Sự quan tâm lớn nhất đối với Văn Lan Phong chính là Văn gia, họ đang chờ bên ngoài Yêu Quỷ Vực, còn phải bố trí tọa trấn Văn gia. Bố trí cái gì? Tự nhiên là dự bị việc Văn Lan Phong bị Tất Trường Xuân răng rắc, vì vậy phải lo lắng đường lui của Văn gia, chuyện quan hệ đến hưng suy trọng đại của gia tộc, phải sớm làm chuẩn bị.
Thánh địa Bích Uyển quốc, thánh điện, Văn Thụy một mình lẳng lặng đứng thẳng ngay trung trơng đại điện, cứ như vậy lo lắng bất an trải qua suốt mười ngày. Khi đệ tử phái đi đến bên ngoài Yêu Quỷ Vực chờ đợi truyền về tin tức nói, lão tổ tông đã bình yên Tử Yêu Quý Vực quay về. Hướng đi chính là về Bích Uyển quốc.
"A...Văn Thụy ngửa đầu tê rống một tiếng, chấn động bài biện bên trong đại điện hi lý rầm ngã đầy đất. Đem toàn bộ lo lắng cùng bất an suốt hơn mười ngày này toàn bộ trút ra. Tin tức này không nói cho bất luận kẻ nào, bởi vì lão tổ tông không thích phô trương. Bóng người chợt lóe, một mình đi tới bầu trời trên thánh địa, vẻ mặt kích động chờ đợi lão tổ tông trở về.
Khi xa xa một thân ảnh cấp tốc vượt qua khoảng không bay đến gần thì Văn Thụy càng kích động không ngớt, tu vi lão tổ tông tăng nhiều. Lập tức liền thấy hoa mắt, một thân ảnh mặc trường bào tố y xám trắng dừng lại ngay trước mắt hắn, tố y xám trắng nhàn nhạt theo gió phiêu lãng, Văn Lan Phong cũng nhàn nhạt cười nói: "Văn Thụy, mấy năm nay khổ cực cho ngươi."
Chỉ một câu nói, làm Văn Thụy cảm giác vùng mũi đau xót, thật sâu cúc cung nói: "Cung nghênh lão tổ!"
"Có chuyện trở về nói." Văn Lan Phong biển mất, thanh âm vẫn còn phiêu đãng nơi này, Văn Thụy liền xoay người trở về.
Thánh điện Bích Uyển quốc ẩn trong núi xanh nước biếc, chính là cung điện dùng bạch ngọc xây thành, trắng noãn ôn nhuận, thanh lịch bất phàm.
Văn Lan Phong chậm rãi đi vào, lúc này bên trong thánh điện đồ đạc rơi đầy, sớm đã được người thu dọn lại, vẫn vô cùng ngăn nắp sạch sẽ.
Bởi ngọc thạch có khả năng xuyên ánh sáng, nên có thể dùng bạch ngọc lấy ánh sáng, toàn bộ thánh điện phiếm ra bạch quang lất phất, phần khí tức thánh khiết làm cho trong lòng cũng cảm giác một mảnh thánh khiết thanh minh. Văn Lan Phong lẳng lặng đi tới chủ tọa trung trơng cao nhất trong thánh điện ngồi xuống, bạch quang thánh khiết bao phủ, hắn nhìn thấy Văn Thụy đi theo tới, mỉm cười nói: "Khi nãy ở bên ngoài chờ ta?"
Tuy rằng tu vi hai người kém hai đẳng cấp, nhưng Văn Thụy tính toán cũng là chắt trai của Văn Lan Phong, đều là người một nhà, hơn nữa Văn Lan Phong luôn luôn hòa khí, cho nên Văn Thụy cũng không quá khẩn trương, thản nhiên nói: "Nghe nói lão tổ tông Tử Yêu Quỳ Vực trở về, Vãn Thụy tự nhiên phải cung nghênh."
"Ta hỏi ngươi một người, không biết ngươi có biết hay không." Văn Lan Phong nói.
"Ai?" Văn Thụy vốn muốn hỏi lão tổ tình hình quyết đấu với Tất Trường Xuân làm sao, bất quá nếu lão tổ hỏi trước, tự nhiên là phải trả lời trước.
