Tinh Thần Châu

Chương 887: Khai trương đại cát




"Ta có biện pháp khuyên giải bọn hắn quay về tiếp tục thi đấu. Thỉnh chờ một chút, hiện giờ ta liền đi mang bọn hắn quay về ngay lập tức." Phượng Cửu Như thấp thỏm lo âu, chậm rãi thối lui về phía sau.
 
Đại mình Luân nghe xong, ngữ khí lạnh nhạt nói: "Ngươi đang muốn giỡn mặt ta hay sao?"
 
"Không có.., không có! Ta chỉ muốn đem bọn hắn quay về đây thôi." Phượng Cửu Như vừa nói dứt lời, thì đã xoay người cấp tốc bay đi.
 
Đại mình Luân khẽ hừ lạnh, song chưởng giấu trong tay áo lập tức vươn ra, mười đầu ngón tay búng ra mười khỏa quang cầu, nhanh như chớp đuổi theo. Tuy xuất thủ sau nhưng nháy mắt đã vượt qua thân hình của Phượng Cửu Như.
 
Phượng Cửu Như nhìn lại, nhất thời sợ tới mức hồn phi phách tán, vội vàng kinh hô: "Van cầu chấp chưởng xem trên thể diện của Tuyệt Tình Cung..."
 
Còn chưa nói dứt lời, thì đã thấy mười khỏa quang cầu kia bất thinh lình hóa thành mười chiếc nguyệt luân giảo sát bức tới. Lúc này Phượng Cửu Như biết, nói cái gì cũng đều muộn rồi, Đại mình Luân đã muốn động sát cơ, vì vậy thân hình trên không trung nhanh chóng thuấn di biến ảo phương vị. Nhưng mười chiếc nguyệt luân vẫn áp sát như hình với bóng, khiến cho hắn căn bản là không thể thoát khỏi.
 
Phượng Cửu Như chật vật ứng phó, trong lòng đánh liều bất cứ giá nào cũng phải thoát đi. Bởi thế nên lúc này đã xuất ra phi kiếm, bắt đầu phản kích.
 
Chứng kiến cảnh tượng này, trong mắt Đại mình Luân hiện ra một tia lãnh khốc, cao giọng quát: "lớn mật, dám ngoan cố phản kháng!" Theo sau hữu chưởng nghênh không chém thẳng ra...
 
"A.., a.., a..."
 
Trên không trung bỗng dưng vang lên một thanh âm thảm thống. Đồng thời một đoàn huyết vụ bạo nổ ngay theo sau, mười chiếc nguyệt luân thoắt ẩn thoắt hiện, chui ra khỏi đoàn huyết vụ, hóa thành mười khỏa quang cầu bay ngược trở về, chui vào trong ống tay áo của Đại mình Luân. Đại mình Luân cũng không muốn nhiều lời vô nghĩa cùng đám người đứng xem náo nhiệt ở đương trường, chỉ lưu lại một tiếng hừ lạnh, thân hình hóa thành kim quang nhanh chóng ly khai khỏi hiện trường.
 
Một màn này khiển cho đám người đứng xem náo nhiệt xung quanh đều câm như hến. Nhất là trưởng lão trấn thủ của các môn phái, sắc mặt đều lộ ra vè kinh hãi. Bọn hắn không nghĩ ra, Đại mình Luân sẽ lợi hại đến trình độ này, dưới cơn giận dữ, tru sát Phượng Cửu Như bất quá chỉ là vung tay một cái mà thôi. Đồng dạng nếu muốn tru sát bọn hắn, hiển nhiên là không cần phải bàn, Đại mình Luân chặp chưởng nhất thời liền biến thành một tòa núi lớn, treo ở trong tâm khảm của mọi người.
 
