Tinh Thần Châu

Chương 419: Kiểm tra




Chiến thuyền phi hành pháp khí ngang tròi bay nhanh. Cũng thỉnh thoảng ngừng lại, nhưng đội trường số 2 nghe theo chỉ thị của Dược Thiên Sầu, gặp phải tu chân liên mình kiểm tra, chỉ cần là đệ tữ trẻ tuổi tu vi thấp kém, hết thày đều mòi đến chiến thuyền ô Thác Châu số một tiếp thu cải tạo tư tưởng của Dược Thiên Sầu.
 
Tuy oai danh của Dược Thiên Sầu vang dội, có vài đệ tử thật sự e ngại, vốn không muốn đi, thế nhưng không chịu nổi lời mòi nhiệt tình của đối phương, nơm nóp lo sợ đi qua, nhất thời bị sự ấm áp như gió mùa xuân của Dược Thiên Sầu làm cho cảm động, sau khi thu được quà gặp mặt, càng hối hận mình không nên tin theo lời đồn. Theo cách nói của Dược Thiên Sầu, đây gọi là thu vén hết đạo lý về cho mình.
 
Đương nhiên, quà gặp mặt cũng là nguyên nhân thúc đầy trong đó.
 
Các môn phái ở các nơi thiết trí điểm kiểm tra cùng loại không ít, sau đó lại ở trong phạm vi nhất định bày trận đưa tin, tự nhiên để phưong tiện khi gặp phải tình huống khà nghi, có thể đúng lúc hưóng tu chân liên mình thông báo. Vì vậy tu chân liên mình nhận được tin tức sáu chiến thuyền phi hành pháp khí của Dược Thiên Sầu từng bước bức tới, đều hỏi: "Đám người Dược Thiên Sầu có phối họp kiểm tra hay không, có nháo sự hay không?"
 
Làm các môn phái ngoài ý muốn chính là, không ít điểm kiểm tra đều trả lời: "Dược Thiên Sầu tích cực phối họp kiểm tra, thái độ tốt, không có chút dấu hiệu nháo sự." Ngoài ý muốn thì lạ lùng, nhưng không nháo sự là chuyện tốt, những môn phái tham dự đào người cho mình đều thở phào nhẹ nhõm.
 
Đại La Tông vốn dặn đệ tử kiểm tra làm sẵn phòng bị, sau khi đụng tới Dược Thiên Sầu, nếu thái độ đối phưong không tốt, ngàn vạn lần có thể chịu thì ráng nhẫn nhịn. Cần thận Dược Thiên Sầu mượn cơ hội nháo sự. Nhưng sau khi nhận được tin tức như vậy, Chu Tiên Hiền chợt ổn định tâm tình. Xem ra Dược Thiên Sầu không dám đối nghịch với toàn bộ tu chân liên mình, xem như hắn biết thức thời.
 
Đệ tử kiểm tra của Đại La Tông nhận được cảnh cáo, người người kinh khủng, tất cà mọi người đều biết Dược Thiên Sầu và Đại La Tông gút mắt quá sâu, đã liên tục phát sinh va chạm. Dù là con của chưởng môn đều bị tên kia làm thịt, tên kia còn có chuyện gì làm không được. Nghe nói hắn còn dẫn theo sáu trăm cao thủ Độ Kiếp kỳ, như vậy nên phải làm sao đây!
 
Triệu Xưong chính là trưởng lão Độ Kiếp sơ kỳ của Đại La Tông, vốn thường ở bên người La Côn chính là một trong những cao thủ đứng đầu của Đại La Tông, hôm nay lại bị phái tới điểm kiểm tra của Đại La Tông, thật sự là hơi có hương vị dùng đại tài vào trong những chuyện nhỏ nhặt.
 
Đại chiến lần này, La Côn và mấy tên cao thủ Độ Kiệp hậu kỳ cùng đến đây trợ uy cho Đại La Tông, rốt cục xem như là nhân vật đệ nhất trong số những người của Đại La Tông đến đây lần này, sau khi thu được bầm báo của Chu Tiên Hiền về Dược Thiên Sầu, La Côn sai người tính toán con đưòng tiến tới của Dược Thiên Sầu, lại đem thân túi tùy thân Triệu Xương phái tới con đường Dược Thiên Sầu sẽ đi qua. Mục đích rất đơn giản, chuyện trước kia tạm thời đặt sang một bên, tận lực ước thúc môn nhân không nên ở ngay lúc này cùng Dược Thiên Sầu phát sinh xung đột. Miễn cho các môn phái khác chế giễu, có thể tính sổ sách nhưng bây giờ lại không đúng thời gian!
 
