Văn Lan Phong nhàn nhạt cười cười, mắt thấy hắn lắc mình đi tới trước cửa phòng, đoạn thời gian dưỡng thương ở đây, chính bời vì truyền tấn trận, Nam Minh lão tổ và Lộng Trúc không biết đã cãi nhau bao nhiêu lần. Cãi thì cãi, cãi xong, Lộng Trúc vẫn cứ lặp đi lặp lại trò đùa của mình.
Vừa thuấn di đi qua, nhìn thấy Lộng Trúc nhảy vào truyền tấn trận, xa xa liền vang lên tiếng quát phẫn nộ của Nam Minh lão tổ: "Lộng Trúc lão tặc, ngươi dám!"
Tất Trường Xuân và Nam Minh lão tổ song song giá lâm, Tất Trường Xuân nhíu nhíu mày, Nam Minh lão tổ chạy ào vào truyền tán trận cùng Lộng Trúc mắt to trừng đôi mắt nhỏ.
Lộng Trúc hừ lạnh nói: "Thực sự là hảo tâm không được hảo báo. Ta thấy ngươi không ở, muốn thay ngươi một chút, trái lại còn phải xem sắc mặt của ngươi. Hứ!" Hắn chắp tay sau lưng hoảng hoảng đi ĩã ngoài.
"Thật không gặp qua người có da mặt dày như thế." Nam Minh lão tổ châm chọc một câu, cũng không nhiều lời, trước tiên Kên hệ cùng Huyền Huyền Đảo.
Tử Y và Phù Dung ở bên kia hướng bên này nhìn tới, lập tức lại líu ríu nói chuyện riêng của mình. Trường họp như vậy nhìn thấy đã quá quen, không có gì đáng để suy nghĩ.
Một lát sau, Nam Minh lão tổ từ trong trận đi ra, hình dạng nhìn Tất Trường Xuân như muốn nói lại thôi. Lộng Trúc lại làm như không có việc gì đi trở về, ho khan một tiếng nói: "Thế nhưng có cái gì phiền phức, không ngại nói ra cho tất cà mọi người nghe một chút."
"Có quan hệ tới ta?" Tất Trường Xuân thấy hắn như vậy, nhiều ít cũng đoán được có ván đề.
Nam Minh lão tổ gật đầu nói: "Tất Trường Xuân, đồ đệ Dược Thiên Sầu của ngươi khả năng có chút phiền phức."
Văn Lan Phong và Lộng Trúc nhìn nhau, lại cùng trành hướng Nam Minh lão tổ. Hai mắt Tất Trường Xuân hàm sát hơi mở nói: "Không ngại nói thẳng!"
Nam Minh lão tổ trầm mặc, chậm rãi đem tin tức Huyền Huyền Đảo truyền đến thuật lại, đem chuyện các quốc gia tu sĩ tham bảo bối Hên kết truy sát Dược Thiên Sầu, mà Dược Thiên Sầu ở bên ngoài Mê Vụ Sâm Lâm tàn sát hai ngàn tu sĩ các quốc gia tu chân giới, cà chuyện cuối cùng trốn vào trong Mê Vụ Sâm Lâm nói lại một lần. Kỳ thực Huyền Huyền Đảo song song còn truyền đến chuyện Văn Lan Phong đến Yêu Quỷ Vực tìm Tất Trường Xuân quyết đấu. Nhưng Nam Minh lão tổ đã tận mắt chứng kiến toàn bộ sự tình trài qua, biết hiện tại đã không còn chuyện gì nữa, tự nhiên cũng không cần đem chuyện không thoải mái kia nói lại.
Sau khi Nam Minh lão tổ nói xong, hiện trường một mảnh lặng lẽ, ánh mắt Tất Trường Xuân lãnh liệt chớp động liên tục. Lộng Trúc hồi phục lại tinh thần, ngơ ngác thất thanh nói: "Nam Minh, ngươi không có nghe lầm đi? Ngươi là nói Dược Thiên Sầu một mình tàn sát hai ngàn tu sĩ các quốc gia tu chân giới? Còn có, Dược Thiên Sầu có thể qua lại như thường bên trong Mê Vụ Sâm Lâm? Điều này sao có thể!"
