Tình Si

Chương 67: Cầu hôn.






Tin vị tổng tài Đường Gia có vợ sắp cưới làm bao fan nữ tiếc ngẩn ngơ. Còn đám nhân viên từ trên xuống dưới lấy làm tò mò không biết vị tiểu thư đài cát phương nào có đủ bản lĩnh làm tan chảy trái tim băng giá để độc chiếm ngôi bà tổng giám?

Thế là, trong công ty bắt đầu thêu dệt hình mẫu phu nhân tổng tài. Người nói phu nhân chắc chắn là con gái nhà tài phiệt có khả năng một tay che trời, người đoán đó là một cô gái tài sắc vẹn toàn có bố làm to. Nhưng cũng có người cho rằng, phu nhân tổng tài là một cô minh tinh sắc nước hương trời khiến sếp say quên lối về nhà. Nội bộ không nhất đồng ý kiến nên chia ra làm các phe cá cược. Chuyện này đến tai bà Đường, bà quyết định công khai con dâu bèn gọi điện lên cho ông Trần Duy.

"Chú Trần! Ngày mai tôi và ông nhà lên bàn chuyện hai đứa nhỏ!"

"Hai đứa nhỏ làm sao?" Bà ta thình lình nói vậy làm ông chẳng hiểu là chuyện gì?

"Ô hay! Thế chú chưa biết tin gì à?"

"Tin gì?" Ông đúng là tối mù thông tin.

"Nguyên Phong đã cầu hôn, chúng ta cũng đến lúc bàn chuyện hôn sự!" Bà Đường thông báo luôn cho ông sui.

"Cái gì? Cầu hôn rồi á?" Con gái ơi là con gái, mới đó đã bị sói dụ. Nhưng đó là sói con, còn ngưỡng sói cha này không dễ xơi đâu!

Cả đêm ông mất ngủ vì không gọi được cho Mặc Tâm và Nguyên Phong. Sáng ra, thần trí chưa được tỉnh táo đã phải tiếp đón ông bà sui.

Hai bên vốn cũng chẳng xa lạ gì. Sau vài câu chào hỏi xã giao, họ đi thẳng vào vấn đề chính.

"Anh Đường, chị Đường! Trần gia tôi bắt rể!" Ông Trần Duy nêu luôn chủ ý.

"Bắt rể?" Hai ông bà Đường trố mắt nhìn nhau rồi nhìn về người đối diện: "Chú Trần! Chú có nhầm không? Đường gia tôi không ở rể!"

"Vậy thì miễn bàn!" Ông Trần quyết định.

"Chú?" Ông bà Đường bí bách.

Cuối cùng giở chiêu ỉ ôi năn nỉ: "Thôi mà chú Trần! Chuyện cũ bỏ qua hết đi! Chúng ta hãy vui vẻ tác hợp cho hai con!"

"Xin lỗi à! Thằng Phong chịu ở rể, tôi mới cho nó cưới con gái tôi!" Ở bên cha mẹ con gái mới được an toàn không bị bắt nạt.

Như thế này thì bàn làm gì nữa. Hai ông bà không chịu Nguyên Phong ở rể nên hậm hực lên xe về nhà Lâm Bình tìm đồng minh bày vẽ kế sách.

Lâm Bình hay tin gọi điện cho Nguyên Phong: "Báo cho cậu một tin sốc: Ở nhà đang cãi nhau inh ỏi chuyện ở rể và rước dâu!"

Trái với vẻ háo hức của Lâm Bình, Nguyên Phong khi nghe câu nói này, anh chẳng hiểu chuyện gì: "Ai ở rể? Ai rước dâu?"

"Nguyên Phong! Cậu đùa mình đấy hả?" Giọng Lâm Bình hơi cáu.

"Lâm Bình! Rốt cuộc ở nhà đã xảy ra chuyện gì?" Nguyên Phong nghiêm túc.

Lâm Bình nghe ngữ điệu thằng bạn, anh ta rốt cuộc cũng chẳng biết thực hư câu chuyện như thế nào bèn kể tỉ mỉ cho Nguyên Phong nghe toàn bộ câu chuyện.

Sau khi nghe xong, Nguyên Phong cười ha hả rồi nói với Lâm Bình: "Đúng là đám thái giám trung thành, hoàng thượng còn chưa nghĩ ra được kế sách để cầu hôn!" rồi thẳng thừng tắt nguồn.

Anh đang bận nghĩ cách lồng nhẫn cầu hôn vào tay Mặc Tâm, anh không rảnh để nghe ba tin nhảm.

