Tinh Thần Châu

Chương 420: Dược Thiên Sầu giá lâm!




Phế đủ tứ chi, biến thành nhân côn! Đám người Đại La Tông nghe vậy thì không khỏi chấn động. Cũng mơ hồ đoán ra, người đang nói là nhân vật nào.
 
"Ngươi là Dược Thiên Sầu!" Triệu Xương hai mắt trợn ngược, nghe xong lời của đối phương như thế nào còn dám chần chừ, không đợi nhóm Tán Tu động thủ, hăn đã vội vàng tản xuất ra cương khí hộ thể, thúc giục chân nguyên biến thanh kiếm ở trong tay hóa thành một thanh kiếm ảnh khổng lồ. Cuồng phách chém ra, bức nhóm Tán Tu đứng ở phía trước dạt sang một bên, nhanh chân phóng ra khỏi vòng vây.
 
Xem ra nói không sợ chính là giả dối đi! Nếu không cũng không cần phải chạy trối chết như thế đâu. Bất quá đám tán tu xung quanh cũng không phải hạng vô dụng, hơn nữa bản thân hắn tản xuất ra cương khí hộ thể, cũng đã làm chậm đi tốc độ linh hoạt của chính hắn. Cho nên mới vừa chạy được vài chục thước, một đám phi kiếm đã đánh úp tới, kích thẳng vào màn cương khí hộ thể gây nên những thanh âm "bang bang bang". Triệu Xương bị phi kiếm kích trúng, thân hình bắn ngược trở lại. Mười mấy cỗ hắc ảnh nhanh như thiểm điện, lập tức đã vây khốn hắn thêm một lần nữa.
 
Nhóm người Tán Tu nắm chặt phi kiếm trong tay, nhất tề giương kiếm lên, đồng dạng hóa ra những kiếm ảnh khổng lồ. Theo bốn phương tám hướng đánh thẳng vào màn cương khí hộ thể của Triệu Xương. Những chuỗi thanh âm "bang bang bang" vang lên liên miên không dứt, màn cương khí hộ thể chấn động không còn nhìn rõ hình dáng. Triệu Xương thân ở bên trong cũng là hoa mắt chóng mặt, thần tình trắng bệnh, bên khóe miệng đã chảy ra vết máu dài. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
 
Mặc dù hoa mắt, nhưng Triệu Xương biết lúc này phải bảo vệ táng mạng mới là chuyện quan trọng nhất, hắn vươn tay huy kiếm bảo vệ quanh người. Bỗng dưng chợt phát hiện ra bên tay nhẹ như bấc. Đợi tới lúc phục hồi lại tin thần, thì đã nghe thấy Triệu Xương rú lên một tiếng đau đớn: "A.., a.., a.., a...!"
 
Chỉ thấy không biết từ lúc nào, hai tay và hai chân của Triệu Xương đã lìa khỏi thân thể. Chẳng thể trách hắn lại có cảm giác nhẹ nhõm hư không.
 
"Dược Thiên Sầu..." Triệu Xương bi thảm hét lớn. Nhưng ngay lúc này đã thấy một cỗ hắc ảnh phóng đến, vỗ thẳng một chưởng vào dưới bụng hắn. Triệu Xương toàn thân chấn động, tức thì cảm giác được đan điền đã bị phong ấn, chân nguyên không thể nào vận hành nổi, toàn thân nhanh chóng lan ra cảm giác mệt mỏi, từ trên không trung chậm rãi rơi xuống.
 
Một hắc y nhân ở phía dưới, nhanh chóng lao lên túm lấy người Triệu Xương. Sau đó liên tục điểm xuống mấy huyệt vị cầm máu trên thân thể hắn.
 
"Dược Thiên Sầu, ngươi sẽ chết không được tử tế!" Triệu Xương vẫn không cam lòng rống lên. Cách đó không xa Lưu Húc khẽ cảm thán phun ra một ngụm muộn khí. Ở Đại La Tông được người khác tâng bốc quen rồi, cho nên tính tình cao ngạo, ngay cả bản thân mình là ai cũng đã quên mất. Bây giờ xảy ra chuyện, mới hối hận thì đã quá muộn rồi!
 