"Hẳn là không sai được, đệ từ của ta nói, việc này đã huyên sôi sùng sục trong tu chân giới, lúc đó còn có mấy ngàn người tận mắt nhìn thấy." Nam Minh lão tổ đưa mắt nhìn Tất Trường Xuân, nói: "Hai ngàn tu sĩ kia, tu vi thấp nhất đều là Nguyên Anh kỳ, Bồ Thái Đông còn có năm tên đệ tử Độ Kiếp hậu kỳ bị chết dưới phi kiếm của Dược Thiên Sầu."
"Tiểu tử này có đúng là điên rồi hay không?" Lộng Trúc ngây người nói.
Vẻ mặt Văn Lan Phong cũng khiếp sợ, cả đòi này hắn cũng chưa từng một lần giết qua nhiều người như vậy, lại đưa mắt nhìn Tất Trường Xuân, thầm nghĩ, quà nhiên là có kỳ sư tất có kỳ đồ, đều là hạng người thủ đoạn độc ác.
Nam Minh lão tổ trầm giọng nói: "Bồ Thái Đông bởi vì cái chết của năm tên đệ tử Độ Kiếp hậu kỳ, đã tự mình xuất mã, Hóa Thần kỳ các quốc gia cũng đang rục rịch...
"Bồ Thái Đông! Năng lực thật lớn!" Tất Trường Xuân nhẹ nhàng nhổ ra một câu, thanh âm không lớn, nhưng hàn ý trong giọng nói làm cho ba người có chút lạnh giá cả người. Ba người đưa mắt nhìn nhau, Bồ Thái Đông nếu biết mình đãữêu chọc chính là đồ đệ của Tất Trường Xuân, không biết sẽ có cảm tưởng gì.
Quả nhiên không qua ba người sở liệu, Tất Trường Xuân mắt già lãnh liệt nói: "Hơn năm ngàn tu sĩ truy sát đệ tử của ta, đệ tử của Bồ Thái Đông là người, chẳng lẽ đệ tử của Tất Trường Xuân ta không phải là người. Xem ra lĩnh chủ Kim Sơn quốc phải đổi lại người khác làm!"
Nói xong quay đầu lại trành hướng Nam Minh lão tổ nói: "Nam Minh, chuyện ở đây tạm thời ta nhờ ngươi. Ta đi dạo một chuyến chư quốc, thuận tiện xem thử Bồ Thái Đông mọc ra mấy cái đầu."
Mấy người nghe vậy kinh hãi. Lẽ nào hắn muốn đi đại khai sát giới? Nam Minh lão tổ lắp bắp nói: "Vậy.., vậy.., ta...
Vùng lông mày Lộng Trúc cau chặt lại, lập tức truyền âm cho Văn Lan Phong: "Văn huynh, nếu lão người điên đi rạ, tu chân giới nhất định bị suy sụp nửa bầu trời, cứ án theo lời chúng ta nói khi nãy mà làm, ta nhờ ngươi vậy."
"Tất Trường Xuân!" Văn Lan Phong tiến lên trước một bước, sần nhiên cười nói: "Nhận được ngươi hạ thủ lưu tình, ngươi nên chuyên tâm cùng Nam Minh làm tốt chuyện của mình đi! Chuyện bên ngoài không cần ngươi phải tự mình động thủ. Nếu để cho ngươi xuất thủ thật có vẻ chuyện bé xé ra to. Văn Lan Phong ta tuy rằng không phải là đối thủ của ngươi, nhưng tự tin trong tu chân giới còn vài phần mặt mũi. Vừa lúc đang muốn cáo từ với ngươi, chuyện của quý cao đồ để cho ta trở lại thuận tiện giải quyết!"
"Ngươi?" Tất Trường Xuân giật mình, tuy rằng Văn Lan Phong không phải là đối thủ của mình, nhưng bằng tu vi của hắn, tại tu chân giới sợ rằng rất khó có địch thủ. Hắn đi ra ngoài giải vây, hẳn cũng không phải là việc khó.
"Đúng vậy! Ta thế nào không nghĩ tới?" Lộng Trúc lộ ra hình dạng như hiểu rạ, đi đến vỗ vỗ vai Văn Lan Phong nói: "Lão Văn, ngươi nói không sai. Việc này để lão Tất tự mình xuất mã có điểm việc nhỏ lại hành động lớn. Ngươi đi ra ngoài cảnh cáo đám Hóa Thần kỳ kia thật không thể tốt hơn, ha hả!"