Quăng điện thoại qua bên, Nguyên Phong nhìn người con gái đang dang tay đón gió trời ngoài lan can thuyền cuối cùng cũng không nghĩ ra được cách nào bởi anh sợ mình vô tình khuấy đảo giây phút bình yên của cô.

Nguyên Phong nhìn chiếc nhẫn một hồi lâu, thở dài vì thấy mình vô dụng. Anh nằm luôn xuống sàn thuyền.

"Á..á..!" Tiếng la thất thanh của người con gái làm Nguyên Phong giật mình.

Anh nhìn về phía lan can thuyền không thấy Mặc Tâm. Anh bật dậy nhanh như chớp lao luôn xuống dòng nước.

Ở dưới nước, Nguyên Phong mắt mở căng hết cỡ lặn sâu xuống tìm Mặc Tâm. Lòng hoảng loạn, không ngừng cầu nguyện. Cuối cùng, anh cũng thấy được cái bóng nhỏ trôi nổi giữa lòng nước ngọc. Anh tăng thêm sức đuổi theo bóng cô. Lạy trời! Rốt cuộc cũng nắm được tay Mặc Tâm.

Nhưng lạ lắm. Trong khi anh dùng sức để tiếp cận cô, kéo cô về phía mình thì người con gái chẳng muốn hợp tác. Cô quay ngoắc mặt đối diện với anh, ánh mắt lộ vẻ tức giận, đưa tay gỡ lấy bàn tay đang cầm chặt cánh tay cô của anh, lắc đầu không ngừng.

Nguyên Phong chẳng hiểu làm sao, mình đã phạm phải lỗi gì khiến cô chán ghét muốn hủy thân. Anh kiên quyết dùng sức bắt người đưa lên bờ.

Trên bãi cát trắng, Nguyên Phong ôm riết lấy Mặc Tâm không buông. Sau một lúc lấy lại nhịp thở bình thường, anh nhoài người nhìn cô nói: "Mặc Tâm! Có chuyện gì khiến em buồn lòng thì nói cho anh biết! Anh tuyệt đối tôn trọng em, nghe theo em! Nên đừng nghĩ dại dột được không?"

Mặc Tâm hất anh ra, cô ngồi bật dậy nhìn người nằm dưới bãi cát hét lên: "Anh bị hâm hả? Ai nghĩ dại dột?"

Thấy anh còn ngớ ra, cô tức giận giơ cổ tay đến trước mặt anh: "Anh làm mất một chiếc vòng rồi đấy!"

Nguyên Phong nhìn chằm chằm vào cổ tay người con gái, cuối cùng cũng làm ngơ chẳng hiểu chuyện gì?

Mặc Tâm bị vẻ mặt vô tội của anh chọc tức, cô giơ chân đạp cho anh một cái: "Em đã sắp bắt được nó rồi! Cũng tại anh!"

Thì ra trong lúc say ngắm cảnh trời nước, cô lỡ làm rơi chiếc vòng bạc. Vốn quen sông nước, cô chẳng đắn đo nhảy xuống theo chiếc vòng. Khi cô sắp chạm vào nó thì bị anh kéo ngược lên.

"Giờ thì hay rồi! Đền chiếc khác cho em không em lấp anh!" Cô vọc mấy nắm cát bỏ lên bụng, lên chân anh.

Mấy hột cát chẳng thể lấp hết được cái chân anh, Nguyên Phong bặm miệng nhịn cười, nằm giả chết để mặc cho cô người yêu muốn làm gì làm. Nhưng tay cô cứ vô tình đụng trúng chỗ da thịt nhạy cảm của anh nên cuối cùng anh cũng ngồi bật dậy.

"Ai cho anh ngồi?" Mặc Tâm chòm lên đưa tay ấn lên ngực anh.

Cô chòm lên bất ngờ, Nguyên Phong không kịp phản ứng. Kết quả bị cô đè ngược xuống bãi cát. Hai thân thể vô tình được tiếp xúc thân mật. Mặt chạm mặt, mũi chạm mũi và hai cánh môi cũng chạm nhau. Nụ hôn kiểu như trời ban giữa hoang đảo khiến hai tâm hồn lưu lạc càng xích lại gần hơn. Hai cánh tay cô không biết tự lúc nào đã như xúc tu bạch tuộc quấn lấy cổ anh. Vòng tay Nguyên Phong cũng dần xiết chặt.

Gió ở trên cao lặng lẽ kéo làn mây trắng tạo bức màn che khuất ánh mặt trời. Để trên bãi cát, nụ hôn được kéo dài cho men tình thêm đượm.