Lúc này ngay cả Vi Xuân Thu cũng đang thất thần, đắm chìm vào trong sự biến hóa ảo diệu của mười chiếc nguyệt luân kia. Thử đặt mình vào tình huống vừa rồi, Vi Xuân Thu cảm thấy, bằng vào thân pháp của mình mà cũng không thể nào hóa giải nổi. Hiện giờ bản thân hắn mới tỉnh ngộ, lúc trước Đại mình Luân động thủ với mình thì vẫn là hạ thủ lưu tình, nếu không lúc đó sợ rằng...
 
Huyết nhục bạo nổ trong không trung còn chưa kịp rơi xuống đất, Dược Thiên Sầu đã nhanh chóng lao vút lên, vươn tay đón lấy chiếc thủ trạc trữ vật, sau khi rót thần thức vào thăm dò, thiếu chút nữa thì hắn đã cười thành tiếng. Phượng Cửu Như này không hổ là trưởng lão trấn thủ cơ sở trong Mê Huyễn Tiên Thành của Tiên giới đệ nhất đại phái. Bên trong chiếc thủ trạc trữ vật, chưa nói đến những thứ khác, chỉ tính riêng Thần Phẩm Linh Thạch cũng đã có bảy mươi ức rồi. Nhưng chẳng biết khoản tiền này có phải là công quỹ của Tuyệt Tình Cung hay không nữa.
 
Bất quá đây không phải là chuyện tình mà Dược Thiên Sầu quan tâm đến. Hắn chỉ nghĩ rằng, đó là chiến lợi phẩm của mình, thoáng nhìn bốn phía xung quanh một vòng, không nói hai lời liền bay về phía Thiên Hạ thương hội. Lúc này Vi Xuân Thu mới kịp hồi phục tinh thần, chứng kiến Dược Thiên Sầu chiến thắng mà còn chạy nhanh như vậy. Liền nghĩ thầm tiểu tử này nhất định là đã phát tài, vì thế cấp tốc đuổi theo... Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
 
Hai thân ảnh không phân biệt trước sau, cùng đáp xuống trước đại môn của Thiên Hạ thương hội. Đám lĩnh chủ chư quốc nhìn thấy Chưởng Hình Sứ quay về bình an, không chút hao tổn, thì đều nhận định là Dược Thiên Sầu đã chiến thắng.
 
"Trong chiếc thủ trạc của Phượng Cửu Như có gì hay không?" Vi Xuân Thu bám theo phía sau Dược Thiên Sầu, kéo áo hắn truy vấn.
 
Dược Thiên Sầu vung tay áo, nhanh chân sài bước tiến vào trong nhà, buồn bực nói: "Ta đã bảo là không có ah!"
 
"Không có khả năng! Phượng Cửu Như chấp chưởng phân đà này của Tuyệt Tình Cung nhiều năm qua, trong tay hắn không thể nào không có chút bảo bối đi!" Vi Xuân Thu bám theo sau mông Dược Thiên Sầu, hoài nghi chất vấn.
 
Dược Thiên Sầu chẳng thèm quản đến hắn, nhanh chân bước tới chính sảnh, xoay người nhìn mọi người hô lớn: "Tạm thời đã giải quyết xong phiền toái, tất cả mau chóng giữ vững tinh thần. Ta tin tưởng rằng, một lúc nữa sẽ có rất nhiều khách nhân đến đây!"
 
Vừa nói xong, thì đám lĩnh chủ chư quốc đã vỗ tay hoan hô. Bọn hắn không phải ngốc từ, biết sau khi bước qua được chướng ngại vật đầu tiên, thì coi như lúc này bọn hắn đã bước chân hòa nhấp vào được Tiên giới rồi...
 
Ngày Thiên Hạ thương hội khai trương tuy rằng đã gặp không ít khó khăn, nhưng bởi vậy mà lại càng thêm náo nhiệt. Dược Thiên Sầu một lần nữa khoác trường bào hồng sắc lên người, đứng dưới chính sảnh tươi cười nghênh đón khách nhân. Lúc này các môn phái đối với hắn đã khách khí hơn rất nhiều, vừa nhìn thấy hắn bước tới, liền sôi nổi chủ động chào hỏi. Đây cũng bởi vì thực lực mà hắn thể hiện ra, phải có thực lực mới có thế khiến cho người khác kính né, đây là mẫu chân lý không cần hoài nghi.
 