"Ha ha! Bản thân ta muốn nhìn xem ai sẽ chết không được tử tế. Miệng lưỡi ngươi vẫn còn bén nhọn ah! Mau vả gãy răng, rút đầu lưỡi của hắn ra cho ta." Dược Thiên Sầu khoanh tay cười lạnh nói. Đây cũng là lần đầu tiên hắn thấy có kẻ ngoan cố như thế này, nếu không hảo hảo chiêu đãi một phen, vậy thì bản thân sẽ phải xin lỗi Đại La Tông nhiều lắm!
 
"Dược Thiên Sầu, ngươi dám!" Triệu Xương vừa mới nói ra khỏi miệng. Thì đã bị Hắc Y Nhân trực tiếp đấm thẳng một quyền vào mồm của hắn. Thanh âm hàm răng nát vụn, khiến cho đám người xung quanh nghe thấy mà dựng đứng lông tóc.
 
Nhóm đệ tử Đại La Tông còn tận mắt chứng kiến bàn tay của Hắc Y Nhân kia thò vào trong miệng của Triệu Xương. Theo sau túm ra một cái gì đó đỏ tươi ném xuống. Ngay lập tức cả người Triệu Xương đã mềm nhũn, chìm vào trong cơn hôn mê. Nhóm đệ tử Đại La Tông nhìn thấy cảnh tượng này, thì không khỏi nơm nớp lo sợ, thấp thỏm nhìn nhìn Hắc Y Nhân đứng ở trước mặt mình.
 
Tử Y hơi ngoảnh mặt nhìn sang một bên, dường như cảnh tượng này quá tàn khốc, khiến cho nàng tiếp thu không nổi. Còn Bách Mị Yêu Cơ thì chỉ mỉm cười mà không nói gì.
 
Dược Thiên Sầu lạnh lùng đưa mắt nhìn đám đệ tử Đại La Tông, hờ hững nói: "Các ngươi bất quá chỉ là những thành phần nho nhỏ ở trong Đại La Tông, vốn dĩ ta sẽ không tính toán với các ngươi, nhưng muốn ứách, thì các ngươi nên trách Đại La Tông, đã tạo thành mối ân oán đối với ta."
 
Theo sau Dược Thiên Sầu khoát tay nói: "Phế tu vi của bọn hắn, lưa cho bọn hắn
 
Một cái mạng về quê dưỡng già."
 
Hơn mười tên đệ tử của Đại La Tông nghe xong, lập tức bị hù tới mức thần tình trắng bệch. Bao năm gian khổ tận lực tu hành cho tới hôm nay, có ai nguyên ý trở thành phàm nhân hành tẩu ở dưới mặt đất kia nữa. Nếu tu vi bị phế, quả thực đúng là chuyện tình sống không bằng chết. Tới lúc này, thì sợ hãi cũng chẳng làm nên trò chống gì nữa rồi.
 
Không cần thương lượng, mười mấy người đều ôm hi vọng cuối cùng, điên cuồng chia nhau ra mà chạy trốn. Nhưng tu vi của bọn chúng cùng đối phương cách nhau quá xa, trong nháy mắt đã bị đối phương đuổi kịp, từng thanh âm thảm thiết vang vọng lên giữa không trung. Tất cả đều bị phá đan điền, từ hôm nay trở đi sẽ không thể nào tu luyện được nữa.
 
Một đám thân ảnh giống như cừu non, nằm úp sấp trên mặt đất liền bị quẳng ném vào trong phi hành pháp khí. Sáu chiến thuyền lại khởi động, rất nhanh bay về hướng phía đông.
 
Ngoài Đông Hải...
 
Trong một tòa trạch viện, hậu viện ở phía sau thoáng đãng chính là nơi bố trí Truyền Tống Trận. Bốn lão nhân mặc trang phục Đại La Tông đang nhăn mày nhíu mắt, người đứng ở phía trước chính là La Côn, còn ba lão nhân ở phía sau đồng dạng cũng là cung phụng của Đại La Tông, tên phân biệt là Thôi Triệu Phàm, Lý Mộng Bạch, Chu Chiếu.
 
