Tinh Thần Châu

Chương 643: Lợi dụng




"Sau lần đó, ta cùng Kim Thái đều biết, nguyên lai trong minh minh có một loại lực lượng làm cho người ta không thể kháng cự đang duy trì sự cân bằng của vạn vật, nhìn không thấy lẫn sờ không được. Vô luận là Ma giới, Tiên giới hay Minh giới, hoặc là nhân gian, bất kể là ai, nếu đánh vờ sự cân bằng này, nhất định sẽ bị lọt vào sự trừng phạt nghiêm khắc. " vẻ mặt thư sinh nghiêm túc.
 
Nghe được lời này Hắc Trì phu nhân có chút dựng đứng tóc gáy, theo bản năng nhìn nhìn ra ngoài cửa sồ, mất tự nhiên cười nói: "Minh Hoàng không cần lo ngại, sự tình đã qua lâu như vậy, bây giờ không phải vẫn tốt sao! "
 
"Tốt? Ai có thể nói rõ ràng, có lẽ chỉ là sự yên tĩnh trước khi bùng nổ! Nếu bùng nổ, hậu quả không biết thành thế nào. " Thư sinh cảm thán nói: "Lần đó nhân gian đại chiến khiến cho sinh linh nhân gian cửu tử nhất sinh, tạo thành ác quả lớn như thế, há có thể nói qua thì liền qua? Ma giới làm việc ác, ta cùng Kim Thái đem Ma giới trừng trị thật nặng. Mà ta cùng Kim Thái làm việc ác, lại có Vạn Kiếm Ma Quân tới trừng phạt chúng ta, may mắn chính là bị hai chúng ta trốn thoát. Tiếp đó ười giáng kim lôi, kết quả lại bị chúng ta tránh thoát. "
 
Hắc Trì phu nhân cười khanh khách nói: "Vậy không phải tốt lắm sao? Như vậy nói rõ Minh Hoàng thật đủ sức kháng cự loại lực lượng không biết kia, nó cũng không làm gì được Minh Hoàng. "
 
"Nói cũng không phải nói như vậy, tiếp tục thêm lần nữa đã là bất quá tam, ta cũng không hi vọng lại có lần thử ba, hi vọng sự tình cử như vậy trôi qua. Nếu quả thật sẽ có lần thứ ba, yên lặng lâu như vậy mới bùng nổ, chỉ sợ sự trừng phạt lần này sẽ rất nặng, sẽ không cho chúng ta còn có cơ hội chạy thoát. Làm không tốt tiên minh hai giới đều sẽ phải trả giá thật lớn vì ác quả gây ra tại nhân gian không thể tha thử lần đó! " Thư sinh đột nhiên cười khổ nói: "Bản thân ta có chút tò mò, giả như còn lần trừng phạt cuối cùng kia, khôngbiết sẽ là ai thay mặt đại thiên chường hình..
 
"Thật sự sẽ xuất hiện một người thay mặt đại thiên chưởng hình sao? " Hắc Trì phu nhân yếu ớt hỏi. Ánh mắt lóe ra một trận, nghĩ đến chính mình cũng có thể là người đó, loáng thoáng hoài nghi minh có thế là người chường hình thay thiên đạo hay không... Đã có ỹ nghĩ này, liền giống như một hạt giống, bắt đầu mọc rễ nảy mầm trong đầu.
 
"Là ai cũng thật không biết, chỉ là một loại dự cảm thôi. " Thư sinh đẩy nàng ra, thân thể trần truồng đứng lên. Hắc Trì phu nhân nhanh chóng đứng lên hầu hạ hắn mặc lại quần áo, sau đó cũng tự cầm quần áo mặc vào.
 
Thư sinh nhìn nàng nói: "Ta đã nói với ngươi chuyện này, là muốn cho ngươi hiểu được, đừng tường rằng người phàm nơi nhân gian dễ bắt nạt, bên trong minh minh đều có đôi mắt nhìn thấy rõ. Ngươi đã vãng sinh Minh giới, đã là người trong Minh giới, cũng đừng tiếp tục ghi nhớ phồn hoa thế gian. Không ai có thể hoàn toàn có được nhừng gì minh muốn, ta không được, Kim Thái không được, ngươi cũng đồng dạng không được. " Nói xong lời này, thư sinh đi đến bên bàn, lại cầm bút chấm mực, tiếp tục vẽ đoạn nội dung tiếp theo của bức họa.
 
