ dạng tỏ ra đang vô cùng đau đớn. Tịch Ly thấy vậy liền hòa hoãn, lập tức othu lại hành động như con mèo hoang nhỏ vừa rồi, thay vào đó là bộ mặt đầy lo lắng, đặt tay lên đầu Lạc Anh: “Sao vậy? Sao đột nhiên lại đau đầu? Là do anh vẫn còn chưa tỉnh rượu sao?” Trong lòng cô đã đinh ninh chỉ có thể là khả năng này. Bởi lẽ ban nãy cô đâu có động vào đầu anh đâu? Cùng lắm mấy cú đánh của cô chỉ đủ gãi ngứa cho tay anh một chút.
Lạc Anh thấy cô lo lắng cho mình, tâm tình anh đương nhiên là vui vẻ. Nhưng anh vẫn dặn lòng phải cố giữ hình tượng cool boy trong lòng cô, cho nên không trưng ra hết vui mừng trong nội tâm, thay vào đó là bày ra gương mặt như một con cún con vừa bị đánh: “Ừ, anh đau. Có thể là do chưa tỉnh rượu”. “Vậy để em mát xa đầu giúp anh nhé? Em làm giúp mấy người rồi, cảm thấy cách này rất hiệu quả?
Tịch Ly xoa xoa mái tóc anh, muốn hỏi ý kiến anh, ai ngờ mặt Lạc Anh lập tức đen như đít nôi:
“Nói, những người đó là ai?” Tịch Ly hơi giật mình, cô nhận ra mình vừa lỡ lời. Nhưng mà cô cũng đâu có làm gì sai đâu. chứ?