Tinh Thần Châu

Chương 644: Độc phát




Một đạo nhân ảnh hoành ngang ở trên không trung Tụ Bảo Bồn, vừa mới bay đến cửa hàng Địch nhưng Quốc Băng Cung thì đã bị vài bóng nhân ảnh ngăn cản.
 
Dược Thiên Sầu lộ ra diễn cảm không hiểu ra sao cả, nói: "Các ngươi ngăn ta lại làm gì? "
 
Suất lĩnh Chấp Pháp Vệ Đội, Mục Liên Thu hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, trầm giọng nói: "Tụ Bảo Bồn không cho phép tu sĩ dưới Hóa Thần kỳ phi hành. Nhất là trong nhừng ngày lễ hội. Dược Thiên Sầu, ngươi đừng nói với ta rằng, ngươi không biết quy củ này nhé. "
 
Quy củ chó má gì vậy! Dược Thiên Sầu trong lòng thầm mắng một câu, nhưng ngoài mặt lại kinh ngạc nói: "Còn có quy củ này sao? Ta quả thật là không hề biết. "
 
Mục Liên Thu thần tình xám xịt, nhìn chằm chằm Dược Thiên Sầu trầm ngâm hồi lâu, mới chậm rãi nói: "Hy vọng ngươi sẽ không có lần sau. "
 
"Nhất định, nhất định. " Dược Thiên Sầu ha ha cười nói.
 
Mục Liên Thu khoát tay lên, nhóm Chấp Pháp Vệ Đội lại nhanh chóng rút lui.
 
Yến Truy Tinh đứng bên trong hậu viện Băng Cung cửa hàng đã muốn nghe thấy động tĩnh, cười híp mắt nhìn chằm chằm Dược Thiên Sầu trên không trung nói: "Dược huynh đại giá quang lâm, xin mời xuống đây! "
 
Dược Thiên Sầu đáp xuống, chắp tay cười: "Yến huynh mời, Dược mỗ không dám không đến. "
 
Hai người nhìn nhau cười ha ha, ngoài miệng khách khí, nhưng trong lòng đều có nhừng toan tính riêng của mình. Yến Truy Tinh nhìn lên không trung, tấm tắc nói: "Dược huynh đi tới chỗ nào đều có bản sắc anh hùng, quả thực đã làm cho Yến Truy Tinh hâm mộ không thôi. Ngay cả quy củ trong Tụ Bảo Bồn cũng dám không nhìn vào trong mắt ah! "
 
"Loại quy củ mưu lợi cho một số người, không tuân thủ cũng thế mà thôi. " Dược Thiên Sầu diễn cảm châm chọc nói: "Coi như ta tuân thủ, phỏng chừng người ta vẫn cứ thích tìm ta gây phiền phức ah! "
 
"Ha ha! Dược huynh nói chuyện quả nhiên rất đúng. " Yến Truy Tinh gật đầu khen ngợi.
 
"Ta là người không có ưu điểm gì, chỉ ưa thích nói thằng mà thôi. " Dược Thiên Sầu chằng thèm quan tâm khoát tay, nghiêm mặt nói tiếp: "Yến huynh, chúng ta cũng nên nói trắng ra, Thất Tinh Huyết Lan rốt cuộc ngươi có mua được hay không? "
 
"Nơi này nói chuyện không được phương tiện cho lắm. " Yến Truy Tinh đảo mắt nhìn bốn phía chung quanh, vươn tay ra nói: "Mời lên trên lầu. "
 
Dược Thiên Sầu liếc mắt nhìn lên trên đầu, tự nhiên là biết trên đó đang dàn binh bố trận, mân mê cằm nói: "Không có gì mai phục đang chờ ta đó chứ? "
 
Yến Truy Tinh cười: "Dược huynh có Vãn tiền bối làm chỗ dựa, chẳng lẽ còn sợ hãi sao? Mời! "
 
Hai người giống như lão bằng hữu lâu ngày không gặp, cùng tươi cười sóng vai nhau đi lên trên lầu. Yến Truy Tinh vừa mới đáy cửa phòng ra, trên lầu đột nhiên vang lên một thanh âm thê lương, Hai người đồng thòi giật minh cả kinh, nhất là
 
Dược Thiên Sầu, nhanh chóng cảnh giác đề phòng tình huống bốn phía xung quanh. Yến Truy Tinh biến sắc, chằng quan tâm nhiều đến hắn, trực tiếp lao vút lên bên trên lầu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com
 
