Tinh Thần Châu

Chương 1246: Tiểu Chư Thiên Kết Giới




Lúc này đây, mọi người đứng trước âm Dương Kính quan sát cuộc chiến, trái tim thoáng chốc rơi xuống băng cốc, cả người rét lạnh, cơ hồ đều có loại cảm giác không nhìn thấy được gì.
 
Bàn Long cùng Phượng Hoàng cúi đầu than thở một tiếng, Bàn Long khe khẽ thở dài: "Tu vi của Ma Thần tiến triển quá nhanh, tốc độ tu luyện viễn siêu chúng ta, mạnh hơn năm đó rất nhiều, chỉ sợ toàn bộ chúng ta liên hợp cùng một chỗ, cũng không ngăn cản được hắn mấy hiệp, nếu để cho hắn tiếp tục phát triển, hậu quả thật là đáng sợ."
 
"Tại sao lại như vậy, hắn chính là Chiến Thần Duệ a!" Quang Minh cổ thần thì thào tự nói, vẻ mặt bốn vị cổ thần đều ảm đạm, loại cảm giác tia hi vọng cuối cùng tan biến thật không dễ chịu.
 
Bọn hắn cùng trận đánh cuộc này có thể nói cùng một nhịp thở, cho nên mới khẩn cấp chạy tới xem cuộc chiến. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com
 
Nếu như Ma Thần chiến bại, bọn hắn sẽ không có chuyện gì, thậm chí còn có thể đánh chó rơi xuống nước, rửa sạch nỗi nhục trước kia. Có thể nói nếu như Ma Thần chiến thắng, năm đó những ai kết thù với Ma Thần, lần này xác định vững chắc cần rơi vào sự thanh toán của Ma Thần, bằng tính tình của hắn, có thể chịu nhiều năm như vậy, một khi bạo phát đi ra, mọi người không một ai chạy thoát, đến lúc đó không biết phải chết thảm bao nhiêu người.
 
"Chúng ta nhận thua, chúng ta nhận thua…"
 
Dược Thiên Sầu điên cuồng nhảy dựng rít gào, hai mắt gấp đến đỏ bừng.
 
Dù sao hắn vẫn luôn luôn không biết xấu hổ, đánh không thắng thì nhận thua đã thành thói quen, cũng không cảm thấy có gì đáng xấu hổ. Nhưng tính cách của Tất Trường Xuân, đó là thà chết cũng không khuất phục, nhận thua? Làm sao có thể, đối với Tất Trường Xuân mà nói nếu chiến bại chỉ có chết mà thôi.
 
Quan trọng nhất chính là, lúc này cho dù Dược Thiên Sầu điên cuồng rít gào, nhưng hai người quyết chiến trong gương vốn không nghe được, hắn đại biểu Tất Trường Xuân chịu thua cũng vô dụng. Hai người đang ở ngoài xa vạn lý, mọi người có thể từ trong âm Dương Kính nghe ra được thanh âm của hai người, hai người lại không nghe được thanh âm của bọn họ.
 
Móng tay của Võ Lập Tuyết đã kháp chặt vào bàn tay của Dược Thiên Sầu, nghiến răng, chứng kiến lão tổ tông không chịu nổi một kích, trong mắt đã nổi lên nước mắt.
 
"Cũng không phải hoàn toàn không hi vọng." Chân mày của Phượng Hoàng cổ thần cau lại, đôi mắt sáng chớp động nói.
 
Lời này vừa nói ra, mọi người đều nhìn về phía nàng. Phượng Hoàng cổ thần đưa mắt nhìn Dược Thiên Sầu thật sâu, lại nhìn Bàn Long cổ thần nói: "Ngươi đừng quên, Khai Thiên Tích Địa Tiễn cùng Vô Thượng Cung Thần cũng không phải hắn có thể khống chế, sở dĩ rơi trên tay hắn, ý đồ của Đạo thật sự rõ ràng."
 