Thật đúng đang xem ta là tiểu hài tử ba tuổi, tùy tiện bịa một chuyện ma quỷ liền có thế qua mặt... Trong lòng Hắc Trì phu nhân không cho là đúng, miệng lại đảpẸ. "Hắc Trì ghi khắc Minh Hoàng dạy bảo. Bất quá vòng gõ cửa đại môn Minh giới bị đánh cắp phải làm sao bây giờ? Chăng lẽ thật sự đế yên dấu vết bị phá hư đó ở đại môn Minh giới? "
 
"Còn có thể làm sao? " Thư sinh múa bút không ngừng nói: "Đại môn Minh giới từ thời đại viễn cổ đã tồn tại, không biết là ai làm ra, tài liệu luyện chế cực kỳ cổ quái, ngay cả ta cũng không biết là vật gì. Phá vờ dễ dàng, dung họp khó khăn, nếu từ chỉnh thể bị tách ra, sẽ rất khó tiếp tục dung họp. Nghe nói phải dùng Tam Vị Chân Hỏa đến rèn chế mới được, bất quá hiện tại người có thể khống chế được Tam Vị Chân Hỏa đã tuyệt tích, ngươi nói còn có thể làm sao? "
 
"Nếu như đã là thứ quý hiếm, vậy càng không thể thất lạc. " Hắc Trì phu nhân nói.
 
"Nga! Ngươi có ý nghĩ gì không ngại nói ra. " Thư sinh hỏi, đợi một lúc lâu sau phía sau cũng không thấy phản ứng, dừng bút quay đầu lại nói: "Có lời gì cứ nói đi! Thứ cho ngươi vô tội. "
 
Hắc Trì phu nhân kiên trì nói: "Không ngại phái một người ra ngoài, đem đồ vật đã mất đi tìm trở về. Minh Hoàng ngài không nên hiểu lầm, ta tuyệt không có ý tứ quấy nhiễu trật tự nhân gian. Ngài nghĩ, người có năng lực xông vào đến đại môn Minh giới, nhất định không phải người phàm bình thường. Người dám lấy trộm đồ vật của đại môn Minh giới, nhất định là có mục đích gì, nếu không lại có ai dám đi làm chuyện như vậy? Vạn nhất có người lợi dụng vòng gõ cửa bị mất luyện chế ra bảo vật gì đó làm hại nhân gian, mà chúng ta lại bỏ mặc, điều này có khác gì chúng ta quấy nhiễu trật tự nhân gian? "
 
Biểu tình trên mặt thư sinh giống như có thay đổi, cau mày nói: "Có thể tìm được trở về sao? "
 
"Có thể thử xem xem, nếu thật sự tìm không được, thì thôi. " Hắc Trì phu nhân khom người nói: "Nếu như Minh Hoàng đồng ý, ta sẽ phái một người đi ra ngoài lặng lẽ điều ưa nghe ngóng. Mặc kệ có thể tìm được hay không, cũng sẽ không quấy nhiễu trật tự nhân gian. "
 
Thư sinh thoáng trầm ngâm, quay đầu lại tiếp tục vẽ, nói: "Chỉ một lần này, mặc kệ kết quả như thế nào, đều không cho tiếp tục có lần sau. Nếu còn có lần sau, ngươi cũng không cần tiếp tục hầu hạ ta, chính mình chủ động đến Vô Tận Hắc Nhai hầu hạ đám khổ sai kia đi thôi! "
 
Lời này xem như đã đáp ứng, Hắc Trì phu nhân vui vẻ nói: "Hắc Trì tuân mệnh. "
 
"Ta đồng ý ngươi phái người đi, cũng không đáp ứng ngươi tự mình đi. " Thư sinh lạnh lùng nói một câu, nhất thời làm cho sự vui mừng tràn đầy trong lòng Hắc Trì phu nhân hóa thành bọt nước.
 