La Côn nhìn một gã đệ tử canh gác Truyền Tống Trận, trầm giọng nói: "Vẫn chưa thể liên lạc được sao?"
 
Tên đệ từ kia hoảng hốt trả lời: "Đã truyền tin, nhờ nhóm đệ tử của các môn phái khác đi qua tìm kiếm. Nhưng quả thật là vẫn không nhìn thấy một đệ tử nào của bổn phái."
 
"Đã qua một ngày, đám người Triệu Xương sẽ không bao giờ, không liên hệ về trong khoảng thời gian dài như thế này. Nhất định bọn hắn đã xảy ra chuyện rồi." La Côn nói xong liền xoay người nhìn ba lão nhân đóng ở phía sau. Ba người hơi chắp tay, hiển nhiên cũng cùng một suy nghĩ như thế.
 
Chu Tiên Hiền đứng ở một bên, lúc này mới cung kính hướng bốn người hành lễ nói: "Bốn vị cung phụng, chiếu theo đệ tử xem xét. Dưới tinh huống bình thường thì sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Nhưng nếu xảy ra chuyện, thì việc này cùng Dược Thiên Sầu hẳn là không thoát khỏi liên quan! Tính toán thời gian bọn hắn đi tuần tra, cùng với lộ trình của Dược Thiên Sầu cũng gần như là xấp xỉ."
 
La Côn nghe vậy khẽ gật đầu, rồi đưa mắt nhìn ba lão cung phụng khác, hỏi: "Các vị cảm thấy thế nào?"
 
"Chu Tiên Hiền, ta muốn hỏi ngươi một chuyện." Ba vị cung phụng không hồi đáp La Côn ngay. Mà thần tình nghiêm trang nhìn Chu Tiên Hiền nói.
 
"Thỉnh các vị cung phụng cứ hỏi, đệ tử mà biết thì nhất định sẽ nói." Chu Tiên Hiền cung kính hồi đáp.
 
Lý Mộng Bạch chậm rãi thu hồi ánh mắt, nhìn hắn nói: "Ngươi cùng Dược Thiên Sầu giao tiếp nhiều lần, hẳn là đối với tính tình của hắn cũng biết sơ qua. Nếu lần này Triệu Xương quả thực xảy ra chuyện ở dưới tay Dược Thiên Sầu. Ta muốn hỏi ngươi, cái tên Dược Thiên Sầu kia vì sao luôn nhắm vào Đại La Tông chúng ta?"
 
"Con người này lòng dạ hẹp hòi, vốn đã nổi danh tính tình vô lại ở trong Tu Chân giới. Năm xưa cùng Đại La Tông chúng ta kết thù xong, hắn luôn luôn ghi hận ở trong lòng. Cho nên mới nhằm vào Đại La Tông chúng ta. Người này nếu không diệt trừ, để hắn tùy tiện phát triển thêm nữa, thì sớm hay muộn gì cũng là tai họa của Đại La Tông chúng ta." Chu Tiên Hiền nín một hơi nói xuống.
 
"Ưm!" Lý Mộng Bạch chẳng quản đúng sai. Mà chỉ gật đầu hỏi: "Nghe nói lần này Liên mình Tu Chân muốn phân tán lực lượng của Dược Thiên Sầu, là chủ ý do ngươi đề xuất?"
 
"Ách..." Bỗng nhiên Chu Tiên Hiền phát hiện ra, khẩu khí của vị cung phụng này có chút không đúng, hắn ngập ngùng một chút, mới hồi đáp: "Dạ, đệ tử cho rằng không thể mặc kệ Dược Thiên Sầu hoành hoành ngang ngược. Hẳn là nên phân tách lực lượng của hắn ra. Bởi vậy mới đề xuất cái chủ ý này, mà các phái cũng đều tán thành như vậy..."