Làm trò quỷ gì thế không biết? Dược Thiên Sầu nghi hoặc, rõ ràng lo lắng bên trên có mai phục, nhưng vẫn nhịn không được mà lắc minh phóng lên trên lầu. Sau khi tới tầng cau nhất, tìm được gian phòng đang truyền ra những tiếng rên rỉ không ngừng, cẩn thận đẩy cửa bước vào.
 
chỉ thấy Băng Thành Tử, Man Hổ, Yến Truy Tinh diễn cảm trầm trọng nhìn một gã đệ tử đang lăn lộn nằm trên mặt đất. Ba người đưa mắt nhìn về phía Dược Thiên Sầu, bất quá lúc này không ai thèm quản tới hấn. Bên cạnh còn có hai gã đệ tử đang thấp thỏm lo âu, phi thường hoảng sợ.
 
Dược Thiên Sầu cả gan đi tới bên người Yến Truy Tinh, chỉ thấy gã đệ tử đang nằm votranhhien@gmaiỉ, com
 
Lăn lộn quay cuồng trên mặt đất kia, toàn thân tản xuất ra từng luồng khói mờ nhạt, phảng phất như bị thiêu đốt bình thường, khuôn mặt dần dần xuất hiện những nếp nhãn già nua, có thể rõ ràng nhìn thấy được tốc độ thoái hóa phi thường nhanh chóng...
 
Dược Thiên Sầu nhìn thấy cảnh tượng này cũng phi thường kinh hãi, không khỏi thấp giọng hỏi: "Yến huynh, có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ Băng Cung các ngươi đang chấp hành xử lý môn quy hay sao? "
 
Yến Truy Tinh khẽ lắc đầu, thần tình ngưng trọng nói: "Là do Thất Bảo Đan của Thiên Hạ thương hội bán ra, Thất Bảo Đan này hẳn là có vấn đề. "
 
Dược Thiên Sầu sửng sốt, liền biết vấn đề xảy ra ở đây, nhanh chóng câm miệng, già bộ như cái gì cũng không hề biết.
 
Đột nhiên trong gian phòng xuất hiện một luồng chân khí áp bức cường đại, làm cho mấy người nhanh chóng lùi lại vài bước, nhiệt độ tụt giảm giống như đang ở trong hầm băng. Chỉ thấy Băng Thành Tử vung tay áo lên, gã đệ tử nằm trên mặt đất liền bay lên không trung. Băng Thành Tử xuất chì nhanh như gió, lãng không đánh vào mười mấy huyệt vị trọng yếu trên người gã đệ tử kia. Theo sau đó, đẩy ra một chưởng sương mù trắng xóa, đem toàn thân gã đệ tử kia bao trùm ở bên trong, hiến nhiên là Băng Thành Tử đang ra tay cửu chữa.
 
Nhưng khiến cho mọi người ngoài ý muốn chính là, thanh âm rên rỉ của gã đệ tử kia dường như càng thêm thống khổ, tiếng la bén nhọn chói tai, giống như đang vị vạn tiễn xuyên tâm. Băng Thành Tử chấn động, tầng sương mù trắng xoa nhanh chóng thu về, gã đệ tử kia cũng chậm rãi rơi xuống mặt đất, tiếp tục lăn lộn quay cuồng. Mọi người đưa mắt nhìn nhau, kinh nghi bất định không nói câu gì.
 
"Độc dược thật lợi hại, thế nhưng còn có khả năng thiêu đốt chân nguyên. " Băng Thành Tử khiếp sợ không thôi. Theo sau quay đầu nhìn về phía Man Hổ quát: "Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? "
 
Man Hổ lúng túng nói: "Sư phụ, ta cũng không biết. Sau khi ta mua được linh đan trong Trân Bảo Lâu, liền trực tiếp quay về. "
 
Băng Thành Tử thuấn di đến bên cạnh hai gã đệ tử khác, bắt lấy cổ tay hai người kiếm ưa. Một lát sau mới buông lỏng ra, đảo mắt lạnh nhìn vào Man Hổ nói: "Đồng dạng cũng là Thất Bảo Đan, vì sao hai người bọn hắn không có chuyện gì? "
 
Hai gã đệ tử kia nghe nói minh không bị làm sao, thần tình hoảng sợ trên mặt bỗng nhiên tan biến, thở phào ra một hơi nhẹ nhõm.
 
