Tinh Thần Châu

Chương 517: Mê Vụ Sâm Lâm (3)




Bên trong lãnh thổ một nước có thể triệu tập được bảy tám trăm tu sĩ, lại có thể duy nhất một lần triệu tập được hơn mười cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ, ngoại trừ chủ nhân Bồ Thái Đông của nơi này, còn có thể có ai?
 
Khi còn ở lãnh thổ Đại trơng quốc, Bồ Thái Đông bận tâm đến quan hệ với Hoắc Tông mình, không phái một người nào thâm nhấp lãnh địa. Nhưng lại phái đại lượng nhân thủ phong tỏa biên cảnh giữa hai nước, yên lặng thủ tại chỗ này. Chỉ cần Dược Thiên Sầu đi về phía bên đây, sẽ không thoát được đường nhìn của hắn.
 
Để những người này may mắn chính là Dược Thiên Sầu thật có bản lĩnh, không ngờ thực sự có thể trong sự vây khốn trọng trọng quanh Đại trơng thành chạy trốn tới đây, quả thực là kỳ tích. Nếu lão thiên đã chắp tay dâng lên đại lễ, làm sao có thể cho hắn trốn thoát từ trong tay? Tự nhiên không thể!
 
Dần đầu chính là đại đệ tử Bồ Thái Đông tên Bạch Mông, trong lòng hắn càng âm thầm hạ quyết định, quyết không thể để mất cơ hội lần này, nhất định phải lấy được hai thanh bảo đao hiến cho sư phụ. Hắn phất tay, hai trăm môn nhân liền vây tới, cấp tốc ngăn cản mười mấy người đang dây dưa Dược Thiên Sầu.
 
"Đồng đạo Bà Sa quốc nhường đường, bằng không đừng trách chúng ta không khách khí." Nói ra lời này chính là đại đệ tử của Bạch Mông tên Điển HữU Minh, tình thế mạnh hơn những người kia, phía sau có sư phụ suất lĩnh rất nhiều nhân mã, lời nói ra thật vô cùng vững tin. Đám người đang dây dưa Dược Thiên Sầu, sắc mặt đều biến đổi, đồng dạng hiểu được tình thế người ta mạnh hơn mình, tất cả đều ngừng lại, không dám tiếp tục hành động thiếu suy nghĩ.
 
Bọn họ chính là tu sĩ Bà Sa quốc, lần này cũng xuất động gần trăm người, cũng có sáu gã cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ. Nhưng cao thủ đứng đầu cũng không chạy về phương hướng này, đợi khi bọn họ chạy tới sợ rằng thức ăn cũng đã giá lạnh. Nhưng thật không có biện phép, so với chịu chết thì thối lui vẫn tốt hơn, chỉ là đáng tiếc mười mấy đồng môn bị Dược Thiên Sầu tru giết trước đó.
 
Dược Thiên Sầu nheo lại hai mắt, trong khe hở lộ ra hung quang, tuy rằng nhìn thấy mười mấy người có thể thi triển thuấn di, hiểu rõ họ là cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ, nhưng tốc độ không giảm, tiếp tục vọt tới trước. Mê Vụ Sâm Lâm như mộng ảo đang ở ngay sau lưng bọn hắn, chỉ cần xông qua, đã có nơi sống yên ổn, có thể bồi bọn họ chậm rãi chơi đùa.
 
"Đa! Không biết chết sống." Bạch Mông lần thứ hai phất tay nói: "Nhân lúc những người khác còn chưa chạy tới, ngăn lại hắn, tốc chiến tốc thắng! Chậm trễ sinh biến!"
 
Năm sáu trăm tu sĩ phía sau liền nhảy lên trước, trong thoáng chốc phi kiếm như mưa, nhanh như thiểm điện điên cuồng rít gào, đan chéo vào nhau hiện ra ngân võng, bao trùm tới. Dù Dược Thiên Sầu có trăm thanh phi kiếm, nhưng đối mặt hơn năm sáu trăm phi kiếm đơn độc điều khiển, khẳng định sẽ chiếm không được tiện nghi. Chuyên tâm điều khiển một thanh, khẳng định sẽ mạnh hơn hắn phải phân tâm điều khiển ngàn thanh. Nhưng hắn khặc khặc cười âm hiểm, cỗ cuồng tính áp bách bộc lộ không thể nghi ngờ, không chút sợ chết liều lĩnh vọt tới.
 
