Tinh Thần Châu

Chương 594: Tự mình nghênh tiếp




Dược Thiên Sầu liếc mắt nhìn đám người của Lam Hành Cung, nhiều ít có chút vị đạo hèn mọn, thế nhưng theo tu sĩ quanh thân xem ra, điều này cũng không có gì lạ, trốn tránh kẻ mạnh chính là cách bảo mệnh cơ bản nhất của tu chân giới, nếu như gặp phải cao thủ như Ngưu Hữu Đức mà cũng không biết tránh né, trái lại mọi người sẽ cười nhạo bọn họ thật không biết tự lượng sức.
 
Quản Trung Giai mang vẻ mặt khổ sở đi vào giữa sân, hưởng Dược Thiên Sầu chắp tay nói: "Còn thỉnh tiền bối bớt giận, dù sao đây cũng là tông đà của Thiên Hạ thương hội không cho phép có người nháo sự, thỉnh tiền bối nế mặt mũi của sư tổ ta, tạm thời bỏ qua bọn họ."
 
"Bên ÂÂm Bách Khang ta sẽ có lời giải thích, huống." Ánh mắt Dược Thiên Sầu biến thành lạnh thấu xương, quét mắt nhìn giữa sân, cuối cùng rơi vào trên mặt Lam Phong, nhàn nhạt nói: "Cũng không phải Thiên Hạ thương hội không tận chức trách, mà là bị ta ngăn cản."
 
Lam Phong kinh hãi, không nghĩ tới đối phương ngay cả mặt mũi của Thiên Hạ thương hội cũng không cấp, nghe khẩu khí của hắn, nhất định muốn đẩy mình vào chỗ chết, đã như vậy, không chạy được cũng phải chạy, không nói một lời, hắn lắc minh bay lên.
 
Ai biết vừa bay lên vài thước, lập tức đụng vào một đoàn lãnh khí, ngoại trừ hàn ý băng lãnh đến tận xương, còn có đủ loại mặt trái tâm tình nhiếp lấy tâm thần người khác, cỗ khí tức dễ dàng phá khai ý niệm cố thủ của chính mình, trực tiếp mà lại cường liệt xồng lên tiến vào ý thức hãi, ý thức trong sự tuyệt vọng trầm luân hôn mê, thân thể cứng đờ, cả người không bị khống chế rớt trở xuống….
 
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Lam Phong vừa bay lên, liền thấy hắn trợn trắng hai mắt phác thông một tiếng tứ chi thẳng tắp nện thẳng xuống mặt đất, cũng không biết đã trúng phải chiêu số gì, lại nhìn về hướng Ngưu Hữu Đức, đều cảm thấy dựng đứng tóc gáy, ngay cả việc hắn động thủ như thế nào cũng không biết, tu vi quả nhiên cao đến thái quá.
 
"Vốn còn cơ hội giữ mạng sống, ngươi lại không muốn, đã nói ở trước mặt ta đừng nghĩ trốn, ngươi lại không tin tà." Dược Thiên Sầu nhìn chằm chằm Lam Phong trên mặt đất, đạm nhiên nói.
 
Kỳ thực tu vi của hắn và Lam Phong không sai biệt lắm, nhưng hắn biết Lam Phong khẳng định sẽ chạy trốn, dù sao giãy dụa giành đường sống vẫn luồn là bản năng, vì vậy hắn đã sớm lặng lẽ bày ra khí tức Hắc hỏa trên đỉnh đầu Lam Phong để phòng ngừa vạn nhất, từ sau khi tu vi đạt được Độ Kiếp kỳ, trong cự ly ngắn làm chút tay chân như vậy, thật không phải chuyện khó.
 
Trừ phi tại hiện trưởng có người có tu vi cực cao cũng có mặt, bằng không bị hắn tận lực áp chế, cao thủ bình thường trừ phi lạc vào cảnh giới kỳ lạ, nếu không sẽ rất khó phát hiện, bởi vì thứ này cũng không phải là thứ nói muốn xem là xem thấy được.
 
Nếu bị người phát hiện thì thế nào? Cũng không nói rõ được đó là thứ gì, nhưng trước đó hắn đã huênh hoang nói lời khẳng định, nếu như không lưu được Lam Phong, đó mới thật sự là mất mặt.
 
