Tinh Thần Châu

Chương 971: Bi tình (2)




Vi Xuân Thu xem như tiếp xúc với Dược Thiên Sầu thời gian dài như vậy, có thời gian dài giao tế, hắn có thể nhìn ra được, chuyện độc ác ngoan độc gì tiểu tử này cũng có thể làm, chuyện a dua nịnh hót không biết xấu hổ cũng có thể làm, bất quá vô luận thiên biến vạn hóa cũng không thay đổi được sự điên cuồng hắn để lộ ra trong lòng. Đó hình như là một loại điên cuồng phản kháng vận mệnh áp bách, ai huých đồ đạc của hắn, đều bị hắn xem là áp bách cùng đả kích chính mình, hắn tất nhiên sẽ kịch liệt phản kháng.
 
Dưới tình huống nội đan của mình nằm trong tay Dược Thiên Sầu, Vi Xuân Thu thật có chút không dám chơi đùa quá đáng, cho nên mới cứu Bách Mị Yêu Cơ từ trong tay Lộng Trúc.
 
"Từng có một nam nhân bỏ quên ta, ta cùng hắn vô danh vô phận, sau nam nhân kia thu một đệ từ, không lâu liền chết. Vì vậy ta báo thù cho nam nhân kia, nhận biết đệ tử của hắn, có lẽ là lâu ngày sinh tình, ta không phủ nhận, ta thích đệ tử của hắn, sự tình chỉ đơn giản như vậy."
 
Khóe môi Bách Mị Yêu Cơ nhếch lên máu tươi thản nhiên nở nụ cười, không biết cười vì tự giễu, hay là cười người khác, nhìn Lộng Trúc bị Vi Xuân Thu hất lui nói: "Ta không rõ vì cái gì muốn cho ta làm một nữ nhân của một nam nhân không có chút trách nhiệm vứt bỏ ta hơn nữa cũng đã chết, ta không phải là một nữ nhân dễ dàng có mới nới cũ, ta vì nam nhân kia từng trả giá rất nhiều rất nhiều, thậm chí thiếu chút nữa nhiệt náo tới mức toàn sư môn bị giết. Đương nhiên, đây là lý do sau đó tìm đến an ủi mình. Đối với Dược Thiên Sầu động tình ta cũng rất mâu thuẫn, nhưng tại sao lại buộc ta trở thành sư nương của hắn, hiện tại ta chỉ nghĩ muốn làm nữ nhân của hắn."
 
Nói xong nàng nhìn quanh mọi người nói: "Ta biết ta làm như vậy là sai, nhưng ta không biết sai ở nơi nào, ai có thể nói cho ta biết một lý do có thể thuyết phục ta, không cho ta tiếp tục sai thêm nữa."
 
Phù Dung các nàng đưa mắt nhìn nhau, dù sao trong sự nhận thức của các nàng, đây nhất định chính là sai, thế nào còn cần nói lý do, tóm lại đã sai lầm thì là sai lầm, loại chuyện này thật không nên xuất hiện.
 
Nhưng hiện tại các nàng lại ở chung với nàng, ai cũng không tiện nói được gì.
 
"Điều này sao..." Vi Xuân Thu gãi gãi đầu, ánh mắt dừng trên người Lộng Trúc, lúc này nhìn hắn ngoắc tay nói: "Mặt trắng nhỏ, ngươi lại đây nói cho nàng biết sai thế nào."
 
Lộng Trúc chậm rãi đi tới, hừ lạnh nói: "Tiện nhân! Lý do rất đơn giản, ta đã nói qua, ngươi làm như vậy là vi phạm luân thường."
 
