Tình Si

Chương 66: Anh vợ.






Mang bộ mặt bơ phờ Nguyên Phong tham gia cuộc họp sáng khiến bên kia phòng họp Lâm Bình và các vị giám đốc các bộ phận không khỏi ngạc nhiên. Họ thắc mắc vì sao vị tổng giám độc thân sáng giá, khí chất ngời ngời nhà mình mới rời đô thành lên núi không bao lâu mà nhan sắc đã xuống cấp không phanh?

"Có phải tổng giám đốc bị sốt rét hay nhiễm phong hàn rồi không?" Vị giám đốc bộ phận tài chính hỏi đồng nghiệp ngồi bên cạnh.

Cô gái trưởng phòng thư kí có vẻ sõi đời, sau ba phút suy ngẫm, cô ấy lắc đầu đưa ra lời đánh giá: "Sếp chắc nhiễm bùa yêu!"

"Cái gì nhiễm bùa á?" Vị giám đốc bộ phận kinh ngạc.

Bấy lâu nay bà có nghe phong phanh ba bùa ngãi gì đó ám vào người rồi là mất hết thần trí, người ngơ ngác như mắc chứng mộng du. Bà cứ tưởng đó là tin đồn nhảm. Hóa ra là có thật.

"Nghe nói người bị nhiễm bùa khí sắc dần nhợt nhạt kiểu âm thịnh dương suy bị bắt hồn ý!" Cô trưởng phòng thư kí bồi thêm cho câu hơi kinh dị chưa qua kiểm chứng.

"Eo ôi! Vậy tổng giám đốc nhà mình...tiêu luôn rồi!" Bà chép miệng tiếc hùi hụi.

"Tôi thấy chị mới sắp tiêu!" Lâm Bình không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh phán cho câu làm chị ta giật mình. Anh ấy nghiến răng gằn giọng: "Chị chê cái ghế mình ngồi rồi hả?"

"Ây! Dạ không phải phó tổng giám Lâm! Đối với tôi, ghế đó còn quý hơn cái mạng quèn này!"

"Vậy tập trung làm việc cho tốt vào!" Rồi anh ta trừng mắt qua người đưa tin nhảm: "Còn cô nữa, làm lại mấy bảng báo cáo hết cho tôi!" Lâm Bình không hiểu rốt cuộc mọi người muốn cái gì mà dám mang vị tổng giám đốc Đường Gia ra đàm tiếu. Tin này mà đến tai Nguyên Phong chắc cậu ấy sặc chính nước bọt của mình.

Ở khách sạn, Nguyên Phong đang ôm ngực ho vì sặc nước. Số là lúc anh đang bận nghe tay giám đốc bộ phận kinh doanh báo cáo, anh có chút khát bèn quay sang nói nhỏ với người còn nằm nghịch điện thoại bên cạnh: "Mặc Tâm! Anh khát nước!"

Cô bỏ dỡ bộ phim đang xem ngoan ngoãn xuống giường rót cho vị tổng giám đốc cao cao tại thượng kia một cốc nước rồi nhân tiện đi vệ sinh cá nhân.

Nguyên Phong nhận ly nước phục vụ tận giường của người yêu, miếng nước ngọt ngào trong miệng còn chưa kịp nuốt đã nghe một tiếng cầu hôn thâm tình: "Làm vợ anh nhé!".

Anh giật mình cứ ngỡ nó phát ra từ chiếc máy tính của mình nên hoảng hốt ấn tắt luôn nút nguồn làm bên kia phòng họp mọi người ngơ ngác nhìn nơi hiển thị của vị tổng giám đen thui.

Chết cha! Mình báo cáo sai với kế hoạch của sếp rồi! Xem ra sếp đã tức giận! Phen này chắc cuốn gói rời khỏi công ty!

Trong khi tay giám đốc bộ phận kinh doanh lo sợ mình đã làm sai chỗ nào? Thì các thành viên còn lại họ đang đưa mắt nhìn nhau rồi bụm miệng cười.

Lâm Bình cũng nghe tiếng cầu hôn bất ngờ vang ra từ vị trí của sếp, anh ta há miệng nhưng chẳng biết nói sao đành để bản thân và đám nhân viên tự nghĩ xa xôi.

Bên này, máy tính đã tắt nhưng dư âm màn cầu hôn dường như vẫn còn. Nguyên Phong tập trung mới phát hiện nó xuất phát từ chiếc điện thoại của Mặc Tâm.

