Tinh Thần Châu

Chương 886: Thắng bại đã phân




Lúc này hai người đều đã chuần bị xong, một người lén lút, còn một người thì giả vờ không biết. Khoảng cách càng lúc càng được rút ngắn xuống...
 
Bởi vì sóng nước lưu chuyền, mọi người tuy xem không được rõ ràng lắm, nhưng mơ hồ vẫn nhìn thấy thân ảnh của Dược Thiên Sầu ở dưới đáy nước đang cảnh giác ngắm nhìn xung quanh. Bầu không khí nhất thời yên tĩnh xuống, phần lớn mọi người đều không biết nguy cơ ấn giấu dưới phiến thủy vực. Chỉ riêng Ninh Tử Tầm cùng Hứa Hữu Thường là rõ ràng, hai người biết đại sư huynh đang nhờ vào bảo y ẩn thân dưới nước, khẳng định là đại sư huynh đang âm thầm tiếp cận đối phương, rồi sau đó xuất thủ tập kích. Hai người tâm tư đã muốn nhấc lên tới cổ họng, đều hi vọng đại sư huynh sẽ thành công dưới một chiêu này.
 
Dưới đáy thủy vực, khi khoảng cách giữa hai người còn cách nhau không đầy hai trăm thước, thì Dược Thiên Sầu đã cảm giác được Lam Hạo đang chậm rãi rút một thanh chủy thủ ra, hiển nhiên là muốn xuất thủ. Trong lòng Dược Thiên Sầu thầm mắng con mẹ nó, hắn còn muốn chờ đối phương đến gần hơn chút nữa, nhân tiện lấy đối phương thử xem, Hấp Tinh Đại Pháp có thể dùng được ở trong nước hay không.
 
Nhưng Lam Hạo còn đang băn khoăn về tu vi của Dược Thiên Sầu, nên không dám áp sát quá gần, lúc này âm thầm dừng bước, đang chuẩn bị vận sức tập kích, thì chợt nghe ở dưới chân truyền đến thanh âm "răng rắc". Còn chưa kịp quan sát, thì trong nước thoáng lóe ra những điểm tử sắc lóng lánh. Đồng thời dư quang trong ánh mắt Lam Hạo thoáng trông thấy khóe miệng Dược Thiên Sầu lộ ra tia cười âm hiểm. Lúc này hắn không khỏi kinh hãi, phản ứng coi như rất nhanh, bật người liền đoán ra bản thân mình đã trúng kế của đối phương. Lúc này không thèm quản nhiều, liều mạng thuấn di đào tẩu.
 
Một tia máu loãng đỏ thắm khuếch tán trong nước, đồng thời một tia bọt sóng bắn thẳng lên không trung, bạch quang lóe ra, Lam Hạo cũng đã hiện thân. Chỉ thấy trong tay hắn đang nắm chặt một thanh chủy thủ, một tay vội vàng lấy đan hoàn bót náp đắp xuống vết thương trên đùi, máu loãng cũng ngừng chảy ra.
 
Chúng nhân đứng xem náo nhiệt xung quanh còn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra. Chỉ thấy dưới đáy nước lóe ra tử quang, thân ảnh của Lao Hạo vội vàng quay đầu trốn chạy, hơn nữa còn bị trúng thương.
 
Hiển nhiên là bởi vì tử hỏa phi kiếm đã bị Dược Thiên Sầu nhanh chóng thu hồi, đồ chơi này hắn luôn luôn kiên trì tận lực không cho nó hấp thụ ra ngoài ánh sáng. Nếu bị người khác nhận ra nó chính là Tử Hỏa thì bản thân hắn sẽ vô cùng phiền phức. Lần tập kích này khiến cho hắn phi thường tiếc hận, không nghĩ ra đối phương vẫn có thể chạy thoát, tuy rằng đối phương đã trúng thương, nhưng vết thương đó đối với tiên tu mà nói, phỏng chừng cũng chẳng ảnh hưởng bao nhiêu.
 
Lúc này Lam Hạo đang phiêu phù trên không trung, ánh mắt đã kinh nghi bất định, không tưởng tượng nổi chính mình ấn thân hòa nhấp vào trong nước mà vẫn còn bị đối phương phát hiện ra, điều này cũng đã chứng minh tu vi của đối phương cao thâm hơn mình. Nhưng kì quái chính là, vừa rồi thanh tử sắc phi kiếm tập kích đến, như thế nào tốc độ có điểm hơi chậm, nếu không phải như thế thì chính mình đã không kịp phản ứng quay đầu bỏ chạy rồi. Đối phương tu vi cao thâm hơn mình, mà vì sao tốc độ phi kiếm lại chậm như vậy? Chẳng lẽ đối phương cố tình tha cho mình một mạng hay sao? Điều này không có khả năng xảy ra ah!
 
Nghĩ không thông, vậy hắn cũng chẳng thèm nghĩ nhiều thêm nữa. Tới lúc này thì bản thân hắn đã không còn đường lui. Lam Hạo hữu chưởng run lên, chiếc lưới đánh cá quấn trên cánh tay liền bạo phát ra những quang mang mờ ảo, giống như hóa thành trăm ngàn sợi tơ, chui vào trong nước.
 
