Tinh Thần Châu

Chương 1245: Thực lực khác xa nhau




"Ngươi không phải Chiến Thần Duệ?" Ma Thần thoáng kinh ngạc, trong giây lát ném ý nghĩ này qua một bên, đôi môi đỏ thẫm hé ra cười nói: "Chiến Thần Duệ cũng thế, Tất Trường Xuân cũng tốt, chỉ cần ngươi là người đến thực hiện đổ ước với ta là được."
 
"Đánh cuộc?" Ánh mắt Tất Trường Xuân quét nhìn mọi người, rơi lên người Dược Thiên Sầu, lộ ra ý tứ như dò hỏi.
 
Dược Thiên Sầu lắc đầu nói: "Đệ tử cũng không biết đánh cuộc gì."
 
Ánh mắt Ma Thần lạnh lùng nhìn về hướng Bàn Long đại thần cùng Phượng Hoàng đại thần, trầm giọng tức giận nói: "Bàn Long, Phượng Hoàng, đây là ý gì? Hắn vốn không phải là người đến thực hiện đổ ước với ta, Đạo ở nơi nào? Để cho hắn tới gặp ta."
 
Khí thế túc sát nháy mắt tràn ngập cả Ngọc Thần cung, làm Ngọc Thần cung run rẩy lay động, Ma Thần giận dữ thật không bình thường, mặt đất bằng ngọc thạch từ dưới chân hắn bắt đầu lan tràn khắp bốn phương tám hướng, Võ Lập Tuyết căn bản không chịu nổi uy áp lớn như vậy, Dược Thiên Sầu phải dùng hết một thân tu vi che chở nàng tránh xa.
 
Hai vị cổ thần còn chưa trả lời, Tất Trường Xuân đã rầm rộ đầy khí phách nói: "Ta mặc kệ các ngươi có đánh cuộc gì, nghe nói ngươi là Thần giới đệ nhất cao thủ, lần này ta tới là vì tìm ngươi, trước qua cửa ải của ta, sau đó bàn lại việc đánh cuộc của các ngươi. Cửa ải của ta ngươi không thể tránh!"
 
Trong mắt bốn người Quang Minh cổ thần lộ vẻ kính ngưỡng, nhiều năm như vậy, vẫn có thể nhìn thấy được có người dám đưa ra bức bách quái gở đối với Ma Thần.
 
"Càn rỡ!" Hai mắt Ma Thần nháy mắt liền biến thành màu đỏ, ánh mắt khiếp tâm hồn người nhìn chằm chằm Tất Trường Xuân, vẻ khinh thường không cần nói cũng hiểu, lạnh lùng lên tiếng: "Còn chưa đạt tới cảnh giới đại viên mãn, liền dám hướng ta khiêu chiến, người không biết không sợ!"
 
"Dạ!" Bàn Long cổ thần thản nhiên lên tiếng nói: "Đạo chỉ định người chính là hắn."
 
Phượng Hoàng cổ thần cũng nói: "Ta có thể chứng minh."
 
Dược Thiên Sầu nhất thời nóng nảy, lớn tiếng hô to nói: "Sư phụ! Sư phụ không nên bị người khác lợi dụng làm tay đấm, cứ bỏ mặc cho bọn hắn tự giải quyết đi, chúng ta không cần để ý tới bọn hắn, cứ đứng xem bọn hắn làm chó tranh mồi."
 
Lời này vừa nói ra, Bàn Long cổ thần cùng Phượng Hoàng cổ thần lập tức cùng nhau trừng mắt nhìn tới, phát hiện tiểu tử này đúng là đến làm rối. Bốn người Quang Minh cổ thần cũng nhìn tới, bọn hắn thật vất vả mới chờ được cơ hội có người có hi vọng chiến thắng được Ma Thần, thực sự sợ hãi bị người này phá rối, nếu không phải có Tất Trường Xuân ở đây, bọn hắn chỉ hận không thể lập tức giết chết tiểu tử kia.
 