Vài tên đệ tử Lam Hành Cung kinh hãi, vây quanh bên cạnh Lam Phong, một người đầu lĩnh lạnh lùng nói: "Quản Trung Giai, đây là tín dự mà Thiên Hạ thương hội các ngươi quảng cáo rùm beng đó sao?"
 
Vệ đội chấp pháp của Thiên Hạ thương hội nhìn nhau không biết nên làm thế nào cho phải, trên thực tế ai cũng đều biết, vô luận quy củ gì cũng không bằng cường quyền, đó chính là thứ rắm thí không đáng nói tới, quy củ ước thúc vĩnh viễn chỉ dành cho đại đa số người thường, đối với nhân vật đỉnh tầng, không hề có chút ước thúc đáng nói, Quản Trung Giai khổ sở nói: "Tiền bối, đừng gây khó khăn cho Thiên Hạ thương hội chúng ta!"
 
"Ta nói rồi, không phải Thiên Hạ thương hội các ngươi không tận trách nhiệm, mà là bị ta ngăn cản." Dược Thiên Sầu đưa ra song chưởng, khí tức kinh khủng bàng bạc cấp tốc dâng tràn bốn phía, người ở đây mặc dù đang ở giữa thanh thiên bạch nhật, nhưng giống như rơi vào u minh, cả đám lung lay lão đão.
 
Hiện tại Dược Thiên Sầu đang muốn lập uy, sao lại ngừng tay! Hắn không thể hiện chút bản lĩnh đi ra, thì làm sao có tư cách cùng bậc cao thủ như ÂÂm Bách Khang bàn chuyện đàm phán, chuyện của Yến Truy Tinh, tất cả mọi người đang cho rằng là hắn nói dối, nói không chừng lúc này ÂÂm Bách Khang đang mài đao soàn soạt, cho nên cần phải để cho đối phương có điều cố kỵ, chí ít phải cho đối phương cho rằng song phương là loại nhân vật cùng một giai tầng.
 
Như vậy song phương mới có thời gian kiên trì không nóng nảy từ từ nói chuyện, nếu không đợi khi cao thủ như ÂÂm Bách Khang tự mình xuất thủ, nhất định sẽ lộ tẩy hoàn toàn, vốn không thể gạt qua được pháp nhắn của đối phương, đến lúc đó mặc cho ngươi nói ba hoa chích chòe thế nào cũng đều là gìả, thực lực là thứ duy nhất có thể hù dọa được người.
 
Tin tưởng chuyện đang xảy ra ở đây, ÂÂm Bách Khang đều đã biết… Dược Thiên Sầu ngẩng đầu nhìn lên trên Thần Tài Phong.
 
Trên đỉnh Tài Thần Phong, ngay gốc thương tùng có một tảng đá dài, một gã tu sĩ đang nằm bên trên, hôn mê bất tinh, chính là cao thù Độ Kiếp hậu kỳ bị Dược Thiên Sầu làm hôn mê bên trong thông đạo, một trong những đệ tử của ÂÂm Bách Khang.
 
"Ngưu Hữu Đức, ngươi đúng là không để lão phu vào trong mắt a! Dám ở Tụ Bảo Bồn đả thương đệ tử của lão phu." ÂÂm Bách Khang oán hận nói, gió mát mây bay vẫn thật khó xua tan vẻ âm mai trên mặt hắn.
 
Tư Không Tuyệt nói: "Theo đệ tử đưa về nói, là do sư đệ dẫn đầu khiêu khích Ngưu Hữu Đức trước, kết quả không chịu nổi khí thế của Ngưu Hữu Đức nên mới.
 
ÂÂm Bách Khang ngây người, không giải thích được nói: "Hắn thế nào lại không biết tu vi Ngưu Hữu Đức cao hơn hắn, còn dẫn đầu khiêu khích Ngưu Hữu Đức?"
 
Tư Không Tuyệt có chút chột dạ nói: "Ba gã đệ tử của sư đệ, trong chiến địch truy bắt Yến Truy Tinh đều ngã xuống, cho nên mới không hòa nhã với Ngưu Hữu Đức." Lời này nói ra quả nhiên bị ÂÂm Bách Khang hung hăng trừng mắt.
 
ÂÂm Bách Khang đặt tay lên lồng ngực của tên đệ tử đang hôn mê, điều tra rõ thương thế, nhướng mày, lập tức vung năm ngón tay, một mảnh vụ khí trắng xóa bao phủ tên đệ từ, sau đó liền nhìn thấy vụ khí màu xám nhàn nhạt từ trên người tên đệ tử chậm rãi bốc hơi ra, dần dần hình thành một viên cầu màu xám bên dưới lòng bàn tay hắn.
 
