Nghe giọng nói, phảng phất như đang muốn nói ngươi cũng thật không may, hai nữ nhân đều bị người khác khống chế.
Dược Thiên Sầu liếc nhìn hắn, đạm nhiên nói: "Trong đó có một người là sư nương của ta."
"Sư nương?" Ngạc Tiên Quân hơi có chút giật mình, trong đầu lập tức xuất hiện hình tượng của Tất Trường Xuân, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Ngươi buông tay đi làm. Tuy rằng muốn trong nháy mắt hoàn hảo không chút tổn hao cứu mọi người thì có chút trắc trở, thế nhưng có ta ở đây, chí ít bảo chứng hai nàng sẽ không xảy ra chuyện gì."
Dược Thiên Sầu biết hắn đã hiểu lầm, nhưng hiện tại cũng lười giải thích, ai biết Ngạc Tiên Quân lại sờ cằm nói: "Nữ nhân ngồi trên ghế dài kia hình dạng xác thực không tệ, nàng ta cũng là con tin đi! Bằng không thế nào bị phong đan điền, ngươi không định cứu nàng sao?"
Dược Thiên Sầu dừng ánh mắt trên người Lộ Nghiên Thanh ngây ra, nói: "Nàng bị phong đan điền?"
Ngạc Tiên Quân "n" một tiếng, Dược Thiên Sầu hừ lạnh nói: "Tự tìm."
Thời gian chậm rãi trôi quạ, hai người trốn trong hầm ngầm hồi lâu, Ngạc Tiên Quân cũng không biết Dược Thiên Sầu đang đợi điều gì, đợi từ lúc mặt trời lặn đến mặt trời mọc, Ngạc Tiên Quân không nhịn được nhìn Dược Thiên Sầu đang nhắm mắt dưỡng thần hỏi: "Còn chưa động thủ sao?"
Dược Thiên Sầu mở mắt ra chậm rãi nói: "Ta không thích hợp đứng ra trước. Nếu ta xuất hiện trước, hắn nhất định lấy nữ nhân của ta làm con tin chủ yếu, sẽ tăng thêm phiêu lưu. Mẹ nó! Nữ nhân của Văn Lan Phong là người, lẽ nào nữ nhân của lão tử không phải là người? Ta tạm thời chưa đứng ra, các nàng sẽ chịu càng ít ủy khuất."
Ngạc Tiên Quân ngần người nói: "Còn có người tới?"
Dược Thiên Sầu gật đầu nói: "Đang đợi người tới. Tính tính thời gian hẳn là nhanh đến thôi...Nếu Ma Điển thần kỳ như vậy, chính mình nên chuẩn bị chu toàn một chút mới tốt, cứu người là chuyện nhỏ, làm thịt tên kia mới là đại sự. Không động thủ thì thôi, vừa động thủ phải diệt cỏ tận gốc, tuyệt không cho hắn lại bỏ chạy lưu lại hậu hoạn. Ta cũng không rảnh rỗi lúc nào cũng chạy đến cứu hỏa." Nói xong nghiêng đầu nhìn Ngạc Tiên Quân trịnh trọng dặn dò: "Lão yêu quái, Ma Điển nguy hại ngươi hẳn là rõ ràng hơn so với ta, người này tuyệt đối không thể lưu. Vạn nhất ta thất thủ, còn mời ngươi phải cạn kiệt toàn lực ngăn cản hắn. Vô luận như thế nào cũng không cho hắn chạy thoát."
Ngạc Tiên Quân khẽ gật đầu nói: "Người tu luyện Ma Điển xác thực không thể lưa...Đã như vậy, để ta tự mình động thủ đi! Ta bảo chứng một chiêu giết chết!"
"Không!" Ánh mắt Dược Thiên Sầu sắc bén lắc đầu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Có một số việc ta có thể không ra mặt, nhưng có một số việc ta phải xuất đầu. Hắn bắt nữ nhân của ta, ta là nam nhân, nếu như ngay cả người động tới nữ nhân của mình cũng không thu thập được, còn có mặt mũi nào đi ra hỗn? Không tự tay làm thịt hắn, ta làm sao có thể nuốt xuống khẩu ác khí này, vương bát đản!"
Trong lời nói lộ ra vẻ oán độc khiến Ngạc Tiên Quân dựng đứng tóc gáy, xem ra tiểu tử này đã bị người va chạm vào nghịch lân, nhưng dù là như vậy hắn còn có thể nghẹn tới bây giờ không động thủ, có thể thấy được đã sắp bão nổi.