Bàn Long cùng Phượng Hoàng luôn mãi xác nhận, làm Ma Thần cũng lãnh tĩnh lại đánh giá người đứng trước mắt đang muốn chiến đấu với mình, hắn quay đầu lại há mồm, một hơi đem ma vân đang quay cuồng cách đó không xa hít vào trong bụng, Khánh Dương đang bị phệ hồn cũng bị hắn một ngụm nuốt luôn vào trong bụng.
 
Hai tay Quang Minh cổ thần nắm chặt bên trong tay áo, trong ánh mắt nhìn về phía Ma Thần tràn đầy hận ý.
 
"Ngươi đã tới tìm ta, như vậy ta cho ngươi được như mong muốn." Ma Thần đã khôi phục lại bộ dáng băng sương vạn cổ bất hóa, thản nhiên nói: "Muốn đánh ở đâu, địa phương do ngươi chọn lựa!" Trong lời nói ẩn chứa ý tứ không muốn lợi dụng cơ hội sẽ bị người chê cười.
 
"Ở nơi nào đều giống nhau." Tất Trường Xuân cũng không muốn lợi dụng, thầm nghĩ công bình chiến đấu một trận.
 
Ma Thần hừ lạnh một tiếng, không chút dông dài quay đầu nhìn lên tinh không mênh mông, thân hình giống như một đạo mị ảnh bay vào tận sâu trong vũ trụ. Ánh mắt Tất Trường Xuân nhìn theo, nháy mắt chiến ý tăng vọt, Dược Thiên Sầu cũng nóng nảy, không biết nên làm sao cho phải, bỗng nhiên lớn tiếng nói: "Sư phụ! Lộng Trúc tiền bối cùng Nam Minh lão tổ bọn họ đã bị Ma Thần giết chết."
 
Hắn không giúp được cái gì, chỉ đành ở thời khắc mấu chốt dùng phương thức này bơm hơi cho Tất Trường Xuân, khích lệ hắn làm hết sức.
 
Tất Trường Xuân nhìn hắn thật sâu không nói gì thêm, thân hóa hư ảnh bắn về phía vũ trụ mênh mông, đảo mắt hai người đã biến mất trong tầm mắt của mọi người.
 
Hiện tại Võ Lập Tuyết đã biết là chuyện gì đang xảy ra, nguyên lai lão tổ tông quyết chiến với Thần giới đệ nhất cao thủ, nàng vốn rất có lòng tin đối với lão tổ tông trong truyền thuyết, nhưng nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của Dược Thiên Sầu, nàng thật sự lo lắng không nhe, ngẫm lại đối phương chính là Thần giới đệ nhất cao thủ Ma Thần nha!
 
Hai tay nàng không khỏi nắm chặt tay Dược Thiên Sầu, run run nhỏ giọng hỏi: "Dược Thiên Sầu, lão tổ tông không có việc gì chứ!"
 
"Không có việc gì." Dược Thiên Sầu ôm sát đầu vai nàng an ủi, tuy nhiên cũng xem như an ủi chính mình.
 
Chẳng những là hai người họ, những người khác cũng rất quan tâm cuộc chiến tiến triển, Quang Minh cổ thần nhìn mấy người bên cạnh, ánh mắt lóe ra nói: "Chúng ta có cần đi theo xem cuộc chiến hay không?"
 
Ba người Thủy Thần gật đầu, cũng có ý tứ như vậy, tuy rằng bọn hắn có thể nhìn thấy thật xa, dù sao không bằng tới gần xem được trực tiếp.
 
Ai ngờ đúng lúc này, Bàn Long đại thần bỗng nhiên hé ra năm ngón tay với Dược Thiên Sầu, Dược Thiên Sầu kinh hãi quát: "Bàn Long, ngươi muốn làm gì?"
 
Mọi người đều cả kinh, không nghĩ tới Bàn Long ngay lúc này ra tay với Dược Thiên Sầu.
 
Không cần lên tiếng, Thiên Thần, Thủy Thần, Lôi Thần cùng Quang Minh Thần cùng nhau thuấn di vây quanh bảo vệ Dược Thiên Sầu, vẻ mặt Thiên Thần lo lắng nhìn Bàn Long lạnh lùng nói: "Bàn Long, ngươi muốn giết hắn cũng phải chờ sau cuộc đại chiến, hiện tại không thể làm cho Duệ phân tâm, nếu không bốn người chúng ta không để yên cho ngươi."
 