Khi hắn vẫn còn cách võng phi kiếm khoảng chừng gần trăm thước, song chưởng đột nhiên mở rạ, phẫn nộ quát: "Tinh Diễm hỏa quyết!"
 
Đến lúc này, không liều mạng thì không được, trừ phi lùi về trong ô Thác Châu. Nhưng ngày hôm nay nhất định phải ganh đua cao thấp, làm sao có thể lui đầu, muốn chạy cũng đã sớm chạy, cũng không cần chờ tới bây giờ. Nếu đối phương đã muốn bức mình vào con đường chết, vậy chính mình cũng không cần phải giả vờ thiện lương, từ hôm nay trở đi, mọi người không chết không ngớt, sợ chết thì tránh ra, không sợ chết thì chơi tới cùng!
 
"Oanh..." Một đoàn cơn lốc thanh sắc bỗng nhiên nổ tung. Thanh sắc liệt diễm như gió cuốn mây tan, không chút kiêng nể tràn dâng ra. Liên tục kịch liệt khuếch tán, nhiệt độ cao bức người chỉ trong thoáng chốc điên cuồng đầy rẫy bốn phương tám hướng. Hơn ngàn thanh phi kiếm trong nháy mắt quay về trong liệt diễm, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
 
Thanh lượng quang mang thật lớn, lóng lánh ngay giữa thiên địa. Một đám người tuy rằng có nghe người này từng chơi trò này, nhưng sau khi thực sự nhìn thấy, quả thực là thấy liền giật mình, thật không thể tưởng tượng trong thân thể một người làm sao có thể cất giữ hỏa diễm lớn đến như vậy. Người vây quanh càng hoảng sợ, bị nhiệt
 
Độ cao làm không thể tự chủ liên tục lui về phía sau.
 
Năm sáu trăm thanh phi kiểm đang vọt tới trong nháy mắt bị thanh diễm cuồn cuộn tràn đến thôn phệ, sắc mặt năm sáu trăm người nhất thời biến đổi, phi kiếm vừa nhảy vào biển lửa, lập tức cùng bọn hắn mất đi liên hệ, ra vẻ trong nháy mắt đã bị đối phương thiêu đốt hòa tan. Đối mặt thanh diễm cuồn cuộn mà đến, năm sáu trăm người phải lắc mình thối lui về phía sau.
 
"Sử dụng kiếm cương phá lửa của hắn." Bạch Mông quát lên, bởi vì chuyện Trữ Định Phương sử dụng kiếm cương phá Thanh hỏa, đã người người đều biết, hiển nhiên kiếm cương không hãi sợ nhiệt độ cao của Thanh hỏa. Mười bốn cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ vọt đến phía trước, mười bốn thanh trường kiếm giờ cao trên trời huyễn khởi, như muốn cắn nát thanh sắc hỏa vân đang cuồn cuộn tràn đến.
 
"Đừng..." Xa xa truyền đến tiếng kêu bi thiết của Tân Lão Tam. Hiền nhiên hắn cũng nhìn thấy mười bốn thanh kiếm cương, hiển nhiên cũng đã nhìn ra mười bốn người chính là cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ. Mười bốn cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ liên thủ, hạ tràng của Dược Thiên Sầu làm kẻ khác khó có thể tưởng tượng.
 
Các ngươi muốn phá Thanh hỏa của lão tử, lão tử liền phá kiếm cương của các ngươi! Dược Thiên Sầu đứng bên trong thanh diễm, run mạnh hai tay áo. Lưu lưu bóng đen không ngừng từ trong tay áo lòe ra, nổi lên xoay quanh ở trước người hắn.
 
Trong nháy mắt mười bốn thanh kiểm cương giờ cao đánh xuống, Dược Thiên Sầu đẩy mạnh song chưởng, quát: "Sát."
 
