Nguyên bản giai nhân dung nhan nguyệt mạo! Trong nháy mắt gương mặt đã nhầy nhục máu thịt, lộ ra xương trắng nhìn thật dọa người, làm sao còn có thể nhìn thấy rõ gương mặt vốn có, một nữ nhân mỹ lệ, có thế hạ độc thủ với mình như thế, thử hỏi phải cần tới bao nhiêu quyết tâm...
Toàn trường sợ ngây người, những người vươn đầu ra khỏi cửa hàng cũng không rụt về nữa, đều khó thế tin nhìn một màn trước mắt, còn có nữ nhân điên cuồng như thế...
"Đại tẩu!" Hải Uy và Mạc Thiếu Quân hầu như đồng thanh cả kinh kêu lên.
Thiên Dã đang sợ ngây người, chợt phản ứng, phát sinh một tiếng bi thiết thảm tuyệt đau lòng: "Không!" Hắn giật lấy bàn tay còn đang tự hủy dung, liên tục hỏi: "Vì sao phải làm như vậy, vì sao phải làm như vậy a…" hắn đã khóc không thành tiếng.
Lý Thu Hương quay gương mặt đã trở nên dị thường kinh khủng, máu chảy không ngừng, phía trước đã bị nhiễm đỏ một mảnh: "Ha ha..." Nàng phát ra tiếng cười hỏi: "Thiên Dã, ngươi tin tưởng ta không?"
"Ta tin, ta tin, ta vẫn đều tin., đều là lỗi của ta, vừa rồi ta không nên do dự..." Thiên Dã kêu rên giẫm chân.
"Không! Đây không phải lỗi của ngươi." Lý Thu Hương lắc gương mặt máu me nhầy nhụa nói: "Tiền bối nói không sai, muốn trách chỉ tự trách ta, gọi là tìm kiếm cảm giác an toàn chỉ là mượn cơ, kỳ thực là do ta tâm chí bất kiên, vẫn luôn muốn bò lên chỗ cao, mới đáng đời có hạ tràng này."
"Đừng nói nữa, mau vận công cầm máu." Thiên Dã muốn đưa tay chặn lại gương mặt đang chảy máu của nàng, nhưng gương mặt nàng đã bị trảo thành nát bấy, làm cho hắn có cảm giác không thể nào xuống tay.
Lý Thu Hương lại lắc đầu, cười nói: "Máu của ta bẩn, chảy sạch sẽ mới tốt, ta nghĩ một lần nữa làm người." Đáng tiếc gương mặt nàng quá kinh khủng, nhìn không ra là nàng đang cười.
"Thu Hương tý!" Dưới Xuân Miên Lâu, một nữ nhân phỏng chừng có giao tình tốt với Lý Thu Hương, vừa định xông qua, lại bị lão bản nương kéo lại, trong mắt lão bản nương long lanh lệ nói: "Để cho nàng, đây là cơ hội của nàng, không nên quấy rối." Một đám nữ nhân mỗi người đều nức nỡ.
"Hải Uy, Thiếu Quân, mau giúp ta, giúp nàng cầm máu." Thiên Dã đã luống cuống tay chân, không biết nên hạ thủ từ đâu, Hải Uy và Mạc Thiếu Quân nhanh tay đào đồ vật bên trong túi trữ vật, ba đại nam nhân lập tức bận rộn lu bù lên.
Quản Trung Giai và Úc Lan Đô không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn đầu sỏ gây nên, đã thấy Ngưu Hữu Đức lạnh lùng đứng nơi đó, trên mặt không có chút biểu tình, hai người thực sự không lời gì để nói, người này thực sự không thể so sánh cùng người khác a!
Đợi ba nam nhân làm xong, cả khuôn mặt Lý Thu Hương đều băng bó kín mít, Dược Thiên Sầu hừ lạnh một tiếng, xoay người bước đi nói: "Quản Trung Giai, chúng ta đi, sư tổ ÂÂm Bách Khang của ngươi còn đang chở ta."
