Tinh Thần Châu

Chương 516: Mê Vụ Sâm Lâm (2)




"Chuyện gì?" Tân Lão Tam cảnh giác nhìn chung quanh, thò đầu tới.
 
"Sau khi ngươi rời khỏi đây, chạy về hướng tây bắc dùm ta, giúp ta tạm thời dẫn dắt bọn hắn rời đi, sau đó ta sẽ len lén chạy theo phía sau. Đừng dùng loại ánh mắt này nhìn ta, yên tâm. Ta không đi Mê Vụ Sâm Lâm, ngươi chỉ cần giúp ta dẫn dụ bọn hắn rời đi trước, ta có thể lén đi ra ngoài, yên tâm đi, ngươi không thấy bọn hắn vây quanh Đại trơng thành dày đặc như vậy, ta vẫn chạy ra được hay sao?"
 
Tân Lão Tam ngẫm lại cũng phải, đến bây giờ hắn còn không nghĩ thông Dược Thiên Sầu làm sao từ trong Đại trơng thành đi ra. Bất quá hắn vẫn có chút lo lắng hỏi: "Ngươi thực sự có nắm chắc sao?"
 
"Có có có." Dược Thiên Sầu lấy ra một thanh huyền thiết phi kiếm bình thường, đưa cho hắn nói: "Dùng thứ này chạy, nếu không dễ lộ tẩy, còn có cái này, trùm vào!" Hắn lại kéo ra một miếng vải đen, chụp lên đầu Tân Lão Tam.
 
Thấy hắn chuẩn bị chu đáo chặt chẽ như vậy, Tân Lão Tam bắt đầu có chút tin tưởng hắn thật sự có biện pháp chạy ra. Tân Lão Tam kéo miếng vải đen che kỹ gương mặt, gật đầu ý bảo đã chuẩn bị xong.
 
Dược Thiên Sầu quan sát bốn phía, không chút do dự thở nhẹ nói: "Đi!"
 
"Chính ngươi cần thận một chút." Tân Lão Tam nói xong bước lên phi kiếm, gào thét từ trong núi rừng bắn ra, hướng tây bắc rất nhanh bay đi.
 
Vừa đi ra, liền có người quát: "Nơi này!" Mười mấy người dừng lại trên không trung cấp tốc đuổi theo, còn có người "ngao ô" một tiếng huýt gió gọi đồng môn.
 
"Sưu sưu sưu..." Dược Thiên Sầu trốn phía dưới, nhìn chằm chằm lên bầu trời, chỉ chớp mắt lập tức có mấy trăm người từ đỉnh đầu bay qua. Hiển nhiên chỉ là một bộ phận nhỏ truy sát. Hắn không khỏi hận đến nghiến răng, vận dụng tràng diện lớn như vậy, đây là nhất định ép lão tử đưa vào chỗ chết a!
 
Lão tử thích, miễn cho đến lúc đó lương tâm lão tử khó an! Trên mặt Dược Thiên Sầu hiện lên vẻ âm độc, đợi khi bầu trời đã an tĩnh, không nói một lời, "sưu" một tiếng bắn về hướng tây nam, dán sát mặt đất đầy đá sỏi rất nhanh phi hành. Hắn tận lực hạ thấp cao độ phi hành, lại càng có thể giảm thiểu bớt tỷ lệ bị phát hiện, đầu bên kia, Tân Lão Tam một đường bay đi, đã hấp dẫn rất nhiều người chen chúc chạy đến. Tân Lão Tam đột nhiên nghĩ có chút kích thích, đây là lần đầu tiên hắn bị nhiều người truy theo như vậy, bất quá cũng là do hắn dính phải Dược Thiên Sầu...
 
Nhưng người truy theo hắn cũng không phải hoàn toàn ngu ngốc, thoáng đuổi một hồi, liền lập tức phát hiện không thích hợp, bằng tu vi của Dược Thiên Sầu sao có thể bay nhanh như vậy? Lúc này có người hô: "Phía trước là ai?"
 