"Dược Thiên Sầu!" Văn Lan Phong hỏi: "Ngươi có nghe nói qua người này?"
"Dược Thiên Sầu?" Văn Thụy ngạc nhiên, tuy rằng không rõ lão tổ vì sao nhắc tới Dược Thiên Sầu, nhưng vẫn nói: "Ta và hắn đâu chỉ là nhận thức, còn từng gặp gỡ qua một đoạn thời gian, nguyên nhân sự tình còn phải nói từ chỗ Lộng Trúc tiên sinh, Dược Thiên Sầu giả mạo Lộng Trúc tiên sinh đã cùng Văn gia ta nổi lên xung động...
Hắn đem chuyện Văn gia làm sao nhận thức Dược Thiên Sầu, sau đó Dược Thiên Sầu ở trong thời gian Đại trơng quốc cử hành luận võ kén phò mã cùng tu sĩ các quốc gia vung tay, còn có thủ hạ Dược Thiên Sầu tiết độc (làm nhục) công chúa Đại trơng quốc, bản thân hắn vì muốn bảo vệ thủ hạ đã giết chết đệ tử Hoắc Tông mình, sau đó trốn ra Đại trơng thành. Những tin này đều do Văn Phách đưa tin trở về.
"Giả mạo Lộng Trúc?" Văn Lan Phong ngần người, lập tức liền thoải mái, hai vị
Này vốn nhận trlức nhau, bất quá nghe Văn Thụy vừa nói như vậy, Dược Thiên Sầu thật đúng giống như lời Lộng Trúc nói, có điểm thiếu đạo đức. Lẽ nào mình thủ hộ một người như vậy? Hắn cười khổ lắc đầu nói: "Nghe nói gần đây hình như Dược Thiên Sầu gặp phải phiền phức gì?"
"Đúng vậy." Văn Thụy gật đầu, đem chuyện Dược Thiên Sầu đại tàn sát trước Mê Vụ Sâm Lâm nói lại một lần. Sau khi nói xong than thở: "Người này một thân kỳ công dị pháp ùn ùn, không nghĩ tới có thể qua lại như thường bên trong Mê Vụ Sâm Lâm. Ta nghe Lộng Trúc tiên sinh nói địa vị của hắn rất lớn, nhưng cụ thể là chuyện gì xảy ra ta cũng không rõ ràng."
"Địa vị xác thực đúng như lời Lộng Trúc nói không sai." Văn Lan Phong than thở.
"Là địa vị gì? Lão tổ có thể báo cho biết hay không?" Văn Thụy hiếu kỳ hỏi.
"Truyền vào trong tai ngươi thì thôi, không nên tiếp tục ngoại truyền." Văn Lan Phong thở một hơi nói: "Dược Thiên Sầu chính là đệ từ của Tất Trường Xuân."
"Cái gì?" Văn Thụy kinh ngạc nói: "Trước đây ta cũng từng suy đoán qua, không nghĩ tới thật đúng là đệ tử Tất Trường Xuân." Hắn lại hồi phục lại, thấp tha thấp thỏm hỏi: "Lão tổ lần này đến Yêu Quý Vực tìm Tất Trường Xuân phải không?"
Văn Lan Phong từ trong ánh mắt lóe ra của hắn đã đọc hiểu chuyện gì, lắc đầu than thở: "Thất bại! Lần thứ hai lại thua trong tay Tất Trường Xuân, hơn nữa còn thảm hại hơn cả trăm năm trước. Lúc mạng huyền một đường, lại là Lộng Trúc đã cứu ta. Ha hả! Tất Trường Xuân a Tất Trường Xuân, là sự tồn tại mà ta vĩnh viễn không cách nào siêu việt." Trong giọng nói tràn đầy khổ sáp.
Văn Thụy lặng lẽ không nói, Lộng Trúc đã sớm nói với hắn lão tổ không phải là đối thủ của Tất Trường Xuân, rốt cục đó là người mà trong lòng hắn hiểu rõ, cho nên cũng không ngoài ý muốn. Chí ít lão tổ vẫn còn sống trở về, đó chính là vạn hạnh trong bất hạnh. Hắn dừng một chút nói: "Lão tổ, người trong tu chân giới quan tâm chuyện này rất nhiều."