Lúc này ở ứong mắt những người khác, Dược Thiên Sầu đã trở thành nhân vật thâm sâu khó lường, không ai nhìn thấu tu vi của hắn, nhưng hắn đã thoải mái tru sát hai vị chưởng mồn có tu vi Thượng Tiên hậu kỳ, khiến cho mọi người võ đoán, đánh giá tu vi của Dược Thiên Sầu ít nhất cũng phải tới cảnh giới Đại Tiên. Bất quá mọi người cũng rõ ràng một điều, lần này Thiên Hạ thương hội xem như đã kết thù cùng Tuyệt Tình Cung, chỉ sợ ngày sau sẽ phải sống không dễ chịu ah!
 
Người của các mồn phái đối với số lượng tiên thảo phong phú, bày bán trong Thiên Hạ thương hội đều rung động không thôi, bọn hắn đều âm thầm hỏi thăm lai lịch của tiên thảo. Nhưng đám lĩnh chủ chư quốc nhân gian sớm đã thống nhất, đều đem vấn đề phóng lên trên người của Vi Xuân Thu, nói tiên thảo là do Vi Xuân Thu cung cấp.
 
Theo đệ tử các môn phái mang tin tức truyền báo về, người của các môn phái nhanh như chớp mang tiền đến thu mua những loại tiên thảo mà trong môn phái đang cần sử dụng, từ lầu năm xuống dưới, bầu không khí dần dần nóng lên. Dược Thiên Sầu vì ngày khai trương như hôm nay mà đã hao tốn không ít tâm tư, tiên thảo bán ra đều là những loại có mức giá hai ức Thần Phẩm Linh Thạch trở xuống. Còn những loại tiên thảo cao cấp, thỉ ngày hôm nay hắn chưa định mang ra trưng bày!
 
Dược Thiên Sầu làm như thế hiền nhiên là có nguyên nhân. Hắn không thể vì tiền mà cái gì cũng không quan tâm đến được. Tuy rằng mục đích chính của Thiên Hạ thương hội là kinh doanh kiếm tiền, nhưng có những chuyện tình so với kiếm tiền càng trọng yếu hơn. Hắn tuyệt đối không thể mặc kệ các môn phái khác thu mua hết toàn bộ tiên thảo. Nếu không, dựa vào tiền vốn của những môn phái lớn trong Tiên giới, mình bán tiên thảo cao cấp cho bọn hắn luyện thành tiên đan, vậy quả thực chính là làm cho hổ mọc thêm cánh...
 
Dạo quanh mấy vòng trên dưới xong, chứng kiến tràng cảnh Thiên Hạ thương hội buôn bán đã tiến vào quỹ đạo, Dược Thiên Sầu cười híp mắt chuẩn bị bước lên tầng sáu, bởi vì trên đó còn có khách nhân đang chờ. Á Phu Từ, Hỏa Luyện Thanh, Đỗ Khai Nhân đã ly khai rồi, nhưng Thủy Minh Thanh cùng mấy vị bằng hữu còn lưu lại đây làm khách, hắn làm chủ nhân của Thiên Hạ thương hội, đương nhiên phải đến bồi tiếp.
 
Đang muốn bước lên tầng hai, thì chợt nghe phía sau có thanh âm nữ nhân hô: "Dược chưởng môn!"
 
Dược Thiên Sầu giật mình, cảm giác thanh âm này thực xa lạ, dường nhU Minh chưa nghe qua bao giờ. Thoáng quay đầu nhìn về phía sau, kết quả trông thấy một đôi nam nữ thanh niên sóng vai nhau bước đến, hình dáng bên ngoài đều không sai, có chút hương vị như trai tài gái sắc. Dược Thiên Sầu xoay người lại, hồ nghi nói: "Hai vị là...?
 