Mười bốn thanh kiếm cương trong suốt thật lớn, vừa mang theo gió mạnh đánh xuống, ngay trong nháy mắt phá vỡ thanh diễm, bên trong thanh diễm liền bắn ra một đám bóng đen rậm rạp nhanh như thiểm điện.
 
Cái gì gọi là bẻ gãy nghiền nát, cái gì gọi là không có vật cứng gì không bị phá vỡ, cái gì gọi là mọi chuyện đều đến không hề thuận lợi, ngày hôm nay, Hắc hỏa phi kiếm của Dược Thiên Sầu đã đem môn hạ của vị cao thủ Hóa Thần kỳ Bồ Thái Đông, nếm thử tư vị.
 
Nhớ năm xưa, Dược Thiên Sầu chính là dựa vào Hắc hỏa phi kiếm ở tại Hoa Hạ Vọng Hải Trấn đánh một trận, một mình khắc chế hai gã cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ không còn đường chạy trốn. Có lực cũng không chỗ sử dụng, từ đó về sau, Dược Thiên Sầu xem Hắc hỏa phi kiếm như chí bảo, cho rằng là bảo bối áp đáy hòm, không tới thời khắc mấu chốt cũng không đơn giản xuất thủ, bởi vì một câu, không ra thì thôi, vừa ra phải giết, đây là đòn sát thủ của hắn!
 
Hôm nay toàn bộ những người trong tu chân giới muốn bức hắn vào đường chết. Sát ý trong đáy lòng hắn đã sôi trào, đã là người trong thiên hạ phụ ta, ta không cần tự mình, đa tình, sát!
 
"Hưu hưu hưu." Phún phún phún...
 
Bóng đen dày đặc như mưa, dùng tốc độ cực nhanh chém thẳng vào mười bốn đạo kiếm cương, trong tích tắc làm chúng hoàn toàn sụp đổ, tan vỡ không còn thấy bóng dáng tăm hơi, tan vỡ vô cùng bất ngờ không thể tưởng tượng. Tan vỡ tới mức làm mười bốn vị cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ thật khó có thể tin. Mười bốn đôi con ngươi chợt co rút lại, tận mắt nhìn thấy điểm đen rậm rạp phóng tới không ngờ toàn bộ đều là phi kiếm thuần một màu đen! Sắc bén đến không thể tin nổi, phá kiếm cương lợi hại như cắt giấy.
 
Mười bốn vị cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ, có mấy người phản ứng cấp tốc, hộ thể cương khí trong nháy mắt tuôn ra, chống đỡ phi kiếm phóng tới. Khóe mắt Bạch Mông thoáng nhìn, nhất thời kinh hãi. Hắc sắc phi kiếm phá kiếm cương còn dễ dàng như vậy, thì cho dù hộ thể cương khí có cóng rắn bao nhiêu, phỏng chừng cũng phá không khó khăn!
 
"Phi kiếm có cổ quái, không nên ngạnh kháng!" Bạch Mông vừa hô to, đồng thời cũng cấp tốc bắn lên không, còn có vài người không có cương khí hộ thể, hiển nhiên cũng đã nhìn ra mánh khóe, đều thiểm lên không trung, trong thời khắc sinh tử trong nháy mắt, năm tên cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ vừa xuất hộ thể cương khí muốn đổi ý cũng đã chậm. Hơn nữa có hộ thể cương khí bao quanh người, dù muốn thuấn di cũng không được, vừa bắn lên.., sau đó là năm tiếng kêu thê lương thảm thiết.
 
Hộ thể cương khí trong nháy mắt bị phi kiếm rậm rạp xỏ xuyên qua, không hề có chút hiệu quả phát huy chút chống đối. Thân thể năm người lảo đảo trong không trung,
 
Bị phi kiếm xuyên suốt như cái sàng gạo, cả người đầy lỗ thủng đãm máu, sau đó giống như diều đứt dây, thẳng tắp rơi xuống mặt đất.
 
Nhưng thi thể còn chưa kịp rơi xuống đất, liền bị thanh diễm dâng tràn tới thôn phệ, không còn bao giờ có khả năng nhìn thấy lại bọn hắn, dù là tro tàn cũng không gặp được.
 
"Thất sư đệ..."
 
"Tam sư đệ..."
 