Triệu Xương trường kỳ đi theo La Côn, tại Đại La Tông không ai dám không để cho hắn vài phần mặt mũi, thời gian lâu, tránh không được có vài phần tâm cao khí ngạo. Trong ngực nghĩ cũng cảm thấy có điểm ủy khuất chính mình, không ngờ lại đi phái mình đến một điểm kiểm tra nho nhỏ ứng phó một tên vô lại chẳng ra gì. Trong ngực tuy rằng không muốn, nhưng sự an bài của La Côn hắn không dám có định kiến.
 
Trong mây, pháp khí phi hành của Đại La Tông ần thân bên trong, như vậy phương tiện quan sát bốn phía, người khác cũng không dễ dàng phát hiện bọn họ. Trên phi hành pháp khí, cà nhóm bao quát Triệu Xương là mười lăm người. Một gã tên Lưu Húc nhìn thần tình lãnh ngạo của Triệu Xưong cẳn cần thận thận hỏi: "Triệu trường lão, Dược Thiên Sầu kia vì sao luôn không qua được với Đại La Tông chúng ta?"
 
"Hừ." Triệu Xương liếc mắt nhìn hắn, hừ lạnh nói: "Những đệ tử các ngươi nhớ kỹ
 
Cho ta, người ứiiện bị người khi, ngựa thiện bị người cưỡi. Đại La Tông chúng ta bài danh đệ nhị đại phái chính đạo, phải xuất ra cốt khí của đại phái cho ta. Đừng như chút người, bị thất thế ngay cả nhi tử của mình bị người giết chết cũng có thể thờ ơ. Hừ! Nâng cao sĩ khí người khác, hủy diệt uy phong của chính mình, quả thực là sự nhục nhã của Đại La Tông."
 
Lưu Húc âm thầm chắt lưỡi không ngớt, đã sớm nghe nói Triệu trưởng lão này mắt cao hơn trán, nghĩ không ra ngay cả người nọ cũng dám nói. Triệu Xương nói cái người bị giết con kia, hắn tự nhiên biết là ai, trọng tâm câu chuyện quá mức mẫn cảm, hắn cũng không dám tiếp lời, truyền ra hậu quả thật không phải một tiểu đệ tử Kết Đan sơ kỳ như hắn là có thể thừa nhận nổi.
 
Nghĩ tới đây, Lưa Húc không khỏi mơ hồ có chút lo lắng, vừa nhận được tin tức do tông môn truyền đến, hắn liền chuẩn bị khi nhìn thấy phi hành pháp khí của Dược Thiên Sầu thì thẳng thắn trốn tránh không gặp, trốn luôn trong tầng mây không đi ra. Người ta có ghét Đại La Tông đến thế nào, cũng không khả năng tìm bọn họ trên khắp bầu trời đi!
 
Nào biết trong môn phái lại đưa tới một người ước thúc chúng nhân, nghe khẩu khí của người này, đây là tới ước thúc chúng nhân sao? Đây rõ ràng là đang đẩy mọi người vào trong chảo lừa. Ai! Muốn cao ngạo thì cứ trốn bên trong Đại La Tông cao ngạo là được, cũng không ngẫm lại Dược Thiên Sầu là nhân vật thế nào, hắn sao lại quản ngươi là môn phái bài danh thứ mấy trong tu chân giới, dù là chưởng môn La Kình Thiên có tu vi Độ Kiếp trung kỳ đấu tay đôi với người ta còn bị phế đi một cánh tay, ngươi chỉ là Độ Kiếp sơ kỳ đến diễn được trò gì a!
 
Lưa Húc quay đầu lại trao đổi ánh mắt với đám người phía sau, thấy trên mặt đám người đều lộ ra vẻ lo lắng. Hiển nhiên bọn họ cũng có cố kỵ giống nhU Minh. Lưu Húc không khỏi lắc đầu cười khổ, hi vọng Triệu trưởng lão chỉ là không muốn mất thể diện nên cố tình nói ra những lời như thế ở ngay trước mặt chúng nhân mà thôi!
 