Quản Trung Giai và Úc Lan Đô đều âm thầm chậc lười đưa mắt nhìn Lý Thu Hương, không nói một lời đuổi theo Dược Thiên Sầu, ba người đi trước, những cái đầu bên trong những cửa hàng vừa bị một màn chấn động thò ra, lại toàn bộ rụt trở vào.
"Tiền bối!" Thiên Dã chạy tới, chặn ngang phía trước Dược Thiên Sầu, phác thông quỳ xuống khóc cầu nói: "Cầu tiền bối cho ta mang nàng cùng đi! Nàng đã tỉnh ngộ rồi!"
"Nàng ta hối hận hay tỉnh ngộ, có quan hệ gì tới ta? Ngươi cùng cô ta đi, hay theo ta đi, hai tuyển một, chính ngươi tự nhìn mà làm, đừng cản đường của ta, tránh ra!" Dược Thiên Sầu tung ra một cước trực tiếp đá bay Thiên Dã sang bên đường.
Dưới ánh mắt nhìn trừng của mọi người, Quản Trung Giai và Úc Lan Đô chợt phát hiện đi theo phía sau Ngưu Hữu Đức thật có chút mất mặt, không hẹn mà cùng đưa tay gãi gãi mặt, hai người sửng sốt nhìn nhau, Dược Thiên Sầu đi vài bước, đột nhiên quay đầu lại nói: "Hai người các ngươi thì sao? Là đi theo hai người bọn họ, hay đi theo ta? Cơ hội chỉ có một lần, ta không có đủ kiên trì hỏi thêm lần nữa." Hắn hỏi chính là Hải Uy và Mạc Thiếu Quân.
Bên trong các cửa hàng lại có một đống đầu người thò ra, nhìn không chuyển mắt vào Hải Uy và Mạc Thiếu Quân, xem bọn hắn sẽ làm như thế nào, là đi theo hai người kia, hay đi cùng Ngưu Hữu Đức? Bất quá mọi người đều phỏng chừng hai người sẽ chọn điều sau, cơ hội như vậy tuyệt đối là có thể gặp mà không thể cầu, ngưu Hữu Đức là một cao thủ thực lực chân chính a! Ai có thể cự tuyệt mê hoặc như vậy?
Mê hoặc rất lớn! Thân là đương sự hai người càng tràn đầy thể hội, nội tâm giãy dụa không ngừng, một bên là huynh đệ tốt ở chung nhiều năm, một bên là cơ hội cải biến số phận, đi con đường nào xác thực khó có thể lựa chọn.
Thiên Dã yên lặng bò lên, đi tới bên cạnh hai người, lộ vẻ sầu thảm cười, trọng trọng vỗ vai hai người nói: "Đi thôi! Cùng Ngưu tiền bối đi, cơ hội khó có được, hảo hảo nắm chặt."
"Đại ca!" Hải Uy giữ bàn tay trên vai.
Mạc Thiếu Quân cười hỏi: "Đại ca, vậy ngươi làm sao bây giờ?"
Thiên Dã nhìn Lý Thu Hương đang đứng một mình, ấm áp cười nói: "Có một số người nếu đã bỏ qua một lần, sẽ không thể bỏ qua lần thứ hai, các ngươi hảo hảo theo Ngưu tiền bối, bảo trọng!" Nói xong đẩy hai người ra, dứt khoát hởng Lý Thu Hương đi đến.
Hai người nhìn nhau, bỗng nhiên gật mạnh đầu, cùng quay hưởng Dược Thiên Sầu cúc cung thật sâu, sau đó xoay người lại hồ to: "Đại ca!" Cũng không hề quay đầu lại đi nhanh tới.
Mọi người ồ lên, ý tứ hai người rất rõ ràng, chủ động buông tha cơ hội đi theo Ngưu Hữu Đức, mọi người nhiều ít có chút bội phục, nhưng lại nghĩ làm như vậy có phải ngốc hay không? Thử hỏi ba người giết Lam Phong cũng đã không còn đường lui, không có Ngưu Hữu Đức che chở, chỉ sợ không sống qua nối ngày mai.