Lúc này ánh mắt mọi người lại phóng ra tia sáng kỳ dị, đồng loạt nhìn về hướng Dược Thiên Sầu, Bàn Long đại thần vỗ tay quát: "Không sai! Năm đó Duệ vẫn lạc dưới Vô Thượng cung thần, nhân quả tuần hoàn, bởi vậy mà diệt, cũng bởi vậy mà sinh. Vô Thượng cung thần cùng Khai Thiên Tích Địa tiễn được chuẩn bị cho Duệ, Dược Thiên Sầu, sao còn không mau lấy ra đồ vật đưa cho sư phụ của ngươi dùng một chút."
 
"Nhanh lấy ra đi…"
 
"Mau lấy ra Vô Thượng cung thần cùng Khai Thiên Tích Địa tiễn…"
 
Đám người Quang Minh cổ thần vội vàng quát lên chói tai, giống như nếu hắn dám tiếp tục giấu diếm, sẽ lập tức bóp chết hắn. Dược Thiên Sầu không nói một lời, luống cuống tay chân lấy Vô Thượng cung thần cùng Khai Thiên Tích Địa tiễn mang ra, nhìn vào tình hình trong âm Dương Kính, lại sốt ruột nhìn mọi người xin giúp đỡ: "Ta làm sao đưa cho sư phụ?"
 
Bằng tu vi của hắn đợi đến khi hắn mang được đồ vật tới nơi, chỉ sợ không biết Tất Trường Xuân đã chết bao nhiêu lần.
 
"Cho ta!" Bàn Long cổ thần đưa tay ra, lập tức hấp lấy hai kiện bảo vật vào trong tay.
 
Hắn đang muốn xé mở hư không đưa hai kiện thần khí tống xuất ra thì chiến cuộc trong âm Dương Kính lại nổi lên biến hóa, làm mọi người đồng thời ngẩn ra.
 
"n." Thanh âm kinh ngạc của Ma Thần truyền ra từ âm Dương Kính.
 
Chỉ thấy ánh mắt lợi hại của Ma Thần quét nhìn khắp bốn phía.
 
Trong vũ trụ mênh mông, đột nhiên dâng lên một cỗ khí tức vô ảnh vô hình bàng bạc hùng hậu, thao thao bất tuyệt phóng mạnh về phía Tất Trường Xuân, lực ly tâm cường đại ngưng tụ quanh thân hắn chợt xoay tròn, thế nhưng lại lay động được lực trảo cường đại của Ma Thần.
 
Lúc này vẻ mặt Tất Trường Xuân thản nhiên không vui không buồn nhìn hắn, không ngờ đã thoát khỏi lực trói buộc cường đại của đối phương.
 
Cảm nhận được khí tức bàng bạc này, Ma Thần phát hiện nội tâm cứng rắn như kim cương của mình dâng lên một cảm giác buồn bực khó hiểu, nhanh chóng điều chỉnh tâm tính khôi phục lại trạng thái bình thường, thu hồi bàn tay, ánh mắt nghiêm túc nói: "Đây là khí tức gì, thế nhưng có thể mơ hồ khắc chế được khí tức của ta, lay động được lực lượng ma trảo của ta?"
 
"Thiên địa vạn vật, có âm có dương, có chính có tà, có mất có sinh, hạo nhiên chính khí, sinh sôi không ngừng, kéo dài không thôi."
 
Vẻ mặt Tất Trường Xuân thật nghiêm túc, cả người tản ra ánh sáng trắng chói lọi, miệng thản nhiên khép mở, thốt ra những thanh âm vang vang, giống như tiếng hát của Phạn âm, hiển nhiên là tự ngộ ra con đường, thanh âm thao thao bất tuyệt, chấn động hoàn vũ tinh không, làm những ngôi sao liên tục nhấp nháy mê người, giống như chỉ trong nháy mắt liền ngộ đạo, làm tinh không mênh mông càng thêm vài phần thần thánh.
 
Mọi người đang xem cuộc chiến trong gương thấy vậy trợn mắt nghẹn họng nhìn trân trối, đều không nghĩ tới lại đột nhiên xuất hiện biến hóa như thế, bốn người Quang Minh cổ thần nhất thời nhẹ nhàng thở ra, có chút vui sướng nói: "Ta đã nói thôi! Chiến Thần Duệ làm sao có thể không chịu nổi một kích như vậy."
 
