Dược Thiên Sầu hơi mở song chưởng, khí tức kinh khủng giống như nước thủy triều thối lui thu nhập vào trong cơ thể hắn, ôn độ quanh thân chậm rãi khôi phục lại bình thường, người ngã xuống đất không đậy nồi cũng từ từ hồi phục lại tinh thần, cả đám phát sinh tiếng rên rỉ yếu ớt, có vẻ có chút suy yếu.
Tu vi Úc Lan Đô và Quản Trung Giai khá cao, sắc mặt mặc dù khó xem, nhưng cũng không có gì trở ngại, dù sao tử khí xâm nhập trong cơ thể mọi người đã bị Dược Thiên Sầu hấp thu trở về, đó chính là vì Dược Thiên Sầu cũng không muốn huyên náo sự tình ra quá lớn, bằng không những người ở đây sẽ không yên ổn như vậy.
Dù là như vậy, ánh mắt mọi người khi nhìn về phía Dược Thiên Sầu vẫn vô cùng kinh khủng không tan, những ai còn có thể động đều tản ra, hửng thú xem náo nhiệt cũng đã không còn, sớm biết chuyện sẽ như vậy, ai cũng sẽ không chạy tới xen vào náo nhiệt này.
Quản Trung Giai vô cùng phiền muộn, ở đây sợ rằng không ai xui xẻo hơn hắn, đây đã là lần thứ ba hắn thừa thụ sự giày vò kinh khủng này, nói là gìày vò cũng không có chút quá mức, khí tức kinh khủng kia sau khi xâm nhập vào trong cơ thê, liền không ngừng xua tan sinh khí trong cơ thể, cả người phảng phất biến thành cái xác không hồn, ý thức yếu ớt căn bản không sao nắm được thân thể của chính mình trong tay, cảm giác giống như mình đang giãy dụa bên cạnh cái chết, từng giây từng giây bị giày vò, chằng khác gì sống một ngày bằng một năm, phi thường khó chịu.
Úc Lan Đô vừa đến Tụ Bảo Bồn đã bị thừa thụ hai lần, đồng dạng cũng có chút dở khóc dở cười, hai người nhìn nhau, lại nhìn trước sau, phát hiện đầu đường náo nhiệt đã trống rỗng, đại bộ phận mọi người không biết đã trốn đi đâu, trong cửa hàng hai bên đường đi, thỉnh thoảng lại có người thò đầu ra quan sát. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - thegioitruyen.com
Vài tên đệ tử của Lam Hành Cung nhìn thi thể bị bầm thây của Lam Phong trên mặt đất, thần tình phức tạp, lại không dám làm gì Ngưu Hữu Đức, ngay câu nói trả thù cũng không dám nói, nhưng Dược Thiên Sầu quét mắt nhìn mấy người, đạm nhiên nói: "Các đệ tử Lam Hành Cung nghe cho rõ, trở lại nói cho Bùi bàn tử, người là do Ngưu Hữu Đức giết, có ý kiến gì, bảo hắn cứ tới tìm ta."
Quản Trung Giai và Úc Lan Đô trao đồi ánh mắt, Ngưu Hữu Đức quả nhiên không sợ Bùi Phóng, trên toàn con đường, mặc kệ có mặt ở đây, hay đang âm thầm trốn, lúc này trong lòng đã không hề suy nghĩ liền đem Ngưu Hữu Đức trở thành nhân vật đồng cấp bậc với mười đại cao thủ.
"Từ hôm nay trở đi, ba ngươi là thủ hạ của ta, có phiền phức gì, báo tên Ngưu Hữu Đức ta là được, đi thôi!" Dược Thiên Sầu nhìn sắc trời lại nói với ba người, xoay người bước đi, ba người Thiên Dã không chút tiếng động đi theo phía sau, có cảm giác như một bước lên trời, hạnh phúc tới quá đột nhiên, dù bước đi cũng cảm giác nhẹ nhàng như bay.
Bên trong cửa hàng hai bên đường, không ít người vươn đầu ra, đều đem hình dạng ba người Thiên Dã ghi nhở, người của Lạt Thủ Phán Quan Ngưu Hữu Đức, phải nhớ cho thật rõ ràng, lở sau này trông nhầm sẽ có thể phát sinh ra chuyện.