Dược Thiên Sầu còn chưa kịp phàn ứng, thì chợt phát hiện ra bản thân mình đã bị
 
Một tấm lưới bao vây, đang nhanh chóng hướng chính mình co rút lại. Lúc này không nói hai lời, trực tiếp độn thổ chui ra ngoài phạm vi bao vây của tấm lưới. Sau khi thoát ra, liền quay đầu nhìn lại, thì đã trông thấy tảng đá lúc trước mình dừng chân, đã bị tấm lưới đánh cá kia xoắn nát thành những mảnh vụn, đương trường khiến cho Dược Thiên Sầu kinh sợ không thôi, hắn cũng không biết tấm lưới kia được làm bằng chất liệu gì, mà cư nhiên lại sắc bén như thế. Nếu vừa rồi khinh thường không độn thổ, thì hậu quả sẽ vô cùng khó lường.
 
Tình hình lúc này ở dưới nước, Lam Hạo so với bất kỳ ai khác cũng đều rõ ràng hơn, dù sao phiến thủy vực này là do Thủy Hồ Lô tạo thành, cho nên mọi biến hóa trong nước hắn đều có thể thông qua hồ lô cảm ứng được. Nếu không lúc trước quay đầu bỏ chạy, hắn không chỉ trúng một vết thương nhỏ xíu ở dưới bắp chân.
 
Chính là không nhìn thấy rõ ràng thì cũng thôi, nhưng vừa trông thấy thì đã không khỏi giật mình. Bản thân hắn đã chứng kiến nhiều thuật độn thổ, nhưng còn chưa nghe qua ai nhắc đến thuật độn thổ trong đá bao giờ. Ban đầu hắn còn tưởng rằng mình hoa mắt, nhưng sự thật đã chứng minh, tấm lưới này của hắn căn bản là không thể giữ chân nổi đối phương.
 
Một kích không thành công, chiếc lưới đánh cá nhanh chóng được Lam Hạo thu về. Theo sau không chút do dự, lại tiếp tục quăng ra, bao vây Dược Thiên Sầu vào bên trong. Lúc này Dược Thiên Sầu cảm giác có điểm đau răng, thành thật mà nói, hắn muốn phá hủy tấm lưới này căn bản là không thành vấn đề, nhưng bảo bối thần kỳ như nó phá hủy đi thì vô cùng đáng tiếc. Không có biện pháp, hắn cố gắng kiềm chế xúc động, nhanh chóng tiềm nhấp vào trong Loạn Thạch Cương trốn đi.
 
Vừa chui vào trong đống loạn thạch, Dược Thiên Sầu đã cảm thấy bất an. Nếu đối phương bao vây phạm vi mười thước xung quanh đống loạn thạch, thì mình muốn chui ra cũng là khó khăn.
 
Cái lưới rách này không quan trọng bằng tính mạng, không cần cũng chẳng sao? Dược Thiên Sầu cắn răng, ngay khi tấm lưới vừa kéo đến gần, thì trên người hắn liền bộc phát ra tử quang...
 
Lam Hạo rất nhanh liền cảm ứng được pháp bảo bị tổn thương, dưới sự kinh hãi nhanh chóng thu hồi, đã thấy tấm lưới đánh cá mang theo một tảng đá lớn cấp tốc bay về. Càng khiến cho hắn giật mình chính là, Dược Thiên Sầu lúc này đã nổi lên mặt nước, đang giương ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào hắn.
 
"Đại sư huynh cần thận!"
 
Thanh âm kinh hô của Ninh Tử Tầm cùng Hứa Hữu Thường truyền đến, theo sau bốn phía xung quanh cũng xôn xao lên. Lam Hạo đang chăm chú quan sát động tĩnh của Dược Thiên Sầu, lúc này mới chậm rãi cúi đầu xuống, không dám tin nhìn vào lồng ngực của mình, dưới ngực trái đã thấy một thanh tử sắc phi kiếm đâm xuyên qua.
 
Trong lúc hắn thu tấm lưới đánh cá mang theo một tảng đá quay về, bỗng dưng tảng đá trong tấm lưới kia bất thình linh nổ tung, thanh tử sắc phi kiếm này chính là ẩn giấu ở trong tảng đá. Bởi vì Dược Thiên Sầu đột nhiên xuất hiện trên mặt nước, khiến cho lực chú ý của Lam Hạo liền chuyển dời từ tảng đá lên trên người Dược Thiên Sầu. Cho nên lúc này mới không thể nào tránh né kịp thời.
 
Theo sau Lam Hạo cảm giác thanh phi kiếm đâm xuyên qua lồng ngực mình, đột nhiên bạo phát ra một cỗ nhiệt hỏa cực nóng, nháy mắt đem trái tim của mình biến thành tro tàn. Lam Hạo đè nén thống khổ trong người, hai mắt trợn trừng vươn tay chỉ về phía Dược Thiên Sầu, thanh âm đứt quãng nói: "Ngươi trá.., vô sỉ..."
 