"Hừ! Một đám người không biết trời cao đất rộng, có chủ ý gì ai cũng đều rõ ràng, sớm biết để Tất Trường Xuân tự mình xuất thủ cho xong hết mọi chuyện." Văn Lan Phong cười lạnh nói: "Bất quá cũng tốt, đỡ phải ta nhọc sức chạy đi, tĩnh chờ khách đến là được."
Văn Thụy gật đầu, sau đó lại nhẹ nhàng bồi thêm một câu nói: "Lão tổ, ngài vừa đi không lâu sau, Linh Phương Cốc Lộ tiền bối lại tới tìm ngài."
Văn Lan Phong vừa nghe liền bật dậy, thần tình kích động không ngớt thì thào lầm bầm: "Nàng tự mình tới tìm ta sao? Nàng tự mình tới tìm ta. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com
Kích động vài câu, thần tình lại ảm đạm, lắc đầu nói: "Chỉ sợ tới tìm ta cũng không có chuyện gì khác, nhất định là nghe được tin tức nên muốn ngăn cản ta đi Yêu Quỷ Vực tìm Tất Trường Xuân. Ha hả! Lời hứa hẹn đánh bại Tất Trường Xuân còn chưa thực hiện, ta làm sao có mặt mũi nào thấy nàng, chỉ sợ cả đời này ta cũng không còn cơ hội nữa, hà tất gặp lại."
Văn Thụy cúi đầu, thầm nghĩ: "Ai, lão tổ a! Ngài nên tỉnh lại đi thôi." Nhưng đây là việc tư của lão tổ, làm sao tới phiên hắn xen mồm.
Bên ngoài phát sinh tất cà, Dược Thiên Sầu đang ở trong Mê Vụ Sâm Lâm hoàn toàn không hay biết. Sau khi biết được mình trở thành cao thủ Độ Kiếp sơ kỳ, tâm tình sung sướng thâm tình nhìn bốn phía, đứng trên dàn tế hoàng kim không chút kiêng nể cười khúc khích, dù sao nơi này chỉ có một mình hắn không còn ai khác.
Trước khi đi, Dược Thiên Sầu đột nhiên giờ lên song chưởng hô to nói: "Cảm tạ Mê Vụ Sâm Lâm, cảm tạ tòa đại trận này, cảm tạ hoàng kim khả ái, cảm tạ trời, cảm tạ đất, cảm tạ. Đột nhiên hắn ngừng bặt, bầu trời đột nhiên dâng lên mây đen, đồng thời lôi điện ù ù.
"Có ý gì? Lẽ nào Tiên giới lại có người đến?" Dược Thiên Sầu buông hai tay, ngạc nhiên nhìn quanh sương mù bảy màu dày đặc chung quanh, phỏng chừng lại có thần tiên gặp tao trơng.
Hắn thoáng lui ra phía sau vài bước, đứng sát mép dàn tế, nhường ra vị trí trung trơng cho thần tiên thuận tiện hạ phàm. Dược Thiên Sầu khoanh tay trước ngực thờ ơ lạnh nhạt, trong miệng nói lầm bầm: "Nhân sinh bao nhiêu, giống như sương mai, có thể tận mắt nhìn thấy thần tiên bị quải treo phỏng chừng không nhiều lắm đi!" Thần tình hắn rất đắc ý, nghĩ vị thần tiên kế tiếp trên người sẽ có bảo bối gì.
Bên ngoài Mê Vụ Sâm Lâm, tu sĩ các quốc gia đã sớm tán đi. Nhưng trong tầng mây chung quanh vẫn đang ẳn núp một ít người, đều là do các quốc gia lưu lại tiếp tục quan sát, đề phòng Dược Thiên Sầu trộm gà bỏ chạy, không bắt được hắn. Ít nhất sau khi phát hiện phải có người đuổi theo.
Nhưng những người này đột nhiên phát hiện bên bầu trời giải đất trung trơng trong Mê Vụ Sâm Lâm, đột nhiên xuất hiện mây đen cuồn cuộn, điện thiểm tiếng sấm. Mây đen không ngừng cuồn cuộn tích lũy ra tầng mây dầy đặc. Thiểm điện lập lòe, phun ra sét đánh lấp lánh, khí thế càng ngày càng đáng sợ.
"Là kiếp vân!" Đột nhiên có một tu sĩ Độ Kiếp sơ kỳ hô lên.