"Đúng!" Vi Xuân Thu liên tục gật đầu nói: "Làm như vậy là vi phạm luân thường. Nha đầu! Buông tay đi! Không cần tiếp tục cố chấp, ngươi tiếp tục như vậy trong mắt thế nhân thật không thể dung ngươi a! Kết quả bị thương sẽ chỉ là chính ngươi, thậm chí sẽ liên lụy Dược Thiên Sầu. Hơn nữa, tên Dược Thiên Sầu cũng không phải là người tốt gì, thích ai không tốt, vì sao lại cố tình đi thích hắn. Còn các ngươi nữa...Vi Xuân Thu chỉ các nữ nhân dựng râu trừng mắt nói: "Ta nói các ngươi thích ai không tốt, như thế nào tụ tập đi lên tặc thuyền của Dược Thiên Sầu? Phá thuyền kia hấp dẫn các ngươi tới như vậy? Ta xem tất cả các ngươi giải tán đi! Đều tan, tan, tất cả mọi người đi về nhà." Hắn thật ra có ý kiến rất hay, chuấn bị giải tán toàn bộ nữ nhân của Dược Thiên Sầu, để cho nghĩa nữ Bạch Tố Trinh của mình độc chiếm đỉnh núi, nếu không Bạch Tố Trinh phải chia sẻ một nam nhân với nhiều nữ nhân, trong lòng hắn thật không cao hứng.
 
Ai ngờ Tử Y đứng một bên bĩu môi nói: "Ta không đi. Ta cũng không phải nữ nhân của hắn, ta chỉ là bằng hữu của hắn thôi." Nàng nghĩ thầm, bản thân ta cũng muốn lên tặc thuyền, nhưng tặc thuyền kia thật sự là rất tặc, căn bản không cho ta cơ hội lên thuyền. Đương nhiên, lời này nàng chỉ có thể suy nghĩ một chút trong lòng, nói ra là không thể, sẽ mắc cỡ chết người, nàng cũng không có dũng khí như Bách Mị Yêu Cơ, nói thật, nàng vẫn đang rất bội phục Bách Mị Yêu Cơ.
 
Lộng Trúc nghe vậy liếc mắt nhìn Tử Y, khóe miệng co quặp, biết nữ nhi không ai bằng phụ thân, đại khái hắn cũng đoán được trong lòng nữ nhi đang suy nghĩ thế nào.
 
"Vi phạm luân thường?" Bách Mị Yêu Cơ bỗng nhiên khanh khách nở nụ cười, hỏi: "Xin hỏi Lộng Trúc tiên sinh, ta như thế nào vi phạm luân thường? Chẳng lẽ bởi vì ta từng cùng sư phụ hắn kết giao qua?"
 
"Đúng!" Lộng Trúc bỗng nhiên quay đầu lại, quát: "Tiện nhân! Thiên hạ rất lớn, ngươi tìm ai ta cũng không quản, chính là không thể tìm Dược Thiên Sầu."
 
"Lộng Trúc tiên sinh, lý do này ngươi không thể thuyết phục được ta." Bách Mị Yêu Cơ quật cường lắc đầu nói.
 
Lúc này Lộng Trúc quát lên: "Vậy ta sẽ giết ngươi là xong xuôi."
 
"Không nhọc Lộng Trúc tiên sinh động thủ, chỉ cần Dược Thiên Sầu muốn cho ta chết, chỉ cần hắn nói một câu, ta lập tức chết ngay trước mặt hắn." Bách Mị Yêu Cơ cười nhạt nói.
 
Nàng đã sớm nghĩ qua mình và Dược Thiên Sầu ở cùng một chỗ sẽ có lực càn, nhưng cũng chỉ nghĩ bất quá là ánh mắt của thế tục mà thôi. Nhưng thật sự không nghĩ tới còn có lực cản đến từ bên người Dược Thiên Sầu, hơn nữa còn mạnh mẽ như vậy, làm cho thể xác và tinh thần nàng đều tổn thương. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
 
Hai mắt Lộng Trúc chợt nheo lại, gằn từng tiếng hỏi: "Hay là hai người các ngươi đã làm ra chuyện vượt rào kia?"
 
"Không có, là do ta tình nguyện mà thôi." Bách Mị Yêu Cơ nói. Mấy người khác không rên một tiếng nhìn hai người, nhất là Vi Xuân Thu, hắn cũng có chút không nghĩ ra, mặt trắng nhỏ này vì sao lại để ý tới việc này như thế, có vẻ như còn không giống bình thường, thái độ tương đối cực đoan.
 
"Bách Mị Yêu Cơ, nể tình từng đến cùng một chỗ, ta cho ngươi lựa chọn." Lộng Trúc phất tay chỉ ra ngoài nói: "Hoặc là ngươi rời khỏi Thiên Hạ thương hội, muốn đi nơi nào thì đi, hoặc là chết dưới tay ta, chính ngươi tự nhìn mà làm, sự kiên nhẫn của ta có hạn!"
 