Bàn Long cổ thần nhíu mày đưa mắt nhìn Phượng Hoàng cổ thần, hỏi: "Duệ sử dụng công pháp gì vậy? Giống như chưa từng nhìn thấy hắn sử dụng qua ở kiếp trước." Sau đó lại lắc đầu nói: "Ta cũng chưa từng thấy qua, tựa hồ giảm bớt vẻ cương mãnh của kiếp trước, lại có thêm không ít nhu hòa, đích xác không giống phong cách của Chiến Thần Duệ."
 
"Ha ha! Ta đã biết! Lão gia hỏa có nhiều hậu chiêu như vậy còn chưa dùng, làm sao có thể bị chiến bại!" Dược Thiên Sầu cao hứng hoa chân múa tay vui sướng oa oa cười to nói: "Chính Khí Quyết, đây là Chính Khí Quyết của lão gia hỏa."
 
"Chính Khí Quyết?" Chư vị cổ thần lộ vẻ suy tư đưa mắt nhìn nhau, có vẻ như là lần đầu tiên nghe được từ này.
 
Trong âm Dương Kính, sau khi thu liễm hồi âm lãng lãng, Tất Trường Xuân chăm chú nhìn Ma Thần, lạnh nhạt nói: "Công pháp của ngươi chủ tà, Chính Khí Quyết của ta chủ chính, tương sinh tương khắc, phá ma trảo của ngươi tự nhiên không khó."
 
"Buồn cười!" Vẻ mặt Ma Thần khinh thường nói: "Cái gì âm dương, cái gì chính tà, vừa rồi nếu ta muốn giết ngươi, ngươi không biết đã chết bao nhiêu lần, dám ở trước mặt ta trâng tráo."
 
"Vậy cũng chưa chắc!" Trong mắt Tất Trường Xuân nâng cao chiến ý, Ma Thần cường đại đã hoàn toàn kích phát chiến ý trong lòng hắn, toàn bộ sở tu sở ngộ cả cuộc đời đều trút ra, nghênh chiến đối thủ cường đại nhất trong cuộc đời này.
 
Áo bào xanh phần phật, chòm râu bay tung, thân ảnh trong tinh không thi triển ra, ngang nhiên chỉ vào mặt Ma Thần, vang vang quát: "Trả lại cho ngươi!"
 
Tinh không trong nháy mắt chính khí như nước, vô ảnh vô hình lại mênh mông mãnh liệt, từ bốn phương tám hướng đồng thời ập về hướng Ma Thần.
 
Thân hình Ma Thần chấn động, mái tóc tung bay trong nháy mắt ngưng trệ lại, áp lực lớn đến vô cùng thật sự ép tới mức hắn phải bị trầm xuống vài phần, quần áo bị đông cứng, so với áp lực vừa rồi hắn dùng trên người Tất Trường Xuân càng thêm cường đại hơn ngàn lần.
 
Phải biết đây chính là Tất Trường Xuân mượn một bộ phận hạo nhiên chính khí trong vũ trụ, so với chính khí hắn mượn dùng trong một tinh cầu càng thêm cường đại không biết bao nhiêu lần, hơn nữa cộng thêm tu vi cường hãn hiện giờ, áp lực này khủng bố tới bao nhiêu liền biết được.
 
Vì mượn một bộ phận hạo nhiên chính khí của vũ trụ, nên tu vi của Tất Trường Xuân có thể mượn cả hạo nhiên chính khí trong vũ trụ, cho dù là một phần triệu hạo nhiên chính khí, cũng có thể đương trường đè ép Ma Thần thành bột mịn.
 
Đương nhiên, vũ trụ mênh mông, cho dù là thần lực cũng không cách nào dùng hết, nếu như có thể mượn được một phần triệu, đó đã là vô cùng khủng bố.
 