Ngay cả Quản Trung Giai và Úc Lan Đô đều có chút ước ao nhìn ba người Thiên Dã, hai người cũng xoay người đi theo Dược Thiên Sầu.
"Thiên Dã, chở một chút!" Thanh âm một nữ nhân từ phía sau truyền đến.
Mấy người cùng nhau quay đầu lại, nguyên lai là nữ nhân khi nãy đã xảy ra tranh chấp với Thiên Dã đang hưởng bọn họ chậm rãi đi tới, hiển nhiên là bị sự tinh vừa rồi làm ảnh hưởng, bước đi có chút gian nan, Dược Thiên Sầu nhíu nhíu mày nói: "Nữ nhân này có quan hệ gì với các ngươi?"
Thiên Dã có chút thống khổ cúi đầu xuống, hán tử có hàm râu ngắn đầy mặt bên cạnh hắn chắp tay nói: "Tiền bối, nàng gọi là Lý Thu Hương, nguyên là song tu đạo lữ của đại ca chúng ta, sau đó bị một gã đệ tử Lam Hành Cung nhìn trúng, liền đi theo hắn, gần đây chúng ta nghe nói nàng mưu sinh tại Xuân Miên Lâu ở Tụ Bảo Bồn, ban đầu còn chưa tin, vì vậy chúng ta liền vội vàng chạy tới xác minh, không nghĩ tới đúng thật là nàng, đại ca muốn mang nàng rời đi nhưng nàng không muốn đi, chuyện phía sau, tiền bối đều thấy được.
Dược Thiên Sầu hừ một tiếng, nói: "Chỉ mới biết tên của Thiên Dã, còn không biết tên hai ngươi là gì?"
Hán tử đầy râu hành lễ nói: "Hải Uy."
Người có vẻ có chút văn tĩnh hành lễ đáp: "Mạc Thiếu Quân."
Dược Thiên Sầu nhìn ba người gật đầu nói: "Thiên Dã, Hải Uy, Mạc Thiếu Quân, ta nhớ kỹ."
Không chỉ hắn nhớ kỹ, Quản Trung Giai và Úc Lan Đô còn có người trong cửa hàng hai bên đường, đều yên lặng nhớ kỹ ba tên này, nói đùa sao, thủ hạ của cao thủ như Ngưu Hữu Đức, tự nhiên phải nhớ kỹ.
"Gặp qua Ngưu tiền bối." Lý Thu Hương trong bộ quần áo màu hồng, dung nhan cũng xem như khá đẹp hưởng Dược Thiên Sầu hành lễ nói, Dược Thiên Sầu không phản ứng chỉ nhìn nàng, không biết nàng muốn làm gì? Hắn đối với nữ tử làm nghề này cũng không có tình cảm gì, cũng không thể nói là chán ghét, chỉ dùng thái độ bình thường đối đãi.
Dù sao cũng không có nữ nhân nào trời sinh thích làm nghề này, đại khái chỉ vì sinh hoạt bắt buộc, đương nhiên, loại nữ nhân ham ăn biếng làm mà đi làm nghề này, Dược Thiên Sầu từ trước tới nay cũng không hảo cảm, Lý Thu Hương nhìn Thiên Dã, nói: "Thiên Dã, trước đó ngươi nói muốn dẫn ta đi, nói qua rồi có gìữ lời không?"
Thiên Dã bỗng nhiên ngẩng đầu, trợn to mắt, có chút kích động nói: "Thu Hương, ngươi thực sự nguyện ý theo ta đi?"
"Ta đi theo ngươi." Lý Thu Hương rất chăm chú gật đầu.
Thiên Dã nắm lấy tay nàng, liên tục gật đầu nói: "Tốt, ta mang ngươi đi, chúng ta không bao giờ rời ra nữa."
Người trên đường cũng không nhiều lắm, nhưng trong những cửa hàng cũng vang lên tiếng nói chuyện khe khẽ, Quản Trung Giai và Úc Lan Đô nhìn nhau, nữ nhân này thật biết chọn thời gian, trước cướp cũng cướp không đi, Thiên Dã vừa được đi theo Ngưu Hữu Đức, lập tức liền đổi ý, mặc dù trong tu chân giới mà nói, đây là chuyện thường tình của con người, nhưng nàng làm cũng thật quá trắng trợn! Một đám oanh oanh yến yến dưới Xuân Miên Lâu đều vẻ mặt ước ao nhìn Lý Thu Hương, ước ao nàng chỉ một thoáng đã bay lên cành, đảo mắt đã được đặt chân lên cành cao, từ nay về sau không bao giờ cần trải qua sinh hoạt người nào cũng có thế khi dễ, ngày sau nói không chừng còn có thể trở thành nhân vật vang danh tu chân giới.