"Không sai, không sai." Nam Minh lão tổ cũng rèn sắt khi còn nóng nói: "Tất Trường Xuân, việc này giao cho Văn Lan Phong đi! Đại trận trong Mộ Cốc quá mức phức tạp, vài lần ta suýt chút nhiễu tới hôn mê, đành ủy khuất ngươi lưu lại dẫn đường cho ta đi!" Nói tới đây thật có điểm giả tạo, bằng thủ đoạn luyện khí của Nam Minh lão tổ hắn, trận pháp kia có lẽ hắn đã sớm thuộc làu nhớ kỹ. Hiểu ra người có thủ đoạn luyện khí cao mình, tạo nghệ ở trận pháp lại càng cao, bằng không hắn cũng không thể trở thành thiên hạ đệ nhất luyện khí cao thủ.
Lúc này Lộng Trúc hung hăng trừng mắt nhìn hắn. Đây không phải là gây trở ngại chứ không giúp được gì sao! Nam Minh lão tổ vừa nói xong cũng biết mình nói hơi quá lời, vô ý thức liền rụt lui. Tất Trường Xuân cũng không phải kẻ ngu si, ánh mắt quét nhìn bọn họ, hiểu được tâm tư của ba người này, nhìn Văn Lan Phong chậm rãi nói: "Vậy làm phiền."
Lời này vừa nói ra miệng, nhất thời để ba người thở phào nhẹ nhõm. Ánh mắt u buồn của Văn Lan Phong lộ ra vẻ mỉm cười, chắp tay nói: "Cáo từ." Vừa nói xong, người biến mất tại chỗ, xuất hiện giữa không trung, một đạo hư ảnh cấp tốc phá không bay đi...
Trên đường đi thông Tử Yêu Quỷ Vực đến Bích Uyển quốc, đã sớm không biết bị Hóa Thần kỳ các quốc gia bố trí bao nhiêu người chờ đợi. Không có biện pháp, muốn thám thính tin tức, lại không ai dám sấm Yêu Quý Vực, không thể làm gì khác hơn là ở bên ngoài chờ. Huống chi con đường này là nơi mà Văn Lan Phong phải đi qua khi trở về. Đương nhiên, điều kiện là Vãn Lan Phong phải còn sống để trở về.
Văn Lan Phong vượt qua chân trời, không ngờ phía dưới lại có rất nhiều người đang đợi hắn. Bằng tu vi cực cao của hắn phi hành rất nhanh, dù là cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ dùng mắt thường cũng rất khó thấy. Tốc độ phi hành nhanh đến nông nỗi hầu như tuyệt âm, phát sinh tiếng "hưu" nhàn nhạt thì đã đi xa, lập tức có người đang ngồi bên dưới thủ liền dựng đứng lỗ tai.
Người phía dưới ngẳng đầu quan sát, hầu như đều nhìn không thấy thân ảnh Văn Lan Phong, nhưng nghe thanh âm biết hắn đi về Bích Uyển quốc, hon nữa từ thanh âm di động mà phán đoán ra tốc độ kinh người, trên cơ bản họ liền khẳng định chính là Văn Lan Phong.
Nhất là trên đường còn có vài tên tu sĩ Hóa Thần sơ kỵ, bọn họ nhìn thấy được hư ảnh nhàn nhạt hầu như không nhìn thấy rõ, từ thân hình liền nhận ra chính là Văn Lan Phong. So với những người khác, bọn họ càng khiếp sợ! Không nghĩ tới Văn Lan Phong bế quan trăm năm, tu vi lại cao tới nông nỗi như vậy, trách không được dám đi khiêu chiến Tất Trường Xuân.
Làm mọi người kinh nghi bất định chính là, Văn Lan Phong đã hảo hảo trở về, lẽ nào Tất Trường Xuân thua trên tay hắn? Tin tức này thật quá trọng yếu, mọi người đều nhanh đem tốc độ nhanh nhất truyền tin tức trở lại.
Trong lúc nhất thời, các Hóa Thần kỳ tu chân giới lại lần thứ hai sôi trào, Tất Trường Xuân rất có khả năng đã thua trên tay Văn Lan Phong!
Thu Nhung đế quốc, Tuyết Sơn, Hóa Thần hậu kỳ Băng Thành Từ, trợn mắt đứng lên, có chút thất thần nhìn về phương hướng Bích Uyển quốc, áo bào trắng đón gió rung chuyển bất an...