Thân hình trên mặt nước lung lay muốn đổ. Có thể nhận thấy Lam Hạo đã không còn trụ vững được thêm bao nhiêu lâu thời gian nữa.
 
"Không phải ta trá, mà chính là muốn đùa giỡn nhà ngươi." Dược Thiên Sầu hừ lạnh nói: "Ngươi không hảo hảo làm chưởng môn, thế nhưng lại cố tình nghe lão cẩu kia xui khiến đối lập cùng chúng ta. Cần phải biết rằng, muốn giết ngươi đối với ta là một chuyện vô cùng dễ dàng. Nếu không phải ta muốn đùa với ngươi, thì làm sao ngươi còn có khả năng sống đến bây giờ?"
 
Dứt lời, dường như còn muốn chứng thực lời nói của mình. Dược Thiên Sầu đang phiêu phù ở trên mặt nước, chỉ thấy hắn nhẹ nhàng chạm mũi chân xuống dưới nước, bất tri giác cả phiến thủy vực đã nhanh chóng hóa thành hồ băng. Theo mũi chân của Dược Thiên Sầu làm trung tâm, mà nhanh chóng khuếch tán ra bốn phía xung quanh. Đồng thời nhiệt độ trong không khí cũng cấp tốc giảm xuống. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - thegioitruyen.com
 
Không bao lâu sau, phiến thủy vực trải dài mấy dặm đã muốn biến thành một hồ băng khổng lồ. Nhìn phiến băng trước mắt, mọi người trong lòng đều hít một ngụm lãnh khí, cả đám trợn mắt há mồm, thiếu chút nữa còn tưởng rằng mình đang bị ảo giác...
 
Lam Hạo trái tim đã nát vụn, lúc này rốt cuộc cũng không thề duy trì nổi thêm nữa, khóe miệng thoáng hiện ra một tia cười khổ. Hiện giờ bản thân hắn đã tin, tin tưởng Dược Thiên Sầu quả nhiên là đang chơi đùa với hắn, nếu ngay từ đầu mà đem phiến thủy vực này ngưng tụ thành băng, chính bản thân mình còn khu thủy cái rắm gì nữa. Thực lực song phương chênh lệch nhau quá xa...Ánh mắt khẽ nhắm lại, đầu lệch sang một bên, thân hình đổ gục xuống bên dưới mặt băng.
 
Dược Thiên Sầu vung tay, tử hỏa phi kiếm cắm trên ngực Lam Hạo nhanh như thiểm điện chui về trong tay áo của mình. Theo sau chậm rãi bước tới, đem bảo bối trên người Lam Hạo thu vào trong thủ trạc trữ vật. Lúc này đã có không ít người đứng xem náo nhiệt cũng đáp xuống dưới mặt băng, thậm chí còn ngồi chồm hổm xuống sờ mó cảm thụ. Phát hiện ra đúng là băng thật, mà không phải ảo giác bình thường.
 
Trên không trung còn có ba người đang phiêu phù lơ lửng. Phượng Cửu Như thần tình trắng bệch, hiện giờ rốt cuộc mới tin mình đã làm ra chuyện tình điên rồ, còn Ninh Tử Tầm và Hứa Hữu Thường thì trơ mắt ra nhìn Dược Thiên Sầu đang lục soát trên thi thể sư huynh của bọn hắn. Hai người cơ hồ không hẹn mà đồng thời quẳng ném ánh mắt oán độc nhìn về phía Phượng Cửu Như. Nếu không phải người này bức bách bọn hắn, thì bốn sư huynh đệ bọn hắn căn bản là sẽ không có thảm cảnh như ngày hôm nay.
 
Sư huynh đệ hai người thoáng nhìn nhau gật đầu. Theo sau đồng thanh hô lớn: "Chúng ta nhận thua." Dứt lời mau chóng dắt tay nhau ly khai.
 
Phượng Cửu Như nghe được lời này, thì không khỏi chấn động, hung hăng xoay người cao giọng quát: "Các ngươi đứng lại, trận đấu còn chưa kết thúc, đều đứng lại cho ta."
 
Thấy hai người này không quản đến lời nhắc nhở của mình. Hắn lập tức hóa thành lưa quang đuổi theo, song trước mặt bất thình linh đã xuất hiện một đạo nguyệt luân, trực tiếp dội ngược thân ảnh của hắn bay trở về.
 
"Phượng Cửu Như, chẳng lẽ ngươi cho rằng ta chỉ là vật bài trí ở đây hay sao? Muốn đi thì ngươi phải hoành thành xong ước hẹn đánh cược!" Thanh âm của Đại mình Luân vang vọng trên không trung...
 
Lam quang hiện hình, Phượng Cửu Như nhanh chóng bay tới gần Đại mình Luân, chắp tay khẩn cầu nói: "Chấp chưởng, còn chưa đánh xong thì hai người bọn hắn không thể rời đi. Ta muốn đem bọn hắn quay về."
 
Đại mình Luân thuấn di hiện ra trên không trung, nhẹ nhàng phất tay, đạo nguyệt luân nhanh chóng chui vào trong ống tay áo của hắn. Theo sau mới nhàn nhạt nói: "Họ đã nhận thua, thì còn đấu gì nữa?"