Có trò hay xem...Trong lòng Ngạc Tiên Quân nói thầm một tiếng, tinh thần cũng chợt tỉnh táo.
Đúng lúc này, trên bầu trời truyền đến thanh âm phi hành phá không, chớp mắt hai bóng người rơi xuống Linh Phương cốc, chính là Lộng Trúc và Văn Lan Phong. Dược Thiên Sầu lập tức đứng lên, vỗ vỗ vai Ngạc Tiên Quân nói: "Người đã tới. Sập động thủ, ngươi giúp ta trành cho kỹ, tuyệt không cho tên vương bát đản bỏ chạy."
Dưới sự cảnh tấn của Tân Lão Cửu, người trong tinh xá toàn bộ đều đứng lên. Yến Truy Tinh đang khoanh chân ngồi lắc mình đi tới bên người Lộ Nghiên Thanh, nhìn thấy Lộng Trúc cùng Văn Lan Phong song song hiện thân bên ngoài, nhưng không nhìn thấy Dược Thiên Sầu, lúc này vẻ mặt cười nhạt trành hướng Lộ Nghiên Thanh quát: "Lộ Nghiên Thanh, vốn không muốn vô lễ đối với ngươi, hiện tại sợ rằng không làm
Không được!"
Hắn xuất thủ trực tiếp nắm lấy mái tóc Lộ Nghiên Thanh, cổ tay quấn thành một vòng, mái tóc bao trùm lấy cánh tay hắn kéo giật ngược ra sau đầu nàng. Yến Truy Tinh cứ như vậy thúc Lộ Nghiên Thanh đi ra ngoài...
Khi nhìn thấy vị thiên hạ đệ nhất mỹ nữ không chỉ bị phong đan điền, còn bị người ngược đãi như vậy, trong ánh mắt Lộng Trúc cũng dấy lên lửa giận.
Trái tim Văn Lan Phong như muốn nát, hai mắt như nứt ra giận dữ hét: "Yến Truy Tinh, ngươi dám làm như thế!" Tiếng gầm giận dữ quanh quần không dứt trong Linh Phương cốc, vẻ bi phẫn trong giọng nói thật khó có thể hình dung.
Sau lưng Yến Truy Tinh là mấy người Tân Lão Cửu, hắn đang thúc Lộ Nghiên Thanh còn đang thất hồn lạc phách chậm rãi đi tới, không nhìn Văn Lan Phong lại nhìn chằm chằm Lộng Trúc nhàn nhạt cười nói: "Nghĩ không ra lại kinh động tới đại giá Lộng Trúc tiên sinh, chẳng lẽ Văn tiền bối cho rằng Lộng Trúc tiên sinh có thể cứu được Lộ Nghiên Thanh ra khỏi tay ta?"
Lộng Trúc không nói một lời, hai mắt híp lại, ánh mắt chăm chú nhìn nắm tay đang nắm lấy mái tóc Lộ Nghiên Thanh phía sau, thầm nghĩ không xong. Một chiêu này của Yến Truy Tinh thật quá độc ác, giống như đang gắn bó thành một thể với Lộ Nghiên Thanh, hơn nữa đan điền Lộ Nghiên Thanh bị phong, mặc cho tu vi hai người cao tới đâu chỉ sợ cũng khó cứu được Lộ Nghiên Thanh an toàn.
Văn Lan Phong lại lần thứ hai rít gào: "Thả nàng." Nếu không phải Lộ Nghiên Thanh đang nằm trong tay đối phương, hắn sợ rằng đã xông qua bầm thây Yến Truy Tinh thành vạn đoạn, Lộng Trúc liếc mắt nhìn hắn, trong lòng thở dài... Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com
Yến Truy Tinh bỗng nhiên quát to: "Đương nhiên không thành vấn đề! Thế nhưng Dược Thiên Sầu đâu? Ngươi không phải đã đáp ứng đưa Dược Thiên Sầu tới sao? Chỉ cần nhìn thấy Dược Thiên Sầu, ta lập tức tuân thủ hứa hẹn thả nàng ta."
Văn Lan Phong hoàn toàn hết lời để nói, nghiêng đầu nhìn về phía Lộng Trúc. Ánh mắt giống như đang hỏi, ngươi không phải nói Dược Thiên Sầu sẽ đến sao? Vì sao đến bây giờ không nhìn thấy?