Sương trắng thu liễm, ÂÂm Bách Khang cầm viên cầu màu xám kiểm tra, hí mắt nói: "Không ngờ lại là tử khí, đây rõ ràng là thứ chỉ có trên người người chết, không ngờ có người tỏa ra khí thế lại là tử khí, thực sự là chưa từng nghe qua, xem ra Ngưu Hữu Đức quả thật đã thủ hạ lưu tinh, nếu sinh khí trong cơ thể hoàn toàn bị tử khí chiếm giữ, hắn sẽ không giữ được mạng."
 
Thuận tay vung ra, viên cầu màu xám tản thành một làn khói tiêu tán, không bao lâu, tên tu sĩ nằm trên tảng đá tinh lại, thấy sư phụ đứng bên cạnh, giãy dụa bò lên, suy yếu nói: "Sư phụ, đại sư huynh."
 
Tư Không Tuyệt đỡ lấy hắn, liền thấy dưới chân núi có một người bay lên, người bay lên nhìn Tư Không Tuyệt gật đầu, lập tức hành lễ nói với ÂÂm Bách Khang: "Sư phụ, Dược Thiên Sầu đang ở bên ngoài Xuân Miên Lâu, xảy ra xung đột với người của Lam Hành Cung, theo ý tứ rất có khả năng sẽ hạ sát thủ đối với người của Lam Hành Cung."
 
Người nọ đem mọi chuyện xảy ra kể lại một lần, ÂÂm Bách Khang và Tư Không Tuyệt ngẩn người, ÂÂm Bách Khang phất tay nói: "Đã biết, trước tiên dìu sư đệ ngươi xuống nghi ngơi đã."
 
Chở sau khi hai người xuống núi, ÂÂm Bách Khang vuốt râu trầm giọng nói: "Lẽ nào Ngưu Hữu Đức thực sự có thực lực như vậy, dù là Bùi bàn tử có tu vi Hóa Thần hậu kỳ cũng không để vào mắt?"
 
Trong lòng hắn làm sao mà không đem chính minh ra so sánh, hiện tại hắn đã có chút lo lắng hậu quả khi mới Ngưu Hữu Đức tới, vạn nhất thỉnh thần dễ tống thần khó, vậy thảm rồi, về chuyện của Yến Truy Tinh, đã bị hắn tạm thời ném qua một bên.
 
Đúng lúc này, ôn độ quanh thân tựa hồ như rơi chậm lại, hai thầy trò hầu như song song quay đầu nhìn về phía chân núi, đều phóng xuất thần thức hưởng phía dưới dò xét, lập tức liền phát hiện thần thức càng kéo dài, ôn độ càng thấp, không riêng gì ôn độ, song song còn cảm giác được khí tức làm cho tim đập nhanh. ÂÂm Bách Khang nhất thời có chút hoảng sợ.
 
Thần thức của Tư Không Tuyệt không dám tiếp tục kéo dài xuống, có điểm ăn không tiêu, liền thu hồi thần thức liên tục gật đầu nói: "Là Ngưu Hữu Đức, đệ tử lãnh giáo qua, đây là khí tức tản mát ra từ trong cơ thể Ngưu Hữu Đức."
 
Không cần hắn nói, ÂÂm Bách Khang cũng đoán được, nơi phát ra cỗ khí tức kinh khủng chính là phương hướng Xuân Miên Lâu bên dưới chân núi, bất quá làm hắn kinh hãi chính là thần thức của mình càng tới gần càng khó chịu nổi, bằng chính tu vi của mình đều không thể tới quá gần, phải thu ngược trở về.
 
Trời ạ! Lẽ nào tu vi Ngưu Hữu Đức còn cao hơn mình? ÂÂm Bách Khang hít sâu một hơi, kiên quyết nói: "Đi, xuống núi, ta tự minh đi nghênh tiếp hắn."
 
"Chỉ là Ngưu Hữu Đức, đệ tử đi nghênh tiếp là được, cần gì sư phụ nhọc công tự mình xuống núi nghênh tiếp." Tư Không Tuyệt nói, kỳ thực trong lòng hắn ít ít nhiều nhiều cũng đoán được chút nguyên nhân, bất quá lời nói cung thuận vẫn còn phải nói, nguyên nhân chính là vì đã đoán được, nên đối với tu vi của Ngưu Hữu Đức càng âm thầm kinh hãi.
 