Nói giỡn sao, hiện tại bốn người bọn hắn đem hi vọng đều ký thác lên người Chiến Thần Duệ, đang hi vọng Tất Trường Xuân có thể giết Ma Thần báo thù cho bọn họ, sao có thể cho phép có người lúc này làm ảnh hưởng cuộc quyết chiến giữa Tất Trường Xuân cùng Ma Thần.
 
"Các người nghĩ đi đâu vậy, ta có cần động thủ với một tiểu bối hay sao? Bằng vào cuộc quyết chiến của Dạ cùng Duệ, chỉ chốc lát liền đi xa ngàn vạn dặm, đi theo xem quá mệt mỏi, ta chỉ là muốn từ trên người hắn lấy một vật để mọi người có thể xem được cuộc chiến thôi." Bàn Long cổ thần nhàn nhạt cười lắc đầu, năm ngón tay vươn ra, một mặt kính cổ xưa từ trong người Dược Thiên Sầu nhẹ nhàng bay ra, chính là Hắc Diệu Minh Quang Kính.
 
Bốn người Quang Minh cổ thần sửng sốt nói: "m Dương Kính?"
 
Sắc mặt Dược Thiên Sầu nhất thời tối sầm, trong bụng mắng to, bảo bối trên người mình bị người ta vẫy tay một cái liền bỏ chạy, như vậy còn chơi cọng lông gì?
 
Nhìn thấy Hắc Diệu Minh Quang Kính bay lơ lửng, Bàn Long cổ thần nhìn Phượng Hoàng cổ thần cười nói: "m Dương Kính này có thể thăm dò âm dương, âm dương vạn vật trong vũ trụ không có địa phương nào nó không thể nhìn đến, nhưng nếu không phải minh tu thật không thể khống chế, một mình ta không khống chế được, chỉ sợ phải liên thủ với ngươi." Một bàn tay vươn ra.
 
Phượng Hoàng cổ thần nhìn sắc mặt đen thui của Dược Thiên Sầu, cười dài gật đầu, vươn một bàn tay nắm tay Bàn Long, hai người nhanh chóng dạo qua một vòng, giống như đôi nam nữ đang nhảy múa, trên người trào ra quang mang sáng rọi dung hợp cùng một chỗ, cấp tốc bắn về phía Hắc Diệu Minh Quang Kính.
 
Hắc Diệu Minh Quang Kính bắn vào một đoàn quang mang, liền tăng vọt biến thành một mặt cổ kính che trời, vô cùng to lớn, dựng đứng ngay bên ngoài tinh không Ngọc Thần cung. Bàn Long cùng Phượng Hoàng chìa bàn tay, liên thủ chỉ vào mặt kính, trên mặt kính bóng loáng hiện lên từng gợn sóng rồi biến mất, đương trường hiện ra hình ảnh tinh không vũ trụ.
 
Nếu không phải bốn phía còn có gọng kính tồn tại, hình ảnh của gương sẽ làm người ta tưởng lầm đó là một bộ phận trong tinh không mênh mông. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - thegioitruyen.com
 
Long phượng kết hợp, hình ảnh trong gương lập tức theo ý niệm của họ chuyển động, ngân hà lưu chuyển, trong phút chốc tìm khắp tinh không mênh mông, đảo mắt tập trung trên hai người đang trôi nổi giữa tinh không, thậm chí ngay cả thanh âm hai người nói chuyện với nhau cũng có thể từ trong gương truyền ra vô cùng rõ ràng, âm Dương Kính này quả thật vô cùng thần kỳ.
 
Mọi người buông xuống tạp niệm, quên cả chuyện vừa rồi, đem lực chú ý tập trung trên hai người trong gương, nhìn không chuyển mắt.
 
Ngân hà mờ ảo, ngân hà sáng lạn, sao băng phi ảnh.
 
Thân hình Ma Thần vĩ ngạn, mái tóc thật dài bay tung, chiếc áo màu đen giống như một đoàn mây đen phập phồng, hai mắt nhắm chặt.
 