Hải Uy và Mạc Thiếu Quân lặng lẽ đánh giá gương mặt kinh ngạc của Ngưu Hữu Đức, Dược Thiên Sầu chỉ tay nói: "Chờ một chút!" Lập tức hỏi Lý Thu Hương: "Trước đó không phải ngươi đã nói không còn quan hệ gì với Thiên Dã hay sao? Thế nào hiện tại lại muốn cùng hắn đi?"
"Tiền bối minh giám!" Lý Thu Hương dịu dàng thi lễ nói: "Tu chân giới kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu, văn bối bất quá chỉ là một thiếu nữ tử, nhận hết khi dễ chung quanh, khát vọng có người bảo hộ, trước đây Thiên Dã ngay cả chính mình còn không tự bảo vệ được, làm sao có thé bảo hộ ta? Theo hắn không hề cho văn bối cảm giác an toàn, trái lại còn trở thành trói buộc của hắn, vậy thì hà tất, hôm nay đã không còn giống như trước, Thiên Dã có tiền bối che chở, thiên hạ lại có mấy người dám động hắn, đây chính là điều mà văn bối truy cầu, có cơ hội này, cho dù người khác mắng chửi ta là thứ vạn người cưỡi ngàn người leo, là thứ đàn bà không biết xấu hố, văn bối cũng muốn mặt dày thử một lần."
Một đám nữ nhân dưới Xuân Miên Lâu nghe vậy mỗi người đều ngây ra, thần tình Dược Thiên Sầu hơi cương cứng, lắc đầu nói: "Ngươi thật đúng là rất trực tiếp, nói chuyện không hề quanh co."
"Ngự kiếm ngang dọc thiên địa quảng, bạch cốt như núi điều kinh phi, trần thế như triều người như nước, chích thân giang hồ ký nhân hồi? Tiền bối có thể làm ra bài thơ như vậy, liền biết tiền bối là cao nhân tham phá hồng trần, trước mặt tiền bối nếu nói bất luận lời nói dối gì, nói vậy đều khó thoát pháp nhắn của tiền bối, văn bối cần gì biết rõ còn cố làm." Lý Thu Hương lần thứ hai dịu dàng thi lễ, nói: "Văn bối sống không được như ý mình, hối hận ngày xưa không nên ngây thơ bước vào tu chân giới, sớm biết như vậy thà làm thê tử của một người phàm bình thường, nhưng nghĩ muốn quay đầu lại, gió mưa không ngừng, đã thân bất do ký, khẩn cầu tiền bối thành toàn!"
Chiêu vỗ mông ngựa vỗ tới lòng Dược Thiên Sầu thoải mái, lại trong lời nói đầy vẻ hữu lễ, không khỏi làm cho hắn có vài phần kính trọng, Dược Thiên Sầu vô cùng kinh ngạc nghiêm túc quan sát nàng, dung nhan như hoa che đậy vẻ bất đắc **, hai tròng mắt nhanh nhạy, nhưng giống như để che giấu vẻ tang thương cùng chết lặng của thời gian.
Nhìn nhìn lại ánh mắt trông mong cùng khẩn cầu của Thiên Dã, Dược Thiên Sầu dừng một chút, đột nhiên nheo mắt lại, hừ lạnh nói: "Lý Thu Hương, tuy ngươi nói muốn theo Thiên Dã, kỳ thực đơn giăn là muốn theo ta, nhưng ngươi cũng không ngẫm lại mình làm nghề gì ở Xuân Miên Lâu, dù cho ngươi nói có ba hoa chích chòe, ngươi nghĩ bên người ta có thể lưu loại nữ nhân như ngươi sao?"
Lời ngoan độc nói ra miệng, nhất thời làm sắc mặt Lý Thu Hương trắng bệch, một đám nữ nhân dưới Xuân Miên Lâu, mỗi người thất hồn lạc phách, chẳng khác gì cũng đang nói các nàng, làm mộng tưởng nho nhỏ trong lòng các nàng chi thoáng chốc đã bị đánh trúng nát bấy, lão bản nương xinh đẹp cắn chặt đồi mồi, gắt gao nhìn chằm chằm Dược Thiên Sầu.