Anh nhoài người cầm lên mới tá hỏa bởi trên đó đang có cảnh cầu hôn lãng mạn. Anh hơi tò mò nên tập trung xem. Ai dè..

"Nguyên Phong! Anh họp xong rồi hả?" Mặc Tâm đã quay lại tự lúc nào.

Anh hoảng hốt như kẻ trộm bị chủ nhà bắt quả tang. Kết quả, bị sặc chính miếng nước mình còn ngậm trong miệng. Anh ôm ngực ho khùng khục. Đỏ mặt tía tai.

Mặc Tâm lấy làm khó hiểu. Cô xích lại gần chỗ anh, nhìn vẻ mặt hơi gian của anh, cô nghi ngờ hỏi: "Anh xem gì mờ ám hả?" Rồi nhanh tay giật luôn chiếc điện thoại.

Ở đó vẫn còn bộ phim tình cảm lúc nãy cô xem. Trên màn hình, chiếc du thuyền lênh đênh giữa dòng nước ngọc, nam chính ánh mắt si tình đắm đuối lồng vào tay nữ chính chiếc nhẫn cầu hôn.

Cô tự nhiên thấy ngưỡng mộ, ngồi thẫn thờ xem cảnh người ta lồng nhẫn đính hôn cho bà xã tương lai.

Mọi biểu cảm trên gương mặt cô rơi hết vào đôi mắt đen người ngồi bên cạnh. Hai mắt anh sáng lên. Trong đầu liền lóe lên một ý tưởng. Anh không rảnh để tiếp tục triển khai cuộc họp bèn hạ lệnh cho tay thuộc cấp: "Lâm Bình! Cậu thay mình điều hành cuộc họp!" Rồi lao nhanh vào phòng tắm.

Xoẹt xoẹt vài đường trong tích tắc, anh hớn hở bước ra đi tìm con mèo.

"Mặc Tâm! Anh đưa em đi ngắm cảnh sông nước!"

"Thật á?" Cô gái áo váy thời trang, nhìn anh không chớp mắt.

"Ừm! Mau lên!" Anh đang nôn nóng với một dự định đẹp, thấy cô còn lề mề, anh vội lấy giày mang vào chân cho người yêu, tư trang cho cô đầy đủ từ đầu tới chân rồi cõng cô băng băng xuống tầng.

"Em ngồi đây chờ anh lấy xe!" Nguyên Phong dặn người yêu. Anh sợ cô theo anh sẽ mỏi chân tội nghiệp.

Mặc Tâm nghe lời anh ngồi đợi ở sảnh. Bóng người con gái xinh đẹp ngồi một mình thu hút không ít ánh nhìn, trong đó có một người.

"Mặc Tâm!" Tiếng gọi rất quen.

Cô đưa mắt tìm kiếm. Người đàn ông quen thuộc từ một lối rẽ gấp gáp đi nhanh về cô, cười thật tươi.

"Anh Quân! Anh cũng đi du lịch à?"

"Ừ!" Anh ta nhìn cô, trên môi nụ cười chợt tắt, mặt đượm buồn: "Gặp được em ở đây thật tốt!"

"Anh sao thế?" Mặc Tâm nhận ta anh ta có tâm sự.

Lương Quân nhìn trước nhìn sau rồi nói: "Con rùa đâu?"

Mặc Tâm biết anh ta hỏi ai, cô không vui nói: "Anh đừng gọi Nguyên Phong như vậy! Em không thích đâu!"

Lương Quân thấy vậy, anh ta cười khó xử: "Này Mặc Tâm! Hắn rụt cổ trốn mất tiêu rồi từ đâu thò đầu ra cướp của anh cô người yêu, gọi hắn như vậy tính ra còn nhẹ!"

Mặc Tâm bĩu môi phản đối cách gọi của anh ta: "Ai là cô người yêu của anh chứ? Em chưa hề đồng ý nha! Nên sau này anh đừng gọi em như vậy! Ba năm qua anh luôn ở bên cũng giúp em rất nhiều, trong thâm tâm, em không muốn làm anh buồn nếu có thể anh làm anh trai em được không?"

Anh trai?

"Mặc Tâm! Em đang thử sức chịu đựng của anh?"