Tất Trường Xuân thân hình cao gầy, thanh bào phần phật phiêu đãng, chòm râu ngắn tung bay, hai mắt cũng nhắm lại.
 
Quần áo cùng râu tóc trên thân hai người không gió mà tung bay, chiến ý cường đại trong nháy mắt tăng lên tới đỉnh, ngay cả mọi người đang đứng trước gương xem cuộc chiến tựa hồ cũng cảm nhận được khí tức áp lực khủng bố này.
 
Mái tóc tung bay, hai bên huyết văn dựng đứng, đôi mắt nhắm chặt của Ma Thần chậm rãi mở ra, hai mắt bộc phát ra hào quang sáng rực như kim cương, "bá" một tiếng xẹt qua trên hư không, trực tiếp đâm về hướng đối thủ.
 
Tất Trường Xuân đột nhiên mở hai mắt, cũng tuôn ra lệ mang như thực chất, không chút nào né tránh đối diện với đối phương, nháy mắt vừa đụng vào nhau, vừa chạm liền mất đi.
 
Thân hình vĩ ngạn của Ma Thần bất động không nhúc nhích, thân hình Tất Trường Xuân lay động, ở trong hư không liền lùi lại mấy bước, thần tình trịnh trọng chưa từng có từ trước tới nay, biết gặp được đối thủ cường đại đầu tiên trong đời.
 
Chỉ trong nháy mắt này, ai mạnh ai yếu ai cao ai thấp đều đã rõ. Mọi người đứng quan sát cuộc chiến trước gương, thần sắc đại biến, Bàn Long cùng Phượng Hoàng sắc mặt ngưng trọng nhìn nhau, vẻ nghi hoặc trong mắt khó có thể che giấu, dù là hai người họ cũng bắt đầu hoài nghi lời nói của Đạo, tu vi hơn kém quá xa, hoặc là nói Ma Thần quá cường đại, Chiến Thần Duệ còn là đối thủ của Ma Thần sao?
 
"Mẹ ngươi! Con mẹ nó…" Dược Thiên Sầu trực tiếp tuôn ra đầy lời thô tục, cũng không biết đang tự mắng chính mình hay mắng ai.
 
Nếu như nói vừa rồi hắn còn ôm ấp hi vọng đối với sự yêu nghiệt của Tất Trường Xuân, như vậy trong nháy mắt này, lập tức làm toàn bộ hi vọng của hắn trong nháy mắt hỏng mất, chỉ với một lần ánh mắt giao phong đã là như vậy, rõ ràng song phương chênh lệch quá xa, không có biện pháp tiếp tục đánh.
 
Võ Lập Tuyệt trợn to mắt nhìn một màn trước mắt, không dám thở mạnh, nàng cũng nhìn ra thực lực của lão tổ tông không bằng Ma Thần, hai tay nắm chặt tay Dược Thiên Sầu, trái tim treo cao trên cổ họng.
 
"Ngươi không phải là đối thủ của ta." Vẻ mặt Ma Thần khinh thường nhìn Tất Trường Xuân, ngạo nghễ nói: "Nhận thua đi! Thần phục ta, làm mặt mũi của Đạo bị quét rác, ta liền tha cho ngươi khỏi chết."
 
"Còn chưa bắt đầu, ai thắng ai thua còn không nhất định." Tất Trường Xuân hừ lạnh một tiếng, thân ảnh biến mất trong hư không.
 
"Hô" một tiếng, một bàn tay chụp vào hư không.
 
Một bàn tay của Ma Thần vươn ra, một trảo nhìn như chậm chạp xa xa, không ai thấy rõ bàn tay hắn vươn ra như thế nào.
 
Tất Trường Xuân sắc mặt đại biến lập tức hiện hình trong hư không, phát hiện bị một lực lượng cường đại trấn trụ, thế nhưng không thể nhúc nhích.
 
"Ngươi cảm thấy được còn cần đánh tiếp sao?" Thân hình Ma Thần vĩ ngạn, mắt nhìn tinh không thản nhiên nói, cũng không nhìn Tất Trường Xuân bị trấn trụ một bên, thần thái cực kỳ thong dong cùng ngạo mạn.