Đúng lúc này, phương hướng tây nam đột nhiên truyền đến thanh âm đinh đinh đương đương tranh đấu.
 
"Không xong, là điệu hổ ly sơn, Dược Thiên Sầu ở bên kia!" Có người hô to một tiếng, mọi người theo phương hướng ngón tay hắn nhìn lại, có hơn mười người đang đuổi theo một bóng người dán sát đất phi hành. Thanh ảnh rậm rạp đón lấy truy binh ngăn chặn phía trước, đoán cũng không cần đoán, thanh ảnh rậm rạp kai chính là phi kiếm chiêu bài của Dược Thiên Sầu.
 
Không cần hiệu lệnh, mấy trăm người lập tức dừng lại, phía trước một người hô: "Đi qua, chặn trước hắn. Chúng ta đã thủ thời gian dài như vậy, không thế để cho người khác chiếm tiện nghi." Một đám người gào thét muốn bay qua, chặt đứt con đường phía trước của Dược Thiên Sầu, đến lúc đó truy binh cùng chặn đường có thể hội họp, tự nhiên là vây khốn được Dược Thiên Sầu.
 
Dược Thiên Sầu liều lĩnh phi về phía trước, trong ngực đang mắng, không nghĩ tới vừa đi rạ, lại có một đám người đúng lúc chạy tới, ở ngay tại chỗ phát hiện hắn, lập tức truy theo sau mông. Hắn còn có thể làm sao bây giờ, phóng xuất ra một đống phi kiếm
 
Ngăn cản phía sau, bản thân lại chạy rất nhanh tới.
 
Kỳ thực hắn tuyển chọn chạy về hướng tây nam là không sai, phương hướng khác đều có người chặn lại, duy nhất phương hướng tây nam không ai. Bởi vì phương hướng kia là Mê Vụ Sâm Lâm, quả thực là một lá chắn thiên nhiên, tự nhiên không cần tốn hao nhân lực ở hướng này thủ giữ.
 
Bên phía Tân Lão Tam, phía sau không còn ai đuổi, phía trước lại có vài người gào thét phóng tới, không nói một lời phi kiếm xuất ra liên thủ, hướng hắn chém loạn một trận, Tân Lão Tam thuấn di tránh né, mắng: "Mấy lão già các ngươi chờ coi, việc này xong sẽ tìm các ngươi tính sổ."
 
Hắn vừa thi triển thuấn di, mấy người liền cảm giác sai, có người nghe ra thanh âm, hô: "Đừng đánh, là Tân Lão Tam.
 
Xa xa vang lên thanh âm bang bang liên tục, thanh quang lòe lòe khắp bầu trời, mấy người nhìn nhau, cũng không để ý tới lời nhục mạ của Tân Lão Tam, cấp tốc hướng địa phương tranh đấu bay đi. Chỉ cần cướp được hai thanh bảo đao, là được đại công. Sau đó dù Tân gia huynh đệ có tìm bọn hắn tính sổ, sư phụ cũng sẽ đứng ra bảo bọn hắn.
 
Tân Lão Tam dừng lại tại không trung, nhìn phương hướng tranh đấu, đã phát mộng, tùy ý cho kinh phong thổi lên người, thổi luôn miếng vải đen bay đi. Viền mắt của hắn đã có chút trớt át, tâm tình kích động thì thào lấm bầm: "Ngươi gạt ta, làm gì có phúc cùng hưởng, ngươi lại một mình gánh hết khó khăn đây."
 
"Dược Thiên Sầu, ngươi gạt ta!" Tân Lão Tam ngửa mặt lên trời điên cuồng hét lên một trận, phi kiếm dưới chân mất đi khống chế rơi xuống, bóng người chợt lóe, "hưu" một tiếng rất nhanh hướng địa phương đang tranh đấu vọt tới.
 