Sợ thứ gì liền tới thứ đó. Xa xa thanh âm phi hành phá không truyền đến, nhìn lại thấy đó là sáu chiến thuyền phi hành pháp khí, chính là phù hợp con số với phi hành pháp khí của Dược Thiên Sầu. Sắc mặt đám người đại biến, nhìn nhau, lại nhìn về phía Triệu trưởng lão ở phía trước. Triệu Xương hừ lạnh một tiếng, liền điều khiển phi hành pháp khí ló ra khỏi đám mây trông về phía xa.
 
Chỉ thấy xa xa sáu điểm đen chỉnh tề bay nhanh tới. Rất nhanh đã cùng bọn hắn chạm mặt. Triệu Xương trực tiếp khống chế pháp khí phi hành bay ra ngoài, còn hoành hành ngang ngược chắn đường bay của sáu chiến thuyền phi hành pháp khí kia. Nguồn truyện: Truyện FULL
 
Sáu chiếc chiến thuyền phi hành pháp khí hiển nhiên cũng phát hiện ra bọn chúng, liền chậm rãi giảm tốc đồ, từ từ tiếp cận. Đám người Đại La Tông phóng mắt đánh giá sáu chiếc chiến thuyền phi hành pháp khí ở trước mặt, thất hình dáng của chúng nó rất quái dị. Ở giữa ban ngày ban mặt, thế nhưng vẫn làm cho người ta cảm giác được một loại âm khí sâm nghiêm, ở phía trước đầu còn có cửa sổ trong suốt, thông qua cửa sổ kia, mơ hồ có thể nhìn thấy người người qua lại bên trong.
 
"Đại La Tông phụng mệnh Liên mình Tu Chân, lúc này đang chấp hành pháp chỉ, kiểm tra những tu sĩ khả nghi đi qua điếm chốt này. Nếu có Thông Hành Lệnh Bài thì mau lấy ra." Triệu Xương hiển nhiên là muốn đánh phủ đầu đám người Dược Thiên Sầu. Cho nên đã đề khí rất lớn. Ngay cả đám đệ từ ở phía sau hắn cũng đều cảm thấy đinh tai nhức óc.
 
Cả đám đệ tử Đại La Tông nín thở dõi theo động tĩnh của đối phương. Chỉ thấy, sau khi Triệu Xương kêu gọi đầu hàng, thì những con mắt hình tam giác ở phía trước sáu chiếc chiến thuyền phi hành pháp khí kia, giống như bất thình linh nhắm chặt mắt lại.
 
Đám người Đại La Tông không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Triệu Xương thì buồn bực hừ lạnh, lại đề khí cao giọng quát: "Đại La Tông phụng mệnh pháp chỉ của Liên mình Tu Chân...A.., lớn mật!
 
Thanh âm kêu gọi đầu hàng bỗng nhiên thay đổi. Cả đám người Đại La Tông đều bị động tĩnh của đối phương làm cho hoảng sợ. Chỉ thấy ba chiếc chiến thuyền phi hành pháp khí ở trước mặt, đang điên cuồng phóng tới.
 
"Má oi!" Nhóm đệ tử Đại La Tông thấy tin huống bất hảo, đều sôi nổi nhảy xuống khỏi phi hành pháp khí, rất nhanh thả phi kiếm ra đạp lên trên kiếm mà ổn định ở giữa không trung. Ngẳng đầu nhìn lại, chỉ thấy Triệu Xưong còn muốn điều khiển phi hành pháp khí tháo chạy. Nhưng ba con quái thú kia tốc độ quá nhanh, làm cho hắn không kịp tránh né. Khi trên không trung vang lên những tiếng nổ " ầm ầm", thì Triệu Xương cũng bị sức ép bắn ra ngoài, pháp khí phi hành cỡ nhỏ của Đại La Tông bị đụng trúng, liền quay cuồng bắn đi thật xa...
 
Đám đệ tử Đại La Tông trong lòng vẫn chưa hết kinh hãi, một cái dự cảm bất hảo bỗng nhiên nhảy lên trong lòng. Ban đầu thì không sao, nhưng sau khi nghe thấy danh hào củã Đại La Tông, đối phương liền không chút khách khí, hiển nhiên là người tã không hề tra Đại La Tông ah!
 
"lớn mật! Dám làm trái pháp chỉ của Liên mình Tu Chân sao?" Triệu Xương lớn tiếng quát, trong túi trữ vật của hắn lóe ra một đạo hàn quang. Theo sự điều khiển của hắn, liền phóng vọt lên cao, ngay sau đó lại nhanh chóng dội xuống, bắn thẳng vào một cỗ pháp khí phi hành của đoàn người Dược Thiên Sầu.
 