Trong lòng Lộng Trúc cũng đang nghi hoặc vì sao Dược Thiên Sầu không tới, nhưng mặt ngoài cũng không lộ ra, chỉ nhìn chằm chằm Yến Truy Tinh nhàn nhạt nói: "Yến Truy Tinh, ngươi thật là to gan, không ngờ dám một mình phạm hiểm."
"Lộng Trúc tiên sinh cất nhắc vãn bối rồi." Yến Truy Tinh quay đầu lại đưa mắt nhìn phía sau, nhàn nhạt cười nói: "Bên người ta có nhiều người làm đệm lưng như vậy, có thể nào cho rằng ta một mình phạm hiểm? Nhưng thật ra Lộng Trúc tiên sinh thực sự không nên tới đây!"
"Nga!" Lộng Trúc hừ lạnh nói: "Chỉ giáo cho? Lẽ nào bằng hữu gặp nạ, ta không nên tới hỗ trợ sao?"
"Ha hả! Lời này tuy không sai! Nhưng nguyên nhân chính là vì tiền bối tới đây hỗ trợ...Sự lãnh tĩnh của tiền bối nhiều ít làm vãn bối cảm thấy có chút không an toàn!" Yến Truy Tinh vừa nói vừa nhéo chặt mái tóc Lộ Nghiên Thanh cho nàng ngẩng mặt lên, gương mặt đã mất đi thần thái của Lộ Nghiên Thanh lúc này liền bại lộ ngay trước mặt hai người.
Hai mắt Lộng Trúc vừa khép, Văn Lan Phong đau lòng giận dữ hét: "Yến Truy Tinh, ngươi thả nàng."
Yến Truy Tinh hờ hững nhìn chằm chằm gương mặt tuyệt mỹ của Lộ Nghiên Thanh nói: "Văn tiền bối, ta muốn gặp là Dược Thiên Sầu, ngươi lại đưa Lộng Trúc tiên sinh đến, đây là chuyện ta không muốn nhìn thấy. Phạm sai lầm luôn phải trả giá đắt, ta cho ngươi hai lựa chọn, hoặc ngươi giết Lộng Trúc tiên sinh, ta không giết Lộ tiền bối. Hoặc ngươi không giết Lộng Trúc tiên sinh, ta giết Lộ tiền bối, hai lựa chọn chỉ có thể tuyển một. Kiên trì của ta hữu hạn, trong vòng mười tiếng đếm nếu không làm ra lựa chọn, Ma Quyền của ta sẽ hủy diệt dung nhan tuyệt sắc này, hai ngươi chỉ có thể kiếp sau tái kiến."
"Súc sinh!" Văn Lan Phong bi rống một tiếng, tâm tình dị thường kích động. Lộng Trúc đưa tay ngăn lại Văn Lan Phong, nhìn Yến Truy Tinh cười lạnh nói: "Ta thách ngươi cũng không dám giết Lộ Nghiên Thanh, giết nàng ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ."
"Nga! Ta không ngại rửa mắt chờ đợi." Yến Truy Tinh nhàn nhạt cười, nhìn chằm chằm Văn Lan Phong chậm rãi đếm: "Một.., hai.., ba.., bốn...
"Yêu! Yến Truy Tinh, con chó nhà tang như ngươi từ lúc nào lại học đếm như tiểu hài tử vậy? Là ăn no không việc làm, hay đầu óc bị nước vào?"
Thanh âm tràn ngập ý tứ trêu tức hàm súc cắt đứt tiếng đếm của Yến Truy Tinh, mọi người quay đầu nhìn lại.
Một bóng người thiềm tới rơi xuống bên người Lộng Trúc, không phải Dược Thiên Sầu còn có thể là ai? Dược Thiên Sầu đầu tiên nhìn Bách Mị Yêu Cơ và Nhan Vũ, hai nàng thấy hắn giống như không nhận ra, nhất thời làm trên mặt hắn nổi lên vẻ cười âm mai...
Lộng Trúc nhìn thấy Dược Thiên Sầu, vô ý thức nhìn chung quanh, muốn biết Dược Thiên Sầu thỉnh ai tới giúp đỡ, nhưng không phát hiện bất luận kẻ nào, nhưng vẻ mặt Văn Lan Phong cùng Lộ Nghiên Thanh đều lộ ra cảm kích. Văn Lan Phong quay đầu nhìn Yến Truy Tinh quát: "Yến Truy Tinh, Dược Thiên Sầu đã tới, mau thả người."