"Không thích thì thôi vậy? Nhưng em cũng nói rõ ràng dứt khoát với anh, em không có chút tình cảm nam nữ nào với anh đâu nhé!"

"Vì sao?"

"Đơn giản thôi vì trong tim em chỉ có một Nguyên Phong!"

"Bất chấp tất cả những gì hắn và gia đình hắn đã đối xử với em?"

Mặc Tâm ngước mặt nhìn về hướng người con trai cô yêu vừa rời đi, trả lời rất kiên định: "Bất chấp tất cả!" Ai bảo cô yêu anh nhiều, không buông bỏ được đành phải chấp nhận thôi! Chấp nhận một quá khứ nhiều tủi hờn như chấp nhận một phần kỉ niệm trong tình yêu. Âu đó cũng là duyên số.

Lương Quân thở dài. Trong thâm tâm anh ta hiểu vì sao cô không nỡ buông bỏ. Mặc Tâm hay Nguyên Phong cũng giống như bản thân anh ta không dễ để lãng quên người mình yêu sâu đậm.

Hiểu được diều đó càng làm anh ta phiền muộn nhưng biết làm sao bây giờ?

"Mặc Tâm! Lời đề nghị của em, anh cần có thời gian để suy nghĩ. Bây giờ anh đưa em đi ăn món ngon khu phố cổ, chịu không?"

"Anh biết món ngon ở đây hả?"

"Anh thường xuyên đưa khách đến đây! Đi thôi, anh mời hai người!"

Năm phút sau, trong nhà hàng, Nguyên Phong nhìn gã tình địch không ngừng gắp thức ăn bỏ vào bát người yêu mình mà ngứa cả mắt.

"Nè, Nguyên Phong! Tương lai có thể tôi là anh vợ cậu! Nên cậu dẹp ý định ghen tuông nhảm nhí đi nhé!" Nhìn thấy vẻ mặt như ăn phải ớt của Nguyên Phong, Lương Quân nói luôn kẻo cậu ta làm bậy cho ăn cú đấm vào giữa mặt.

"Gì? Anh trai á?" Nguyên Phong không biết tin này là thật hay giả?

Đối diện với ánh mắt đầy hoài nghi của Nguyên Phong, Lương Quân nói: "Tôi mới nhận lời đề nghị từ Mặc Tâm! Tôi định suy nghĩ lại nhưng giờ tôi quyết định luôn." Anh ta xoay mặt sang phía Mặc Tâm, tay nâng ly rượu nhìn cô chân thành: "Em gái!"

Màn kết giao bất ngờ, Mặc Tâm vội bỏ đôi đũa, bê ly rượu kính lại: "Anh trai!"

"Uống xong ly rượu này, chúng ta là người một nhà! Từ bây giờ, tên rùa kia còn rụt cổ, anh thay em đòi công bằng!" Nói xong, Lương Quân uống cạn ly rượu.

Nguyên Phong sững sờ nhìn ông anh vợ từ trên trời rơi xuống.

"Con rùa này! Còn ngớ ra đó không biết kính anh vợ một ly!" Lương Quân tán ly không vào ly Nguyên Phong.

Tình đich biến thành anh vợ!

Thật là một việc khó tin nên khi bước lên thuyền anh có chút lơ đễnh. Thế là, cả người rơi tõm xuống nước.

Mặc Tâm không biết nên cười hay nên khóc. Cô dựa lưng vào lan can thuyền, hai mắt mở to hết cỡ nhìn người đàn ông tướng mạo khôi ngô đang mặc độc có chiếc quần soóc. Cô không hiểu sao có việc bước lên thuyền mà anh cũng để trượt chân rơi xuống nước. Mà nước ở bến thuyền có sâu gì cho cam? Vậy mà một người cao to như anh cũng để ngã sấp xuống.

"Nguyên Phong! Có phải anh thèm uống nước sông không?"

"Khục...khục..." Nghe cô hỏi câu vớ vẩn, Nguyên Phong chưa kịp nuốt nước miếng nên anh bị sặc thêm chính nước bọt của mình. Anh trừng cho cô ánh mắt kiểu: thấy chết không cứu còn nỡ lòng dậm thêm.

Với chiếc quần soóc còn sót lại, anh tạm hoãn dự định trong lòng.

Vậy mà, giờ này ở Công ty Đường Gia đã rộn ràng tin mới: Sếp Phong cầu hôn vợ!