Nàng hao hết tâm tư kỳ thực là vì muốn tự mình đến nhân gian đi dạo, nàng đã ngây ngẩn quá lâu trong thế giới u minh hôn ám này. Người ngoài không thể lý giải được tâm tư của một nữ nhân xinh đẹp như nàng sống tại nhân gian tư nhuận ra sao, lòng hư vinh quá nặng của nữ nhân không phải đổi lại tu vi cao là có thể thỏa mãn. Cho dù là một đám nam nhân giống loài trư luôn vây chuyển quanh nàng, mỗi ngày nhìn nàng thèm khát, hận không lột hết quần áo nàng đặt dưới thân minh... Những ánh mắt đó, cũng có thể làm trong lòng nàng đạt đến thỏa mãn.
 
Nhưng ở trong này, không ai dám có ý nghĩ không an phận với nàng, dù là ánh mắt háo sắc cũng không có, càng khỏi nói tới sự nịnh hót dung tục. Không ai dám, bởi vì nàng là nữ nhân của mình Hoàng. Nói đi thì nói lại, nếu không vì vẻ đẹp của nàng, Minh Hoàng làm sao chì liếc mắt nhìn liền vừa ý nàng, cho nàng nhiều cơ hội như thế.
 
Có chút nữ nhân đã có thói quen sống trong trường hợp xa hoa lãng phí, sẽ rất khó tiếp tục an phận trải qua cuộc sống buồn tẻ, qua mỗi một ngày trong lòng cũng thật khó chịu, vì thế loại trường hợp xa hoa muôn màu kia đối với các nàng mà nói thật có hấp dẫn trí mạng, tuy rằng kiếp trước nàng bị chết trong loại trường hợp đó... Nguồn truyện: Truyện FULL
 
Thật vất vả sáng tạo ra một cơ hội ra ngoài thông khí, không ngờ cứ như vậy bị một câu nói bác bỏ. Trong lòng Hắc Trì phu nhân tràn ngập sự phẫn nộ khó có thế ức chế, nhưng nàng không dám biểu hiện ra ngoài, khom người nói: "Cẩn tuân ý chỉ Minh Hoàng, Hắc Trì cáo lui. "
 
Thư sinh cũng không quay đầu lại, "ân" một tiếng, Hắc Trì cũng mất đi hứng thú tiếp tục lưu lại, lẳng lặng đi xuống tiểu lâu, đi tới cửa hóa thành đạo hắc quang bay đi...
 
Cây bút đang tung hoành trên bức họa chợt ngừng lại, gác sang một bên, trên mặt thư sinh lúc này mới dâng lên loại khí thế nhân thượng nhân. Loại khí thế hờ hững coi thường hết thảy, mới chính là Minh Hoàng uy chấn Minh giới. Hắn thản nhiên gọi: "Thiên Quân! "
 
Một đạo ngân quang từ ngoài cửa sổ bay vào, một nam nhân mặc ngân giáp, tóc dài buông xõa hiện thân, khí thế nghiêm túc ôm quyền nói: "Minh Hoàng! "
 
"Nữ nhân ngu xuẩn này gần đây đã làm những chuyện gì? " Minh Hoàng khoanh tay hỏi.
 
Ngân Giáp Thiên Quân lập tức bẩm báo: "Gần đây nàng rất thường xuyên đi lại với người trong Tiên giới, còn đem Hắc Minh đại quân đi chung quanh trấn áp những bá chủ một phương của mình giới đang muốn rục rịch. Mặt khác còn tìm nam sủng tuấn mỹ. Nhừng thứ khác cũng không có gì, chi có nhúng tay tương đối nhiều trong Minh Hoàng cung, hạ lệnh cho người của mình Hoàng cung đi tuần tra bảy mươi hai minh đạo. Cần tiến hành hạn chế không? "
 
"Không cần hạn chế, cứ để nàng gây sức ép, lá gan lớn thế nào nàng cũng không dám giở trò, nếu không ta cho nàng biết cái gì gọi là sống không bằng chết. " Minh Hoàng hừ lạnh nói.
 