Đông Chính quốc, được xưng Thiên Phong Vân Cung, Hóa Thần hậu kỳ Hồ Trường Thọ, "sưu" một tiếng vọt ra ngoài cung, ánh mắt lóe lên xuyên thấu qua biển mây nhìn về phưong hướng Bích Uyển quốc...
Đồ An quốc, tổng đà Tụ Bảo Bồn Thiên Hạ thương hội, Thần Tài Phong ẢÂm Bách Khang cũng đồng dạng nhìn về phương hướng Bích Uyển quốc, tay hắn vuốt ve một thân cây tùng, trầm muộn nói: "Văn Lan Phong đánh bại Tất Trường Xuân? Khó có thể tin a! Tư Không, ngươi cũng từng chứng kiến qua thân thủ Tất Trường Xuân tại Đông Hải, ngươi cảm giác tin tức này có thể tin được không?"
Phía sau hắn có một người gầy như que củi tóc hoa râm đang đứng, chính là đại đệ từ Hóa Thần sơ kỳ tu sĩ Tư Không Tuyệt. Khuôn mặt Tư Không Tuyệt hung ác âm chí, trả lời: "Khó nói, đệ từ không tin trên đòi này vĩnh viễn có người luôn thiên hạ đệ nhất, huống chi Văn Lan Phong thực sự đã trở về, chuyện này không thể hoài nghi!"
"Ý của ngươi là nói, Văn Lan Phong thực sự có thể đánh thắng được Tất Trường Xuân?" ẤÂm Bách Khang quay đầu lại nói.
"Cũng không nhất định." Tư Không Tuyệt nhíu mày nói: "Có chuyện này đệ tử vẫn không nghĩ ra, có người nói hơn mười ngày trước Văn Lan Phong đi Yêu Quỷ Vực, lẽ nào hắn và Tất Trường Xuân đánh một trận lại kéo dài hơn mười ngày?"
"Đúng vậy!" ẤÂm Bách Khang lại lần thứ hai nhìn về phương hướng Bích Uyển quốc, than thở: "Nếu đến Yêu Quỷ Vực thì cái gì cũng sẽ hiểu rõ ràng, nhưng tin tức còn chưa xác định, đột nhiên chạy đi, chỉ sợ sẽ tìm phiền toái cho chính mình. Nếu Văn Lan Phong có thể sống Tử Yêu Quỷ Vực trở về, mặc kệ hắn thắng hay là thua, đều đáng giá cho ta ngươi tìm lực mạnh đi qua giao hảo. Tư Không, cấp vi sư chuẩn bị một phần lễ vật, vi sư muốn đi Bích Uyển quốc, chúc mừng Văn Lan Phong xuất quan, được rồi, phải lễ trọng!"
"Dạ hiểu, đệ tử liền đi làm." Tư Không Tuyệt khom người lui xuống. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - thegioitruyen.com
Mười đại cao thủ đứng đầu tu chân giới, đều là cao thủ Hóa Thần hậu kỳ. Bất quá đáng tiếc chính là một trận đánh tại Đông Hải, bị Tất Trường Xuân giết hai gã. Nói cách khác, toàn bộ tu chân giới, hôm nay chỉ còn lại tám gã Hóa Thần hậu kỳ.
Trong tám người ngoại trừ Tất Trường Xuân, Văn Lan Phong, Âm Bách Khang, Băng Thành Tử, Hồ Trường Thọ năm người, lúc này còn lại cũng đang đồng dạng ngóng nhìn về hướng Bích Uyển quốc, đều nghĩ nên đến Bích Uyển quốc một chuyến.
Còn có lĩnh chủ Hóa Thần trung kỳ của các quốc gia. Đều hướng Bích Uyển quốc chạy đến, hoặc nhiều hoặc ít đều mang theo lễ vật, hơn nữa đều là giá trị xa xỉ. Hiểu ra, nếu như Văn Lan Phong thực sự đánh bại Tất Trường Xuân, đó chính là hàng thật giá thật thiên hạ đệ nhất cao thủ. Dù không đánh bại được Tất Trường Xuân, bằng tu vi của Văn Lan Phong, cũng đáng để kết giao. Huống chi mọi người còn ôm ý niệm hỏi thăm tin tức trong lòng.