"Ta.., ta.., ta... Sư phụ, ta quả thực là không biết xảy ra chuyện gì nữa. " Man Hổ thần tình đau khổ nói.
 
Dược Thiên Sầu đánh giá hai người kia, phát hiện ra một người là Kết Đan kỳ, người còn lại là Nguyên Anh kỳ. Gã nằm trên mặt đất tuy không kịp nhìn tu vi, bất quá nhất định là đang dùng Thất Bảo Đan để đột phá lên cảnh giới Độ Kiếp kỳ.
 
Yến Truy Tinh tiến lên phía trước, cau mày nói: "Đại sư huynh, trên đường ngươi quay về có gặp qua người nào không, liệu có bị đánh tráo đan dược hay không? "
 
"Không có! " Man Hổ tưởng nhớ lại nói: "Ta biết thứ này có không ít thế lực nhòm ngó, huống chi Băng Cung chúng ta còn mua được vài trăm viên. Sau khi ta giao dịch đan dược xong, liền nhanh chóng ly khai. Trên đường gặp người quen, nhiều lắm là gật đầu chào hỏi mà thôi, huống chi đan dược còn nằm trong túi trữ vật, chưa rời khỏi người giây phút nào cả, không có khả năng bị người khác đánh tráo ah! "
 
Yến Truy Tinh nghe xong, đảo mắt nhìn về phía Băng Thành Tử, nói: "Chuyện này thực là kì quái, đại sư huynh chắc chắn sẽ không giết hại đồng môn. Bất qua, theo lý thuyết, Thiên Hạ thương hội cũng không bao giờ dám bán ra độc dược, nếu không bọn chúng sẽ phải đối lập với tất cả thế lực các phương, mặc kệ Thiên Hạ thương hội cường đại bao nhiêu, cũng chính là tự tìm đường chết, Âm Bách Khang sẽ không bao giờ làm nhừng chuyện ngu xuẩn như thế. " Dứt lời đưa mắt nhìn xuống gã đệ tử nằm trên mặt đất nói: "Hay là hắn đã bị trúng độc trước rồi? Bằng không, hà cớ gì hai người khác không xảy ra chuyện, mà một minh hắn lại xảy ra chuyện? "
 
Dược Thiên Sầu nghe Yến Truy Tinh phân tích rõ ràng mạch lạc, nhưng vẫn im lặng không nói cái gì.
 
Đúng lúc này, gã đệ tử nằm trên mặt đất cũng thôi không lăn lộn nữa. Một lát sau, dáng vẻ của hắn đã trở nên già nua, mái tóc trắng xóa, thân hình khô héo. Muốn vươn tay ra hướng về phía Băng Thành Tử, nhưng lại cử động không nổi, trên mặt tuôn trào hai hàng lão lệ, thanh âm khàn khàn nói: "Sư tổ.., sư tổ.., cửu ta...! "
 
Băng Thành Tử thần tình ngưng trọng, ngồi xuống kiểm ưa thân thể của hắn. Một lúc sau mới đứng lên thở dài: "Đã không còn chuyện gì nữa rồi, bất quá đan điền bị thiêu hủy nghiêm trọng, đời này không thể tu hành được nữa, tu vi hoàn toàn phế bỏ. Hai người các ngươi mau khiêng hắn xuống, hảo hảo chiếu cố. "
 
Hai gã đệ tử khác nghe vậy, không dám chần chừ, cẩn thận đem người khiêng đi.
 
Dược Thiên Sầu nhiều ít có chút kinh ngạc, thật đúng là nhìn không ra. Băng Thành Tử đối với môn hạ đệ tử còn rất không sai. Bất quá, nhiều ít hắn vẫn cảm thấy kì quái, theo lí thuyết, nếu dùng Ngụy Phá Cấm Đan đột phá cảnh giới Độ Kiếp kỳ, hẳn là phải chết bất đắc kỳ tử mới đúng ah! Chẳng lẽ kĩ thuật luyện đan của Trần Phong không tới nơi tới chốn, dược tính đã bị thuyên giảm đi vài phần rồi sao?
 