"Ta thế nào cũng sẽ không đi, ta ở chỗ này chờ Dược Thiên Sầu trở về, ta chỉ nghe hắn, sẽ không nghe bất luận kẻ nào an bài." Bách Mị Yêu Cơ chậm rãi xoay người, lập tức hướng gian phòng của mình đi đến, có vẻ như căn bản không xem sự uy hiếp của Lộng Trúc vào trong mắt.
 
"Tiện nhân! Ta xem ngươi chán sống." Lộng Trúc thẹn quá hóa giận quát lên một tiếng chói tai, lắc mình bay tới, đã thấy một đạo thanh ảnh hiện lên, bị Vi Xuân Thu túm lại, Vi Xuân Thu một tay túm hắn một tay gãi đầu nói: "Hay là chờ Dược Thiên Sầu về rồi nói sau!"
 
"Chờ ta trở lại nói cái gì?" Một cánh cửa dát chi một tiếng mở ra, Dược Thiên Sầu đi tới, thấy mấy người đứng trong hành lang không khỏi sửng sốt, theo sau bước tới, hồ nghi nói: "Các ngươi đang làm gì đó?"
 
Lộng Trúc chỉ hướng Bách Mị Yêu Cơ phẫn nộ quát: "Ngươi hỏi nàng ta."
 
Dược Thiên Sầu nhìn lại, chỉ thấy Bách Mị Yêu Cơ đứng ngay cửa phòng đưa lưng ra ngoài vẫn không nhúc nhích, đầu tóc hơi tán loạn dùng mảnh vải rách buộc sau lưng, quần áo cũng có chút hỗn độn. Dược Thiên Sầu không khỏi nhướng mày nói: "Ngươi làm sao vậy?"
 
Bách Mị Yêu Cơ vốn không muốn cho Dược Thiên Sầu chứng kiến bộ dạng chật vật của mình, nhưng sau một phen do dự, biết chuyện nên đối mặt cũng không tránh được, vì thế chậm rãi xoay người qua, tận lực làm như không có việc gì nói: "Không có việc gì."
 
Nhưng hai vết dấu tay trên mặt nàng, còn có vết máu nơi khóe miệng, nhất thời làm Dược Thiên Sầu nhíu hai mắt, thanh âm lạnh lùng hỏi: "Ai làm?"
 
Bách Mị Yêu Cơ lắc lắc đầu tỏ vẻ không có việc gì, hi vọng có thể thu xếp ổn thỏa. Nhưng Lộng Trúc loáng tới, chỉ về phía nàng mắng: "Tiện nhân này vô liêm sỉ, lại còn nói cô ta là nữ nhân của ngươi, ta xem nên mau chóng đuổi nàng đi cho rồi, miễn cho thần ghét quý ghét."
 
Bách Mị Yêu Cơ nghe vậy lúc này nhìn về phía Dược Thiên Sầu, những người khác cũng đều nhìn về phía Dược Thiên Sầu, muốn biết hắn phản ứng thế nào. Gương mặt Dược Thiên Sầu không chút thay đổi nhìn Lộng Trúc nói: "Là ngươi đánh nàng?"
 
"Ta thay ngươi dạy nàng, nếu không phải Vi bức vương ngăn trở, ta đã giết nàng." Lộng Trúc vẫn tức giận nói.
 
Sắc mặt Dược Thiên Sầu chợt thay đổi, u tối thở nhẹ một hơi nói: "Đều là người một nhà, có lời gì không thể hảo hảo nói, vì sao phải đánh nàng?"
 
"Như thế nào? Chẳng lẽ nàng nói ngươi là nam nhân của nàng, ta còn không nên giáo huấn nàng?" Lộng Trúc lạnh lùng nói: "Ngươi váng đầu đi! Đây là chuyện vi phạm luân thường, truyền đi ra thanh danh của ngươi sẽ rất xấu."
 
Dược Thiên Sầu nhắm mắt lắc đầu, chậm rãi thở dài nói: "Tóm lại ngươi không nên đánh nàng." Bách Mị Yêu Cơ luôn luôn mị thái lan tràn mê người, nghe nói như thế, lặng lẽ nghiêng đầu sang một bên, trong mắt trơn trớt, yêu cầu của nàng kỳ thật không cao.
 