Người nữ tử chắp tay cười đáp: "Tiểu nữ Long Tiểu Tửu, Ẩn Long sơn trang trưởng lão Long Ngọc Công là gia gia của ta."
 
Người nam thanh niên đồng dạng cũng chắp tay nói: "Tại hạ Nghiễm Niệm Tổ, Ẩn Long sơn trang trưởng lão Nghiễm Quân Như là gia gia của ta."
 
"A! Thất kính.., thất kính! Hóa ra là cháu trai cùng chái gái của hai vị trưởng lão Ẩn Long sơn trang." Dược Thiên Sầu khách khí chắp tay, diễn cảm giống như là đang cửu ngưỡng đại danh, nhưng trong lòng thầm nhủ không ngừng...Ẩn Long sơn trang tuy đã nghe qua, nhưng chưa từng nghe nói đến danh tiếng của hai lão gia hỏa này, cũng không biết hai tiểu tử này có phải là cháu của bọn hắn thật không nữa.
 
Vì thế trong lòng không khỏi cành giác lên. Nhưng diễn cảm trên mặt thì vẫn tươi cười hòa nhã, dò hỏi: "Chẳng hay hai vị cao đồ của Ẩn Long sơn trang tìm Dược mỗ là có chuyện gì?"
 
Long Tiểu Tửu mỉm cười, theo trong thủ trạc lấy ra một hộp lễ vật, nói: "Hai chúng ta phụng mệnh trưởng bối tiến đến, đại biểu cho Ẩn Long sơn trang chúc mừng Thiên Hạ thương hội khai trương đại cát, sinh ý hưng thịnh!"
 
Nghiễm Niệm Tổ thoáng nhìn nàng, phụng mệnh là già, nàng năn nỉ nửa ngày mới khiến cho Long Ngọc Công đáp ứng là thật. Chính bản thân mình cũng bị phái theo giám sát nàng. Sợ nàng gặp phải người không nên gặp, gây ra chuyện tình huyên náo thì sẽ mất mặt Ẩn Long sơn trang.
 
Ngày vui nhận quà, niềm vui nhân đôi, Dược Thiên Sầu tự nhiên là phi thường cao hứng. Nhưng khiến cho hắn kì quái chính là, bản thân hắn và n Long sơn trang chưa từng giao tế qua bao giờ. Như thế nào Ẩn Long sơn trang lại đến tặng quà mừng cho mình, chẳng lẽ bọn họ tuệ nhãn như đuốc, nhìn ra Thiên Hạ thương hội của ta có tiền đồ phát triển, vì thế chủ động tiến đến kết giao hay sao?
 
"Dược mỗ đa tạ hảo ý của n Long sơn trang!" Dược Thiên Sầu nhận quà mừng, thầm nghĩ có thực lực, nên nhiều bằng hữu muốn kết giao cũng chẳng phải chuyện gì bất thường. Vì thế khoát tay nói: "Dưới này quá ồn ào, mời hai vị khách quý theo ta lên trên tầng sáu!"
 
Long Tiểu Tửu cùng Nghiễm Niệm Tổ cũng không phản đối, theo chân Dược Thiên Sầu tiến lên tầng sáu. Bên ngoài hành lang tầng sáu, có người đang canh gác, hiển nhiên là vì không muốn cho người lạ tùy tiện xuất nhấp. Lúc này thủ vệ nhìn thấy Dược Thiên Sầu dẫn theo người lên, hiển nhiên là phải nhường đường.
 
Dược Thiên Sầu dẫn hai người xuyên qua hành lang, đẩy cánh cửa phía trước ra. Lúc này quang cảnh bên trong cũng đã hiển lộ, không ngờ là một gian phòng cực lớn. Đây thật ra chính là phòng khách trên tầng sáu, bốn vách tường được khảm những phiến đá bạch ngọc trơn nhẵn, làm cho gian phòng khách sang trọng tinh tế hẳn lên...