Dược Thiên Sầu yên lặng xoay người lại, hí mắt nhìn chằm chằm ba người, Quản Trung Giai và Úc Lan Đô đều khẽ lắc đầu, tính tình Ngưu Hữu Đức vốn cũng không tốt! Dám bác mặt mũi hắn như vậy, chỉ sợ ba người kia sẽ gặp tao ương.
Thiên Dã quay người lại, thần tinh dị thường kích động, nhưng vẫn trách cứ nói: "Các ngươi làm gì? Mau trở về, trở lại!"
Hải Uy sang sảng cười nói: "Đại ca đừng khuyên, mọi người làm huynh đệ nhiều năm như vậy, từ trong gió tanh mưa máu lăn ra đây, bỗng nhiên tan vỡ, ta sẽ rất không quen."
Mạc Thiếu Quân gật đầu nói: "Không sai, đại ca không muốn bỏ qua tẩu tử lần thứ hai, nhưng hai chúng ta cũng không muốn bỏ qua đại ca, bằng không sẽ chung thân tiếc nuối."
"Các ngươi thật ngốc! Theo ta, Lam Hành Cung sẽ không bỏ qua cho các ngươi." Thiên Dã mang theo nước mắt cười mắng.
Hải Uy và Mạc Thiếu Quân nhìn nhau cười, Hải Uy sang sảng nói: "Sự tình ngày sau hãy tính, cùng lắm thì chết mà thôi, huống chi cũng không nhất định, ba huynh đệ chúng ta có thể tựa lưng nhau sống trong tu chân giới cho đến bây giờ, mạng vẫn rất cứng."
Lý Thu Hương trên mặt che vải trắng, đột nhiên ô ô khóc lên, ba người còn đang vô cùng kinh ngạc, đã thấy nàng lên tiếng hô: "Các ngươi đi đi! Đi đi! Ta không cần các ngươi quản tới ta, ta không đáng cho các ngươi như vậy, ta không muốn cùng các ngươi có bất luận quan hệ gì nữa."
Ba người yên lặng không nói gì chậm rãi đi qua, Thiên Dã nắm tay nàng, cười nói: "Đừng nói những lời ngu ngốc nữa, đi thôi!"
Mấy người chưa đi được mấy bước, Lý Thu Hương chợt giãy mạnh, trực tiếp bước tới cách Dược Thiên Sầu mấy thước, quỳ xuống liên tục dập đầu nói: "Tất cả đều là lỗi của ta, ta không nên làm dơ pháp nhẵn tiền bối, cho nên sai lầm do một mình ta gánh chịu, không có quan hệ gì với bọn họ, tiền bối coi như cho tới bây giờ chưa thấy qua ta."
Nói vừa xong, trong túi trữ vật dính đầy máu tươi nơi thắt lưng lóe ra một thanh phi kiếm, Lý Thu Hương cầm phi kiếm đưa lên ngang cổ cắt mạnh, rất là quyết tuyệt...
"Đừng…" ba người Thiên Dã tuyệt vọng hô lên, muốn cứu cũng không còn kịp.
Các nữ nhân bên dưới Xuân Miên Lâu, vang lên một trận kinh hô... Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com
"Hừ!" Dược Thiên Sầu hừ lạnh một tiếng, bàn tay vung lên, lưỡi kiếm trong tay Lý Thu Hương vừa lưởt lên trên cổ, đột nhiên biến thành một đoàn bột bạc tiêu tán.
Mọi người hít sâu một hơi, cự ly xa tới vài thước, không có bất luận thanh thế gì, đã đem phi kiếm chấn vỡ thành bột phấn, giá như một chiêu này dùng trên thân thể con người, vậy sẽ có hậu quả gì? Giết người trong vô thanh vô tức! Bọn họ không biết, Dược Thiên Sầu dùng chiêu này trên thân người sẽ không có chút hiệu quả nào.