"Nghe ý tứ lời này của ngươi, hay là các ngươi thật sự có cái gì?" Lộng Trúc hùng hổ dọa người nói: "Hay là đúng theo lời nàng, ngươi là nam nhân của nàng, nàng là nữ nhân của ngươi? Có phải hai ngươi đã làm ra chuyện vượt rào?"
 
"Giữa chúng ta không có phát sinh bất cứ việc gì." Ánh mắt Dược Thiên Sầu sắc bén trành hướng Lộng Trúc nói: "Nhưng ta không cho phép bất luận kẻ nào động nàng, nhất là động thủ đối với nàng. Tốt nhất ngươi nên khống chế tâm tình của ngươi, chuyện này không liên quan đến ngươi, cũng sẽ không ảnh hưởng gì cho ngươi. Ta không hi vọng ngươi đối với nàng thế nào, nếu không đừng trách ta không khách khí." Hai nắm đấm trong tay áo hắn đã nắm thật chặt, hiển nhiên đang cố gắng khống chế chính mình.
 
"Hừ! Xem ra là ta không trâu bắt chó đi cày, xen vào việc của người khác." Lộng Trúc giận quá thành cười nói: "Ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi thành thật nói cho ta biết, nàng đến cùng có phải là nữ nhân của ngươi hay không?"
 
Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Dược Thiên Sầu, xem hắn trả lời như thế nào. Hầu kết của Dược Thiên Sầu khẽ động, miệng phát khô, nghiêng đầu nhìn về phía Bách Mị Yêu Cơ cũng đang nhìn mình gằn từng chữ: "Không.., phải.., nữ.., nhân.., của.., ta!" Tiếp theo hắn đột nhiên nhìn về phía Lộng Trúc nói: "Ngươi hài lòng?"
 
Có nhiều thứ thật sự là quá mạnh mẽ, dù cho Dược Thiên Sầu có to gan lớn mật bao nhiêu cũng không dám dễ dàng vượt qua!
 
Thân hình Bách Mị Yêu Cơ cứng đờ, gắt gao cắn môi của mình, tơ máu đỏ tươi lại thấm ra khỏi miệng. Nàng từ khi hạ quyết tâm tại Tử Trúc Lâm, liền biết mình sẽ trả giá ra sao, có lẽ mình khó thể thừa nhận, dù là đã sớm có chuần bị tâm lý, nhưng nghe đến Dược Thiên Sầu vừa nói, vẫn cảm giác được một sự đau đớn tê tâm liệt phế tận sâu trong lồng ngực.
 
Ánh mắt Lộng Trúc dừng lướt qua trên mặt hai người, cười lạnh nói: "Dược Thiên Sầu, làm người phải có điểm mấu chốt, có nhiều thứ vạn lần không thể vượt ranh giới, nếu không sẽ để tiếng xấu muôn đời. Lời nói đến thế, hi vọng chính ngươi nhớ kỹ lời ngươi vừa nói." Nói xong lưu lại một tiếng hừ lạnh, lập tức đi ra hàng hiên, thân ảnh biến mất ở cửa thang lầu.
 
Vi Xuân Thu ho khan hai tiếng, cũng không nói gì, tên đầu sỏ gây nên như hắn cũng vô thanh vô tức quay về chỗ của mình.
 
Dược Thiên Sầu chỉ cảm thấy trong ngực mình nặng nề vô cùng, áp bách thật khó thở, nhìn về phía Bách Mị Yêu Cơ nói: "Ngươi không sao chứ?" Bách Mị Yêu Cơ cố nặn ra vẻ tươi cười trên mặt khẽ lắc đầu, vẻ tự tin cường đại đầy mị thái mê hoặc nam nhân đã không biết đi nơi nào, cắn môi đẩy cửa phòng, đi vào nhanh chóng đóng lại.
 
Dược Thiên Sầu thở mạnh một hơi, nhìn Nhan Vũ nói: "Nàng đi bồi bồi cô ấy đi!" Nhan Vũ gật đầu nhanh chóng đi vào phòng Bách Mị Yêu Cơ...