Dược Thiên Sầu có điều không biết chính là, tu sĩ dùng Ngụy Phá Cấm Đan đột phá cảnh giới Độ Kiếp kỳ, quả thật sẽ lưu trữ độc tố trong người. Nhưng vẫn cùng số lượng nhiều ít có chút quan hệ, độc tố tĩnh lũy nhiều năm, mới đưa người ta đi vào chỗ chết. Vừa rồi gã đệ tử kia, bất quá chì dùng một viên Ngụy Phá Cấm Đan mà thôi, cho nên mới biến thành hình dạng nửa sống nửa chết. Kì thật kĩ năng luyện đan của Trần Phong đã đạt tới cảnh giới tông sư, dược hiệu sao có thể thuyên giảm vài phần được đây?
 
"Sư phụ... " Man Hổ đi tới trước mặt Băng Thành Tử, hắn không biết giải thích như thế nào mới đúng. Băng Thành Tử lạnh lùng quét mắt nhìn Dược Thiên Sầu, trầm giọng nói: "Chuyện này chưa thể kết luận ngay được, phải chờ điều ưa rõ ràng nguyên nhân. Ta đi xem những nơi khác có phản ứng như thế này hay không. "
 
Nói xong, cả người liền biến mất ở trong gian phòng.
 
Băng Thành Tử vừa đi, Dược Thiên Sầu liền cảm giác áp lực chung quanh vơi bớt đi nhiều. Thần tình vui vẻ trở lại, cười hắc hắc nói: "Quốc sư Man Hổ này, ngươi hảo hảo làm quốc sư không muốn, như thế nào chạy tới nơi đây xem náo nhiệt làm gì. Hiện giờ thì tốt rồi! Thiếu chút nữa hại chết người ta, may mắn không có chết người, nếu không trách nhiệm sẽ rất nghiêm trọng! "
 
"Ngươi... " Man Hổ khó thở nói: "Dược Thiên Sầu, đừng ở nơi này giả mù sa mưa, ngươi giết người còn ít lắm sao? "
 
"Ta giả mù sa mưa như thế nào? Ta thừa nhận bản thân minh đã giết không ít
 
NgườiDi! Không đúng nha. " Dược Thiên Sầu đột nhiên hồ nghi nói: "Nghe ý tử này
 
Của ngưoi, phải chăng là chính ngươi đã giết người đệ tử kia? "
 
Man Hổ thiếu chút nữa đã bị nghẹn chết, cái mũ này há có thể chụp lung tung. Lúc này giận tím mặt nói: "Ta muốn giết ngươi. "
 
"Ngươi làm ta sợ quá? " Dược Thiên Sầu xắn tay áo lên, cười lạnh nói: "Ngươi không ngại thì đánh thì đi, xem ai giết ai. "
 
"Dược huynh, ngươi không cần đổ thêm dầu vào lửa như thế! " Yến Truy Tinh nhắc nhở Dược Thiên Sầu. Theo sau lại nhìn Man Hổ an ủi: "Đại sư huynh, ngươi không cần lo lắng, ta và sư phụ đều tin tưởng ngươi. "
 
Dược Thiên Sầu cười hắc hắc, khoát tay nói: "Tính là ta lắm mồm đi, dù sao cũng không phải chuyện liên quan đến ta. Ta nói Yến huỵnh này, Thất Tinh Huyết Lan ngươi mua hay không, nếu không mua thì ta quay trở về. "
 
"Mua, đương nhiên phải mua. " Yến Truy Tinh vươn tay đè vai Man Hổ, ra hiệu cho hắn kiềm chế tâm tình. Sau đó xoay người qua hỏi: "Không biết trên tay Dược huynh có bao nhiêu Thất Tinh Huyết Lan? "
 
"Ngươi không cần lo lắng, chỉ cần ngươi xuất tiền, muốn bao nhiêu liền có bấy nhiêu. " Dược Thiên Sầu nói xong sờ mũi hỏi: "Yến huynh, ta có một vấn đề muốn hỏi, không biết có phương tiện trả lời hay không. Các ngươi cần nhiều Thất Tinh Huyết Lan như thế để làm gì? "
 
Yến Truy Tinh chau mày: "Chúng ta mua tự nhiên là có tác dụng, điểm ấy Dược huynh không cần quan tâm. "
 
Dược Thiên Sầu cao thấp đánh giá hắn một cái, cười hắc hắc: "Ta nghe nói Yến huynh thân mang tuyệt thế kỳ công, hay là mua Thất Tinh Huyết Lan về để hỗ trợ tu luyện sao? "