Yến Truy Tinh nhìn thấy làn da màu cổ đồng và bún tóc của Dược Thiên Sầu, cũng không biết nói gì, bị trang phục kỳ dị của hắn làm chấn động, chợt ngần người không nhìn Văn Lan Phong, nhìn Dược Thiên Sầu cười nói: "Cuối cùng cũng đợi được Dược huynh tới, ta còn cho rằng Dược huynh muốn co đầu rút cổ cả đời! Bất quá đầu đầy bím tóc của Dược huynh thật là có ý tứ...
"Ít ở chỗ này rắm thối!" Dược Thiên Sầu không nhịn được phất tay ngắt lời nói: "Lão tử đã tới. Không rảnh dài dòng với ngươi, mau nhanh thả người, đừng rượu mời không uống chỉ uống rượu phạt."
Lúc này Yến Truy Tinh hừ lạnh một tiếng nói: "Dược Thiên Sầu, ngươi cũng không giống kẻ ngu ngốc như vậy đi! Hiện tại nữ nhân của ngươi trên tay ta, ngươi còn giả vờ huênh hoang làm gì?" Bàn tay dùng lực nắm mái tóc, theo một tiếng kêu rên của Lộ Nghiên Thanh, Yến Truy Tinh quát: "Văn Lan Phong, không muốn Lộ Nghiên Thanh chết, giết Dược Thiên Sầu!"
Không đợi Văn Lan Phong đang nóng như lửa đốt đáp lời, Dược Thiên Sầu đã chợt quát một tiếng: "Giết con mẹ ngươi." Hắn trực tiếp vọt qua, trong tay xuất hiện một thanh đại đao màu xanh, trực tiếp nhắm ngay đầu chém xuống, Lộ Nghiên Thanh đứng trước mặt Yến Truy Tinh, ngay cả Yến Truy Tinh cùng Lộ Nghiên Thanh hắn đều chém thẳng xuống.
Lộng Trúc lại càng hoảng sợ, không nghĩ tới người này một lời không hợp liền trực tiếp động thủ, cũng không hề dài dòng, thậm chí cũng không để ý tới tính mạng của Lộ Nghiên Thanh, Vãn Lan Phong kinh hô: "Thủ hạ lưu tình."
Đừng nói bọn họ, Yến Truy Tinh cũng càng hoảng sợ. Hắn làm sao cũng không nghĩ đến Dược Thiên Sầu lại mạo hiểm kết thành hận thù với Văn Lan Phong mà hạ độc thủ với Lộ Nghiên Thanh...Hắn cấp tốc lôi Lộ Nghiên Thanh lui về phía sau, hiện tại hắn làm sao dám hạ thủ thực sự với Lộ Nghiên Thanh, nếu như hiện tại Lộ Nghiên Thanh bị giết chết, hắn còn lấy thứ gì đến áp chế Văn Lan Phong và Lộng Trúc, lúc này lạnh lùng nói: "Ngăn cản hắn."
Bốn người Tân Lão Cửu cấp tốc ngăn cản Dược Thiên Sầu, đúng lúc này ngay sườn núi nhỏ cách đó không xa chợt nổ vang một tiếng "phanh", đất đá tung tóe, mọi người còn chưa kịp quay đầu lại nhìn, chỉ cảm thấy hoa mắt, có nhân ảnh đang phóng vút qua, bốn người đang ngăn cản Dược Thiên Sầu chợt thiếu mất hai người. Bách Mị Yêu Cơ và Nhan Vũ đã không còn hình bóng, chỉ còn lại Tân Lão Cửu và Tân Lão Bát...
Tốc độ thật nhanh! Người này là ai? Vô luận là Lộng Trúc hay chính Yến Truy Tinh đang kéo Lộ Nghiên Thanh thối lui nhanh ra sau đều cùng thất kinh.
"Hấp tinh đại pháp!" Trong lúc song phương vừa tiếp xúc, Dược Thiên Sầu xoay mình hét lớn một tiếng, chỉ thấy trên không trung toát ra hai luồng khói trắng, Dược Thiên Sầu không chút do dự hoành đao hướng hai luồng khói trắng quét tới, trong chớp mắt khói trắng theo thanh đao của Dược Thiên Sầu truy hướng Yến Truy Tinh, mà trên không trung rớt xuống hai cỗ thây khô hài cốt chạm mặt đất vỡ tung thành bụi phấn...