"Tiền bối!" Thiên Dã gần như cầu xin, Dược Thiên Sầu lạnh lùng trành hắn, không khí quanh thân lần thứ hai dâng lên lãnh ý, Hải Uy và Mạc Thiếu Quân nhanh tay kéo hắn, ý bảo hắn chở chọc cho tiền bối tức giận.
"Thiên Dã, ngươi biết rõ hiện tại nàng ta làm nghề xấu xa gì, lẽ nào ngươi thực sự không hề lưu ý?" Dược Thiên Sầu ngược lại trành Lý Thu Hương nói: "Lý Thu Hương, người phải biết tự hiểu lấy mình, tựa như ngươi nói, ngươi sớm đã là một nữ nhân bị ngàn người cười vạn người đùa, hiện tại Thiên Dã có thể nhất thời xung động mà tiếp nhận ngươi, lẽ nào ngươi thực sự cho rằng sau này hắn có thể chịu đựng được bị người khác châm chọc khiêu khích? Hắn có thể chịu đựng được một ngày, nhưng có thể chịu đựng được sự giày vò một năm? Ngươi không sợ hắn sẽ giống như đệ tử Lam Hành Cung, đến lúc đó đem ngươi quăng bỏ? Đời này của ngươi còn muốn bị nam nhân quăng bỏ thêm bao nhiêu lần?"
Tự tự như đâm xuyên tim! sắc mặt Lý Thu Hương trắng bệch, thất thần nhìn Thiên Dã, có chút gian nan hỏi: "Ngươi sẽ đế ý sao? Ngươi sẽ.
Thiên Dã bưng kín miệng nàng, lắc đầu nói:" Ta lưu ý chỉ có ngươi, ngươi hẳn là biết rõ."
"Hắc hắc! Chê cười." Dược Thiên Sầu châm chọc nói:" Thiên Dã, dù là ngươi không thèm để ý, ngươi hỏi nàng ta một chút, giả như ngày nào đó Ngưu Hữu Đức ta chết đi, Thiên Dã ngươi không còn được ta che chở… hừ! Giả như nàng gặp được người lợi hại hơn đệ tử Lam Hành Cung, chẳng hạn như đệ tử của thiên hạ đệ nhất cao thủ Tất Trưởng Xuân, nàng có thể bỏ rơi ngươi mà đi không? Nàng đã nói qua, nàng ta cần chính là sự an toàn, mà không phải là Thiên Dã ngươi, ngươi hiểu rõ rồi chứ."
Một nam một nữ ngơ ngác nhìn nhau, bị từng lời của Dược Thiên Sầu hung hăng kích thích từng bước từng bước một, giống như đem hai trái tim cắt nát lại bóp nát, bóp nát lại đạp nát, khiến cho hai người hầu như mất hết can đảm, chỉ một lòng muốn chết cho xong.
Thật độc! Ngay cả hai tên giảo hoạt như Quản Trung Giai vào Úc Lan Đô cũng cảm thấy ác độc, nhìn nhau âm thầm lắc đầu, thầm nghĩ, không quen nhìn thì trực tiếp giết chết cho xong, ngươi đường đường là một cao thủ, đáng giá như vậy sao? Còn nói miệng Lam Phong tiện, ngươi còn tiện hơn hắn, đả thương người càng sâu.
"Ngươi sẽ sao?" Thiên Dã khàn khàn, gian nan hỏi.
"Ta sẽ sao?" Lý Thu Hương mê man thì thào tự hỏi, không biết đang nhớ tới chuyện gì, một lúc lâu, ánh mắt khôi phục thanh minh, trên mặt dâng lên dáng tươi cười thê thảm, giãy ra khỏi tay Thiên Dã đang nắm tay nàng.
Thiên Dã chậm rãi lắc lắc đầu, ánh mắt nhìn Lý Thu Hương tràn ngập sự tuyệt vọng, đột nhiên, con mắt há mở to… chỉ thấy, hai tay Lý Thu Hương biến thành chộp, điên cuồng chộp lên mặt mình, mười ngón tay dữ tợn, từng đạo vết máu thật sâu, trong nháy mắt da tróc thịt bong, có thể thấy cả xương trắng, máu lưu trước ngực.
Tinh Thần Châu
Tác giả: Thiên Sầu