Nguyên Phong càng hôn càng say, Mặc Tâm mãi đắm chìm trong hương tình đê mê nên cô không biết từ lúc nào anh đã đổi thế thượng phong. Bên dòng nước xanh, trên bãi cát trắng, bốn bàn tay đan chặt vào nhau in sâu xuống cát.

Khi thấy cô đã hết hơi để thở, Nguyên Phong mới tạm hài lòng buông tha cho cô.

Trao cho nhau những giây phút ngọt ngào, anh những tưởng làm người yêu hài lòng, nào ngờ vừa buông, cô đã vội trách: "Anh thừa cơ hội chiếm lấy tiện nghi!"

"Này! Mặc Tâm! Em tấn công anh trước đấy nhé!"

"Ai cho phép anh đánh trả, hả?"

"Anh chỉ muốn giúp em gia tăng dư vị!"

"Ai thèm!"

"Em không thèm nhưng anh thèm!"

Nguyên Phong chạy đuổi theo Mặc Tâm. Hai bóng người một trước một sau náo loạn cả bãi cát đang dần về trưa.

"Em chạy chậm thôi! Không được bỏ rơi chồng của mình đâu đấy!"

"Em chưa thừa nhận!"

"Vòng cầu hôn ở trên tay em! Nhẫn cầu hôn em cũng đeo cả rồi! Em còn tính quỵt chồng!"

Đang chạy hăng, nghe anh nói vậy cô dừng lại, giơ tay mình lên. Trên cổ tay, hai chiếc vòng bạc còn nguyên như chưa hề có cảnh rơi trước đó. Ngạc nhiên hơn nữa là...ở ngón tay giữa trên bàn tay phải cô đã có sẵn một chiếc nhẫn đính viên kim cương đỏ.

Dưới ánh mặt trời, viên kim cương rực đỏ càng đẹp mắt. Mặc Tâm nhìn sững vào nó, không hề biết người đàn ông đuổi theo sau lưng đã ôm cô tự lúc nào, cô chỉ nghe một giọng nói trầm ấm thì thào vào tai: "Làm vợ anh nhé!" Và theo đó là nụ hôn áp sát đến từ vành tai.

Mặc Tâm đang bị vẻ đẹp lunh linh của chiếc nhẫn cuốn hút, Nguyên Phong đắm say đôi má hồng, đuôi mắt long lanh gợi tình và đôi môi mộng của người con gái. Anh muốn hôn cô thêm, còn cô có cảm giác bị anh làm phiền.

"Nguyên Phong! Anh đừng hôn nữa có được không?"

"Không!"

Cùng với tiếng 'không' trước đó, chưa đầy một giây, anh lại la lên "Á..á.." Nguyên Phong bất ngờ bị Mặc Tâm trở chân dậm mạnh lên mu bàn chân.

"Em định mưu sát chồng hả?" Anh ngồi bệch luôn xuống cát xoa xoa bàn chân bị cô day nghiến đến sưng đỏ.

Mặc Tâm lườm anh một cái, hừ một tiếng rồi ung dung lội ra sông bơi trở về thuyền.

"Nè, nè, vợ ơi chờ anh!" Nguyên Phong quên cả đau lội bì bõm xuống sông, cố sức bơi theo.

Khi gần bắt kịp Mặc Tâm, anh lại không thấy cô ở phía trước. Nguyên Phong ngơ ngác nhìn xung quanh. Trong tầm mắt anh chỉ có một màu xanh rêu của dòng sông.

Tim anh dần tăng nhịp đập, trong đầu chợt hiện lên một vài hình ảnh xấu. Anh đang định gọi cô thì bất ngờ có người ôm lấy eo anh từ phía sau.

"Chồng à! Anh bơi thật tệ!"

Anh quay ngoắc ra sau định ôm lấy cô chất vấn vài câu vì cái tội làm anh lo. Thì cô đã buông tay lặn đâu mất tiêu trong lòng sông.

Anh thấy tim mình như muốn ngưng luôn cả đập. Anh dõi mắt bốn bề tìm cô. Anh thì lo đến toát cả mồ hôi trán. Vậy mà, người nào kia cứ mãi đùa dai. Mặc Tâm lặn một hơi thật dài, cô trở về thuyền từ phía bên kia. Từ trên thuyền, cô sung sướng nhìn người đàn ông còn ngơ ngác tìm cô giữa dòng.

Nhìn một hồi thấy tội nên cô ra trước mũi thuyền bắt tay làm loa: "Chồng à! Anh còn không lên là em cho thuyền chạy đấy nhé!"