"Cửu sư đệ..."
 
Chín người Bạch Mông đứng trên bầu trời phát sinh tiếng gọi vô cùng đau đớn.
 
Đúng lúc này, mấy cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ vừa bay tới, chính là những người vừa đồng loạt ra tay ngăn cản Tân Lão Tam. Năm người này chính là năm tên cao thủ đứng đầu từ Bà Sa quốc đi tới, năm người khẩn cấp ổn định thân hình ngừng lại giữa không trung, gương mặt đồng thời trắng bệch.
 
Một màn vừa rồi, bọn họ đều tận mắt nhìn thấy. Thanh hỏa chạy chồm oanh oanh liệt liệt, hắc sắc kiếm vũ điên cuồng quát tháo, trong nháy mắt tru sát năm tên cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ. Năm người chết đi, tuy rằng không quen bọn họ, nhưng cũng đã từng có va chạm lẫn nhau.
 
Năm người vừa chết cũng có tu vi Độ Kiếp hậu kỳ như bọn họ, nhân số cũng như họ, năm người nhìn thấy thật hết hồn, làm sao còn dám tiến lên, trước tiên nhìn xem rồi hãy tính mới tốt.
 
Tân Lão Tam theo sát mà đến, đồng dạng đứng bên cạnh năm người, trợn tròn mắt há hốc nhìn tất cả, trong đầu hồi lâu còn chưa kịp tỉnh lại, hay! Tiểu tử này chỉ một chút liền làm thịt năm cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ!
 
Năm sáu trăm tu sĩ tận mắt nhìn thấy thảm trạng của đồng môn, càng cả kinh ngây ra như phỗng, thế nào khả năng? Chỉ trong chớp mắt, năm tên cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ cứ như vậy không còn?
 
"Chạy mau..." Trong đám người có người phát ra tiếng kêu sợ hãi, mọi người nhất thời kinh hoảng tứ tán...
 
Không vì điều gì khác, sau khi hắc sắc kiếm vũ giết năm người, căn bản không hề ngừng lại chút nào. Đầu tiên là tản ra, còn tưởng rằng muốn truy sát chín người Bạch Mông, đột nhiên lại chuyển hướng, lại quay về hướng năm sáu trăm người vây tới, tràng diện thật là hỗn loạn.
 
Năm sáu trăm người lúc này càng sợ đến hồn phi phách tán, vừa rồi bị Thanh hỏa thiêu đốt, phi kiếm trong tay không còn, mọi người còn đang khiếp sợ đến phát mộng khi nhìn thấy tình hình vừa rồi, đột nhiên bị tập kích, thật đúng là muốn chết a!
 
Bọn hắn cũng không phải không có đường lui, đường lui ngay phía sau, chính là Mê Vụ Sâm Lâm dày đặt sương mù đầy màu sắc mê huyễn. Nhưng đối với bọn hắn mà nói, nơi đó và không có đường lui thì có gì khác nhau?
 
Trong lúc nhất thời, bên trong túi trữ vật của mọi người có được thứ gì có thể đem ra chống đỡ, không chút keo kiệt liền xuất ra đối kháng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
 
"Hắc hắc..." Thanh âm khặc khặc cười âm hiểm truyền ra từ bên trong thanh sắc biển lửa, hắc sắc phi kiếm rậm rạp điên cuồng lao tới giảo sát...
 
Trong chốc lát, tiếng bi hào kêu trời kêu đất làm người nghe được thẳng run, tràng diện máu tanh tàn sát khiến người có thể làm ác mộng ban đêm, chỉ có thể dùng từ vô cùng thê thảm để hình dung.
 
Vật bọn hắn xuất ra không hề có khả năng kháng cự hắc sắc phi kiểm giảo sát, võng kiếm vừa chụp xuống, ngoại trừ gần trăm người kịp phản ứng sớm đào tẩu, còn lại năm trăm người khác không một người nào thoát được, chỉ còn lại phần chân tay bị cụt, huyết nhục bay ngang...
 
"Dược Thiên Sầu! Dừng tay." Bạch Mông nắm chặt song quyền dùng hết toàn bộ khí lực tê thanh hét lớn.