Hơn mười người đuổi theo kỳ thực tu vi cũng không cao, ngoại trừ có mười Độ Kiếp sơ kỳ tương đối phiền phức, còn lại đều có tu vi không sai biệt với Dược Thiên Sầu. Dược Thiên Sầu vừa phóng ra ngàn thanh phi kiếm, ngay tại chỗ liền chém giết mười mấy Nguyên Anh kỳ. Về phần còn lại, Dược Thiên Sầu hoàn toàn có thể nắm chắc làm thịt bọn hắn toàn bộ, nhưng hiện tại không phải thời gian dây dưa với bọn hắn, đợi khi những người khác cùng nhau tới, vậy thì sẽ phiền phức.
 
Trên đường chạy, xa xa có thể nhìn thấy một vùng mênh mông được bao phủ trong lấp lánh như cầu vồng. Nơi này làm người phải dừng chân, tuẫn lệ mà thần bí, hẳn chính là Mê Vụ Sâm Lâm bị người lãng quên.
 
Vài tên Độ Kiếp trung kỳ truy sát bỗng nhiên nhìn thấy từ phương hướng tây bắc chạy tới một đống người. Mấy người trao đổi ánh mắt, dựa vào tốc độ nhanh hơn Dược Thiên Sầu, lắc mình đi tới phía trước hắn, vài đạo kiếm cương huyễn ra, hướng phía dưới chém loạn một trận.
 
Dược Thiên Sầu dựa vào kỹ xảo ngự kiếm thành thạo, tránh trái tránh phải, né qua kiếm cương đánh xuống, vẫn liều lĩnh phi về phía trước. Có điểm giống như không tiếc hết thày trả giá cũng muốn vọt tới Mê Vụ Sâm Lâm. Nhưng bởi vì hắn dán sát đất phi hành, đá vụn nố tung văng lên người, cũng làm hắn đau đến nhe răng nhếch miệng.
 
"Một đám vương bát đản! Chờ đó cho lão tử, không báo thù này, thề không làm người!" Dược Thiên Sầu nghiến răng nghiến lợi quát, nếu đã bị phát hiện, sẽ không cần phải tiếp tục dán sát đất phi hành, bằng không không bị đối phương đánh chết, cũng phải bị đất đá văng lên làm mặt mũi bầm dập, hắn ngự kiếm cấp tốc lên không, đề cao cao độ phi hành.
 
"A." Một tiếng rống lớn, khu động kiếm quyết, ngàn thanh phi kiếm hình thành kiếm trận chung quanh người khoảng chừng hai thước khoảng cách theo hình chữ nhật, bao bọc hắn bên trong. Kiếm trận hình chữ nhật lóe thanh quang rất nhanh liền xoay tròn lên, gió xoáy thanh sắc lôi cuốn hắn bay đi, tràng diện thật sự là đồ sộ.
 
Mấy người ngăn ở phía trước vừa đánh vừa phi, vừa động thủ đánh bay vài thanh phi kiếm xoay tròn trong kiếm trận, phi kiếm khác đã lập tức bao trùm trời đất cuốn tới. Nhìn xem trận thế, lại làm mấy người càng hoảng sợ, cấp tốc liền tránh ra. Phi kiếm bị
 
[email protected]
 
Đánh bay lại rất nhanh quay về trong kiếm trận, bảo hộ Dược Thiên Sầu bay tới rất nhanh.
 
Mấy người liên tục xuất thủ, nhưng không có biện pháp làm gì được Dược Thiên Sầu, người ta căn bản không thèm đánh với bọn hắn, chỉ để ý một đường vọt tới trước. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
 
Nhìn mấy trăm người đang bay ngang tới phía trước, mấy người có chút nóng nảy, trong đó một người hô: "Dược Thiên Sầu, lưu lại bảo đao, thả ngươi rời đi, tha cho ngươi không chết!" I
 
"Tha con mẹ ngươi, chỉ bằng mấy thứ rác rưởi như các ngươi, có bản lĩnh tới lấy."
 
Dược Thiên Sầu chửi ầm lên, bỗng nhiên hắn cũng phát hiện phía trước có đám người đang bay ngang tới, trong lòng bất đắc dĩ, nếu không phải bị mấy tên tôn tử cuốn lấy lãng phí thời gian, mình đã chạy tới nơi.
 