Trước âm Dương Kính, mọi người nhìn theo tay Tất Trường Xuân, thế nhưng ép tới mức Ma Thần cũng phải cúi đầu, dù là đám người tu dưỡng cao thâm như Quang Minh cổ thần cũng phải hoan hô một trận, thật sự không thể tưởng tượng tu vi của Tất Trường Xuân còn chưa đạt tới cảnh giới đại viên mãn mà còn có thể áp được Ma Thần một bậc, Chính Khí Quyết này rốt cục mạnh đến bao nhiêu! Vì thế lại gieo cho mọi người hi vọng nhìn thấy được thắng lợi.
 
Dược Thiên Sầu lại không chút kiêng nể cạc cạc cười to, lấy bàn tay đấm vào nhau, oa oa kêu gào: "Ma Thần, cho ngươi ngưu, hiện tại biết lão gia hỏa lợi hại chứ!" Trên mặt Võ Lập Tuyết cũng tươi cười nở hoa, lão tổ tông lực áp Ma Thần, nàng thật có vinh quang.
 
Nhưng bọn hắn cao hứng thật quá sớm, lập tức liền cười không nổi.
 
Một trận tiếng cười "hắc hắc" từ trong miệng Ma Thần phát ra nói: "Ngươi nếu quá yếu, đánh tiếp cũng không có ý tứ, lúc này xem như có chút ý nghĩa, cũng không uổng ta ra tay." Hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Tất Trường Xuân cười lạnh không dứt: "Có chút thủ đoạn như vậy sao? Chút tài mọn cũng dám lấy ra khoe khoang?"
 
Ánh mắt Tất Trường Xuân hờ hững, tựa hồ sớm đoán được sẽ như thế, đưa tay nói: "Ta cũng cho rằng đường đường Thần giới đệ nhất cao thủ Ma Thần không nên chỉ đơn giản như vậy, nếu không sẽ làm ta thất vọng."
 
Hắn cũng không nhân cơ hội ra tay, có vẻ như muốn trả lại nhân tình trước đó Ma Thần không hạ thủ, xem như công bằng.
 
Nhìn thấy quần áo cả người Ma Thần phồng lên, ầm ầm chấn đến những ngôi sao bốn phương lung lay, bài trừ áp lực của hạo nhiên chính khí. Tất Trường Xuân quay cuồng tay áo, lại điểm chỉ, vang vang quát: "Ma Thần! Có thể tiếp tục phá hay không?" Theo bàn tay điểm ra, lập tức mang theo xu thế thiên hình vạn trạng, điểm chỉ bay ra, chiếc áo dài của Tất Trường Xuân quay cuồng không thôi, giống như một đóa hoa sen xanh nở rộ trong vũ trụ, đường hoàng lóa mắt, vô cùng rực rỡ tươi đẹp.
 
Ánh sáng của nhật nguyệt tinh thần từ bốn phương tám hướng chiếu tới bắt đầu vặn vẹo, vô số cái khe trong hư không nhè nhẹ từng đợt từng đợt như ẩn như hiện quấn quanh bao vây lấy thân hình Ma Thần, vô tận uy áp chẳng những quỷ dị, hơn nữa trở nên cực kỳ bá đạo.
 
Quần áo của Ma Thần mới phồng lên phá vỡ uy áp của hạo nhiên chính khí đảo mắt lại bị đè ép trở về, lần này rốt cục trên mặt Ma Thần chợt động dung, thất thanh kinh hô: "Chư Thiên kết giới! Ngươi nắm giữ Chư Thiên kết giới…"
 
Vừa nói được một nửa cũng không còn tiếp tục nói ra được, lời vừa tới miệng liền bị chen chúc trở về, cả người Ma Thần lại bị áp lực cường đại đè ép tới rút nhỏ vài vòng, áp lực bá đạo có thể nghĩ.
 
"Chư Thiên kết giới quá mức quỷ dị cùng thần bí, muốn hoàn toàn nắm giữ thi triển ra, thật sự khó khăn, giống như mò trăng đáy nước, hi vọng mà không thể thành, có lẽ phải cho ta dùng cả đời lâm vào lĩnh ngộ tìm hiểu." Tất Trường Xuân than thở một tiếng, có vẻ có chút tiếc nuối, nhìn chăm chú vào Ma Thần lâm vào trong khốn cảnh, nói: "Tạm thời gọi nó là Tiểu Chư Thiên kết giới đi!"