Ba người Thiên Dã rất nhanh bay tới, Lý Thu Hương quả thực không chết không ngờt, thoáng sửng sốt, lại bắn người lên, đầu hưởng một gốc đại thụ cách vài thước bên đường lao tới., ba người Thiên Dã vừa thò tay chụp tới, chỉ còn chút xíu nữa đã chụp ngay góc áo của nàng, nhưng vẫn chụp hụt, Thiên Dã giẫm chân xuống đất, nghiêng người chụp qua, lấy tay chộp tới...
Tu vi của hắn vốn cao hơn Lý Thu Hương không ít, tuy rằng động tác chậm một chút, nhưng vẫn bắt được."Tê" một tiếng, bắt ngay góc áo liền bị trực tiếp xé rách, Lý Thu Hương đã quyết phải chết, lực đạo rất mạnh, túm được y phục nhưng không kéo được người nàng, cả thân thể thẳng tắp đụng về phía thân cây...
Mẹ nó! Dược Thiên Sầu thực sự không còn lời gì để nói, cấp tốc xuất chưởng vỗ về hướng thân cây, ngay trong nháy mắt Lý Thu Hương gần đụng vào thân cây đại thụ bỗng nhiên bắn ra một cỗ khỏi trắng nồng đậm, thân hình Lý Thu Hương xuyên vào trong khỏi trắng, đảo mắt lại lao ra đầu bên kia, đánh thăng vào trong cửa hàng đối diện.
Khỏi trắng dày đặc giống như tơ lụa trắng, hưởng Dược Thiên Sầu cấp tốc phóng tới, chui vào trong lòng bàn tay hắn, Thiên Dã há hốc mồm, làm sao còn dám do dự, trực tiếp vọt vào trong cửa hàng, bắt được bàn tay đang đánh vào thiên linh cái của Lý Thu Hương, linh khí rót vào trong cơ thể nàng, cấp tốc khống chế, hắn lắc mạnh vai nàng hô: "Sao nàng lại ngu như vậy!"
Mọi người nhìn Lý Thu Hương toàn thân đầy tro bụi, lại nhìn đại thụ bên ngoài, cả đám trợn tròn mắt há hốc, chi thấy thân cây đại thụ, từ trên xuống dưới biến thành tro nguội, nguyên lá cây xanh ngắt, cũng trở nên khô quắt, mất đi sáng bóng, mà thân đại thụ hiện ra một lỗ hổng, hiển nhiên khi Lý Thu Hương lao qua đã lưu lại.
Toàn bộ mọi người ngây ngốc nhìn chằm chằm, không biết đã xảy ra chuyện gì, nhất là khi Dược Thiên Sầu đánh ra một chưởng lại thu hồi luồng khỏi trắng, càng làm mọi người cảm thấy kỳ lạ.
Bên trong cửa hàng, Lý Thu Hương bị Thiên Dã ôm chặt thì thào lầm bầm: "Khi ta sống không có tôn nghiêm, lẽ nào muốn chết có tôn nghiêm một chút, cũng khó khăn như vậy sao? Vì sao không cho ta chết?"
"Muốn có tôn nghiêm, chết cũng không thể đổi được." Dược Thiên Sầu đứng bên ngoài nhàn nhạt nói: "Ta hai lần xuất thủ cứu ngươi, mạng của ngươi cũng đã không còn thuộc về chính mình, mà là thuộc về ta, từ hôm nay trở đi, ngươi là người của ta, sống hay chết không do ngươi làm chủ."
Lời này vừa nói ra, nơi nơi vang lên tiếng than sợ hãi, ý tứ trong lời nói của Ngưu Hữu Đức ai cũng hiếu, Lý Thu Hương xem như khổ tận cam lai, đã được vị Lạt Thù Phán Quan này tiếp nhận, mặc dù lời này nói ra có chút quanh co, nhưng chỉ cần không phải kẻ ngu si đều nghe ra được...
Tinh Thần Châu
Tác giả: Thiên Sầu