Bên cạnh hắn một người nhíu mày nói: "Bên trong Mê Vụ Sâm Lâm có thứ gì đang độ kiếp, cũng không biết là người, yêu hay quỷ."
Những người giấu trong tầng mây đều lòe ra, uy lực ẩn giấu trong kiếp vân cực lớn, huống chi là kiếp vân để độ kiếp uy lực càng lớn hơn nữa. Nếu mây mù quanh thân bị liên lụy, người trốn bên trong sợ rằng không được yên thân.
Kỳ thực có chuyện, Dược Thiên Sầu trốn bên trong cùng tu sĩ các quốc gia bên ngoài cũng không biết, khi thông đạo thăng tiên mở ra trước đó, tuy rằng cũng là mây đen che trời, điện thiếm tiếng sấm, nhưng người bên ngoài Mê Vụ Sâm Lâm cũng không nghe được chút động tĩnh hay nhìn thấy được. Trái lại lần này kiếp vân xuất hiện lại để cho tất cả mọi người đều thấy được.
Dược Thiên Sầu khoanh hai tay đứng trên dàn tế hoàng kim cũng dần dần cảm giác có chút không thích hợp. Phong vân rung chuyển, điện thiểm tiếng sấm đúng là không sai, nhưng không giống như lần trước, áp súc thành hắc động, trái lại tích súc trên không trung giống như đang che giấu âm mưu gì đó.
Cuồng phong cuốn sạch tất cả chung quanh, Dược Thiên Sầu giống như con thuyền nhỏ giữa biển cả sóng gầm, vốn còn muốn chạy, nhưng suy nghĩ muốn xem kế tiếp lại có chuyện gì mới mẻ, nên bất đắc dĩ ôm lấy cây cột hoàng kim chống đỡ cuồng phong thổi bay.
"Mẹ ôi! Vì muốn xem trò hay, ta nhẫn! Mong muốn đừng làm cho ta thất vọng." Dược Thiên Sầu ôm cây cột hướng lên trời quát. Hắn cho rằng động tĩnh lần này còn lớn hơn thần tiên hạ phàm lần trước, phỏng chừng sập có trò hay để xem, nói không chừng chỗ tốt còn lớn hơn nữa. Kết quả lão thiên lập tức cho hắn câu trả lời thuyết phục. "Oanh" một tiếng nổ rung trời, chung quanh hồi âm trận trận. Một đạo sét đánh tráng kiện dữ tợn trong nháy mắt đánh xuống, đem toàn bộ khu vực soi sáng thật rõ ràng, thanh thế, khí thế đều kinh người.
Dược Thiên Sầu cảm giác chói mắt, vừa khép lại, còn chưa kịp phản ứng là chuyện gì xảy ra, lại cảm giác như bị sét đánh, cả người tê rần. Hắn đang ôm cây cột hoàng kim, bị đẩy lùi ngay tại chỗ, cuồn cuộn lùi tới trung trơng dàn tế. Cả người đen thùi một mảnh, quần áo tả tơi. Trên người bốc khói bị gió cuốn đi, chợt trợn mắt, trong nháy mắt ngất đi.
Gọi là độ kiếp, chính là cửu trọng lôi kiếp trên bầu trời, một trọng nặng hơn một trọng, qua được liền độ kiếp thành công. Qua không được thì hạ tràng tự nhiên không cần phải nói. Kỳ thực Độ Kiếp sơ kỳ đối với đa số tu sĩ mà nói chống đỡ cũng không trắc trở, nhưng Dược Thiên Sầu lại không hề biết mình đang độ kiếp, vẫn cứ lo chờ xem náo nhiệt. Kết quả không hề phòng bị nên bị sấm sét đánh trúng người, không xui xẻo mới là lạ, đây gọi là báo ứng.
Lôi điện trong mây đen chớp động càng nhiều lần, một lần sét đánh càng mạnh hơn sắp xảy ra. Nhưng hiện tại Dược Thiên Sầu lại thực sự hôn mê, giờ khắc này đột nhiên ngay bụng hắn bắn ra một đoàn kim quang, so với toàn bộ dàn tế càng thêm chói mắt, kim quang chậm rãi bao bọc toàn bộ thân thể Dược Thiên Sầu...