Thiên Quân đi đến bên cạnh hắn, mắt nhìn lên bức họa, cau mày nói: "Minh Hoàng, thế lực Hắc Minh đại quân tăng trưởng rất nhanh, một ít người cũ đều bị thanh tẩy sạch, toàn bộ đổi lại là thân túi của nàng. Hơn nữa lại giết chóc khắp Minh giới, đã làm cho lòng người bàng hoàng, nhắc đến Hắc Minh đại quân liền biến sắc. Chẳng lẽ cứ để mặc cho nàng làm mãi như vậy? "
 
"Đó có gì không tốt? Mấy năm nay Minh giới lại có không ít cường giả, cả đám đều không an phận, cứ đế cho nàng đi bốn phía trấn áp một phen, vừa lúc quét rụng những chuyện đau đầu này. " Minh Hoàng nói xong vỗ vỗ vai Thiên Quân, cảm thán nói: "Năm đó huynh đệ không còn lại mấy người, chúng ta còn phải bảo tồn thực lực ứng phó nguy cơ phát sinh, những chuyện như vậy không đáng cho các ngươi ra tay, không thể tiếp tục cho các ngươi bị lật thuyền trong mương. Từ sau khi Hắc Giáp Phá Quân ngã xuống, ta đã tồn tại ý nghĩ này, cho nên mới tìm nữ nhân ngu xuấn này ra mặt, để nàng đi gây sức ép vừa lúc thích họp! "
 
"Ha ha! Nguyên lai là như vậy, ta còn tưởng rằng ngươi bị sắc đẹp mê hoặc chứ! " Thiên Quân vuốt bức họa trên bàn, vừa nhìn vừa cười nói: "Mấy huynh đệ khác nghẹn một bụng tức giận, thậm chí muốn làm thịt nữ nhân kia, để cho ngươi thanh tinh lại. Xem ra ta phải dặn dò bọn họ trước. "
 
"Ân! Biết thì biết, nhưng nói cho bọn họ, diễn kịch phải làm giống một chút, tiếp tục bảo trì tình trạng này, nên diễn thì cứ tiếp tục diễn, không cần khách khí đối với nàng. Nữ nhân này tuy rằng ngu xuẩn, nhưng đầu óc cũng không ngu ngốc, nếu không ta cũng sẽ không chọn nàng làm việc, đừng làm cho nàng có lòng hoài nghi. " Minh Hoàng nhìn ngoài cửa sổ cười nói: "Cuộc sống trong Minh giới quả thật có điểm tịch mịch a! Có sắc đẹp như vậy đến mê hoặc ta cũng là một chuyện không tệ, ít nhất nàng hầu hạ ta được thoãi mái. Thiên Quân, ngươi bảo ta nói đúng không? "
 
"Ha ha! " Thiên Quân sang sảng cười, đưa tay sờ lên mười hai minh tướng trong bức họa, trong mắt hiện lên một tia hoài niệm, hít một hơi thật sâu nói: "Minh Hoàng, còn có chuyện gì phân phó không? Không có việc gì thì ta đi tìm bọn họ. "
 
"Nhừng lời ta vừa nói với nàng hẳn là ngươi cũng nghe thấy. " Ánh mắt Minh Hoàng đột nhiên trở nên thâm thúy: "Năm đó chuyện tại nhân gian ngươi cũng trải qua, nhớ trành kỹ nữ nhân ngu xuẩn kia, đừng để cho nàng thật sự làm ra chuyện điên rồ gì, thật náo loạn để thiên phạt buông xuống, chúng ta ai cũng ăn không tiêu. Lần trước nàng tự minh phái người ra ngoài thì coi như xong, ngoại trừ ta cho phép thêm lần này, lần sau nếu nàng dám tiếp tục làm như vậy, lưu nàng cũng vô dụng. Ngươi trực tiếp phế đi tu vi của nàng, ném tới Vô Tận Hắc Nhai đi, không cần bẩm báo với ta. "
 
"Tuân lệnh Minh Hoàng. " Thiên Quân chắp tay, hóa thành ngân quang biến mất bên ngoài cửa số...