Nhìn nhìn lại bốn phương tám hướng, nơi nơi đều có bóng người bay tới, rậm rạp, đều hướng về phía này. Xem ra những người truy sát đã nghe tin mà đến.
 
Phía trước, thoáng thoáng bắt đầu nhìn thấy Mê Vụ Sâm Lâm huyễn đầy màu sắc ngay trước mắt, một thế giới rộng rãi mà thần bí vô ngần. Giống như một vị thiếu nữ mê hoặc người, bao phủ một lóp khăn che mặt màu sắc hoa mỹ thần bí, vô số năm qua, không biết có bao nhiêu người muốn vạch trần khăn che mặt thần bí này, xem rõ dung mạo của thiếu nữ. Nhưng phía sau sự mê hoặc, lại là sự vô tình trắng trợn, chung quy làm người chùn bước, làm cho dần dần đều đem vị thiếu nữ thần bí này quên lãng.
 
Nếu không thể âu yếm, không bằng tuyển chọn quên. Nơi đây, nguyên bản trăm ngàn năm cũng khó có người đến, mảnh đất phong sương đã khắc ra khí tức thê lương, nói cho khách nhân thỉnh thoảng đi ngang qua, ở đây đã vắng vẻ thật lâu, nhưng sự vắng vẻ đã bị đánh vỡ trong hôm nay!
 
Cử động điên cuồng vọt tới của Dược Thiên Sầu, làm những người chặn đường dường như đoán được điều gì. Trong mấy trăm người chặn đường, có hơn mười người vọt lên trước, chứng minh tu vi cao hơn một bậc của bọn hắn.
 
"Không hay! Tiểu tử này đã bất cứ giá nào, tình nguyện chết trong Mê Vụ Sâm Lâm cũng không cho bảo đao rơi vào trong tay người khác." Có một người nói ra sự phán đoán của chính mình.
 
"Hắc hắc! Muốn chết? Không dễ dàng như vậy, muốn chết cũng phải lưa lại bảo đao!" Tên còn lại dữ tợn cười nói. Trong lời nói, lộ ra bản tính kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu của tu chân giới bại lộ hoàn toàn triệt để.
 
"Tu sĩ các quốc gia đã nghe tin mà đến, tranh thủ thời gian. Để ngừa vạn nhất chúng ta trước tiên ngăn cản hắn, người phía sau đuổi theo, đi!" Người bay nhanh nhất phía trước quát to. Có thể phát lệnh chỉ huy mọi người, hiển nhiên hắn là dẫn đầu trong đoàn người. Mười mấy người đồng thời biến mất tại chỗ, cùng xuất hiện phía trước, lại biến mất lại xuất hiện.
 
Mười mấy người đồng thời sử dụng thuấn di, ý nghĩa mười mấy người đều là cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ, có thể nghĩ chuyến đoạt bảo này bọn hắn đã bắt buộc phải đoạt được.
 
Liên tục ba lần thuấn di đến mục đích, dàn thành hàng ngang, ngăn ngay trước Mê Vụ Sâm Lâm đẹp đẽ. Lạnh lùng đánh giá kiếm trận thanh sắc xoay tròn rất nhanh vọt tới, bên trong chính là Dược Thiên Sầu, là mục tiêu chuyến này của bọn hắn.
 
Bọn hắn nguyên bản cùng Dược Thiên Sầu cách Mê Vụ Sâm Lâm không sai biệt lắm, hơn nữa tốc độ phi hành nhanh hơn Dược Thiên Sầu, nhưng vì ngừa vạn nhất, không ngờ thuấn di chặn lại. Bảy tám trăm người đã từ phía sau chen chúc đến, bày ra sau lưng bọn hắn, người dẫn đầu nhìn chằm chằm đám người đang dây dưa Dược Thiên Sầu, phát sinh một trận cười nhạt phất tay nói: "Đi, đánh đuổi đám con ruồi cho ta, thuận tiện chặt đứt đường lui của tiểu tử, đồ vật là của chúng ta." Phía sau lập tức lao ra hai trăm người bao quanh bay tới.