"Phanh!" Một tiếng nổ lớn vang lên, phi kiếm đã thuận lọi kích trúng mục tiêu. Bất quá, khi Triệu Xương thu hồi phi kiếm thì không khỏi sững sờ. Hiển nhiên chiêu vừa rồi là một kích toàn lực, thế nhưng pháp khí phi hành của đối phương, lại không mảy may sút mẻ chút nào! Chẳng biết cái pháp khí phi hành này đã dùng tài liệu gì để chế luyện a?
 
Đám đệ tử Đại La Tông chứng kiến tình cảnh này, nhất tề sắc mặt đều biến đổi. Chỉ thấy một kiếm kia của Triệu Xưong giống như đụng phải tổ ong vò vẽ, sau khi đánh trúng mục tiêu, thì bên trong pháp khí phi hành bắn ra hơn mười cỗ hắc ảnh. Mười mấy cỗ hắc ảnh đem bốn phương tám hướng xung quanh Triệu Xương bao vây lại. Ngoài ra bên phía đám đệ tử Đại La Tông, bất tri giác ở trước mắt mỗi người, đều hiện ra một gã hắc y nhân bịt mặt, ánh mắt lãnh đạm nhìn chằm chằm lên trên người bọn hắn.
 
Trước ngực đám Hắc Y Nhân đều thêu hai chữ "Tán Tu". Vừa nhìn thấy chữ này, nhóm đệ tử Đại La Tông không khỏi giật mình, lập tức nhớ ra, thời gian gần đây nghe được tin tức, Yến Bất Quy dẫn theo cao thủ Độ Kiếp kỳ đánh lén Bách Hoa Cốc. Thế nhưng Dược Thiên Sầu đã ra tay bất thình lình, kéo tới hơn sáu trăm tán tu, đều là cao thủ Độ Kiệp kỳ đến giải vây. Hon nữa còn đuổi tận giết tuyệt nhóm người Yến Bất Quy, mà bên phía Dược Thiên Sầu không tổn thất người nào.
 
Triệu Xương lăng không ngắm nhìn bốn phía. Chỉ thấy xung quanh thuần một màu Hắc Y bao vây lấy mình. Hon nữa tu vi so sánh ra, cũng không sai biệt với mình bao nhiêu. Lúc này, hắn vội vàng khoát tay quát: "lớn mật! Ta vốn là đệ từ dưới trướng La Công cung phụng của Đại La Tông, đám tán tu các ngươi lại dám vây khốn ta, phải chăng là không muốn sống nữa rồi sao?"
 
"La Côn là ai?" Chỉ thấy ở phía dưới truyền lên một thanh âm kì quái. Triệu Xương cúi đầu nhìn thoáng qua, liền trông thấy trên phi hành pháp khí ở phía dưới, không biết từ lúc nào đã xuất hiện một nam hai nữ. Gã nam nhân cà chớn kia, đang nhìn nữ nhân diễm lệ dò hỏi.
 
Nữ nhân diễm lệ cười khanh khách nói: "La Côn là tu sĩ Độ Kiếp hậu kỳ của Đại La Tông. Nghe nói ở trong Đại La Tông tu vi của hắn xếp hàng thứ ba. Lần này người cấm đầu Đại La Tông tại Đông Hải cũng chính là hắn."
 
"Nga! Lúc nào tới đồn trú, ta nhất định phải truy vấn hắn xem. Vì sao Đại La Tông luôn luôn muốn tìm ta gây phiền phức." Gã nam nhân kia hơi khoa chân múa tay nói.
 
Triệu Xương quát: "Phía dưới là người phương nào? Đi lên đây trả lời mau."
 
Đến nước này rồi mà khẩu khí của hắn vẫn cường ngạnh như thế. Quả nhiên là có uy phong đại phái.
 
"Tên vương bát đản này không biết sinh ra ở đâu. Quả thực là không biết trời cao đất dày." Nam nhân kia hung hăng mắng chửi một câu. Liền khoát tay như đuổi ruồi nói: "Đem cái thứ bước bỉnh kia, tước thành côn thịt cho ta. Nhưng ngàn vạn lần đừng giết chết hắn, bời vì hắn sẽ chính là món quà ra mắt Đại La Tông của ta!"