"Bằng vào tu vi của hắn thu thập mấy con tôm nhỏ không đáng lộng ra động tĩnh lớn như vậy, người ta làm như thế chính là muốn ta tự mình suy nghĩ, khuyên ta không nên quá tự cao tự đại, bằng không gặp mặt thật khó nói chuyện, đi thôi!" ÂÂm Bách Khang bất đắc dĩ lắc đầu.
 
Trước đó hắn xác thực nghĩ muốn kéo cái gìá của một trong mười đại cao thủ, nhiều ít có tâm tư muốn thu vị cao thủ Hóa Thần kỳ này về cho mình dùng, nhưng hiện tại xem ra, tu vi đối phương sợ rằng còn cao hơn cả mình, đến lúc đó còn không biết là ai có thể tự cao tự đại, chọc phải vị tôn đại thần, cũng không biết là phúc hay họa.
 
Ánh mắt Dược Thiên Sầu dời khỏi Thần Tài Phong, khóe miệng câu dẫn ra nét cười, trong phạm vi khí tức phong phú, chính hắn cũng nhận ra được, có hai cỗ thần thức điều tra hắn đều cảm giác ra tới, một mạnh một yếu, yếu đến mức không cần đề cập tới, kỳ thực cũng cùng cỗ mạnh kia đấu thử một phen, cuối cùng kết quả biết khó nên trở ra, sợ rằng người nọ chính là ÂÂm Bách Khang.
 
Hừ! U Minh ma trơi ngay cả vị sư phụ thiên hạ đệ nhất cao thù của ta còn phải cố kỵ, ngươi làm sao đủ khả năng chống lại! Gương mặt Dược Thiên Sầu không chút biểu tình đảo mắt nhìn bốn phía, trong lòng cũng len lén cười vui vẻ.
 
Hắn vừa ngưng tụ dư uy của quỷ hỏa( ma trơi), tuy rằng không địch nổi quỷ hỏa thật sự, nhưng uy lực cũng không kém hơn quỷ hỏa bao nhiêu. ÂÂm Bách Khang chi dùng thần thức chống lại, kỳ thực rất có hại, quỷ hỏa khắc chế thần thức rất bá đạo, hắn há có thể không bị bại.
 
"Ba người các ngươi còn chờ cái gì? Người đã nằm xuống đất, lẽ nào các ngươi còn không dám động thủ?" Dược Thiên Sầu hừ lạnh nói.
 
Ba người Thiên Dã còn đang mờ mịt nhìn chung quanh, bởi vì đột nhiên phát hiện mọi người quanh thân đang lảo đảo muốn ngã, có người càng sớm tê liệt ngã trên mặt đất, nhưng kỳ quái chính là duy nhất chỉ có ba người bọn họ cũng không bị việc gì, tuy rằng bọn họ cũng cảm giác được bốn phía bị một cỗ khí tức âm lãnh kinh khủng bao phủ, nhưng cũng không sản sinh ảnh hưởng quá lớn đối với họ, vì sao những người có tu vi cao hơn họ lại không chịu được?
 
Nghe được Ngưu Hữu Đức hừ lạnh, ba người cả kinh, lập tức hiểu được đó chính là thủ đoạn thần thông của Ngưu tiền bối, không hề do dự, ba đạo hàn mang lòe ra, trong khoảnh khắc cắt nát thân thể Lam Phong nằm trên mặt đất, máu tươi vẩy ra, đỏ sẫm chảy dài trên con đường. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - thegioitruyen.com
 
Bên cạnh không có bất luận kẻ nào ngăn cản bọn họ, Lam Phong cũng không có chút phản kháng, rất nhẹ nhàng chết đi, ba người thu phi kiếm, nhìn nhau lặng lẽ không nói gì, sau đó cùng nhìn về phía Dược Thiên Sầu, mơ hồ lo lắng, từ hôm nay trở đi, bọn họ là người của Ngưu Hữu Đức, nếu như Ngưu Hữu Đức ném bọn họ mặc kệ, hạ tràng của họ khẳng định sẽ rất thảm, Lam Hành Cung nhất định sẽ không bỏ qua cho họ.
 
Tinh Thần Châu
 
Tác giả: Thiên Sầu