Tinh Thần Châu

Chương 972: Hỏa thiêu Ô Nha




Phù Dung, Võ Lập Tuyết, Tử Y...Ba người lẳng lặng đứng một bên quan sát hết thảy chuyện tình vừa mới phát sinh, ở trong nhận thức của ba người, hành động của Bách Mị Yêu Cơ là sai quấy, nhưng trong lòng ba người lại có cảm giác khó hiểu. Dược Thiên Sầu vừa mới nói "nàng không phải là nữ nhân của ta" đối với Bách Mị Yêu Cơ cũng quá tàn nhãn đi!
 
Ba người quẳng ném ánh mắt về phía Dược Thiên Sầu, nhưng hai tai thì đang nghe ngóng động tĩnh trong gian phòng của Bách Mị Yêu Cơ, bất quá một chút thanh âm đều không nghe được, hiển nhiên là đã bày ra kết giới cách âm. Ba người đều là nữ nhân, cho nên hay suy bụng ta ra bụng người, có thể tưởng tượng Bách Mị Yêu Cơ lúc này sẽ có bao nhiêu thương tâm. Nói không chừng nàng đang vùi đầu xuống gối khóc nức nở cũng nên ah!
 
Lúc trước Võ Lập Tuyết cũng không ngờ rằng Dược Thiên Sầu có nhiều nữ nhân bên người như thế, trong lúc nhất thời mới phát hiện ra sự thực khó chặp nhận. Nhưng sau khi chóng kiến hết thảy chuyện tình vừa mới phát sinh, nàng mới biết rằng chính mình đã may mắn như thế nào, huống chi nam nhân ở trên đời tam thê tứ thiếp cũng là chuyện rất bình thường. Nàng thậm chí còn đồng tình với Bách Mị Yêu Cơ, nàng không dám tưởng tượng, nếu có một ngày Dược Thiên Sầu nói nàng không phải là nữ nhân của hắn, thì nàng sẽ ra cái bộ dạng gì nữa. Chỉ sợ nàng sẽ không thể nào sống nổi.
 
Lúc này Phù Dung khẽ bước tới bên người Dược Thiên Sầu, kéo tay hắn nhẹ giọng nói: "Ngươi vào nhìn qua nàng một chút đi!"
 
Dược Thiên Sầu liếc mắt, khẽ vỗ tay an ủi Phù Dung, nói: "Nàng cần các ngươi khoan dung, nếu không mỗi ngày ở cùng các ngươi, trong lòng nàng sẽ càng khó chịu, ngươi có hiểu ý ta muốn nói hay không?"
 
"Ta hiểu rồi." Phù Dung gật đầu, buông tay hắn ra. Theo sau bước tới trước cửa phòng Bách Mị Yêu Cơ...
 
Dược Thiên Sầu nhìn theo bóng lưng của Phù Dung. Lúc này mới quay đầu sang phía Võ Lập Tuyết nói: "Nàng có hận ta không?"
 
Trên mặt Võ Lập Tuyết hiện lên một tia ủy khuất, nhưng vẫn lắc đầu, bước tới bên cạnh Dược Thiên Sầu, thấp giọng nói: "Ngươi có thể giúp ta cứu sống Phượng Hoàng muội muội không ah!"
 
Dược Thiên Sầu nghe vậy thì trong lòng không khỏi cành giác lên. Tuy rằng nàng lắc đầu tỏ vẻ không sao, nhưng như thế nào đều cảm giác có điểm không đúng...Nếu ngươi không cứu sống được Phượng Hoàng muội muội, thì ta nhất định sẽ không tha thứ cho ngươi. Nhưng con ô Nha kia đã chết lâu rồi, kêU Minh cứu nó bằng cách nào đâu? Nếu như trọng thương, chính mình còn nghĩ ra biện pháp, nhưng trên thực tế nó đã chết rồi ah! Bất quá hắn vẫn không dám thẳng thừng từ chối Võ Lập Tuyết.
 
Chứng kiến Dược Thiên Sầu không nói gì, Võ Lập Tuyết còn tưởng rằng hắn đáp ứng mình rồi. Lúc này theo trong túi trữ vật lấy thi thể của con ô Nha, đưa tới trước mặt Dược Thiên Sầu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com
 
"Tuyết nhi, đây không phải ô Nha hay sao?" Tử Y đứng bên cạnh chúi đầu tới nhìn xem náo nhiệt, đem con ô Nha trong tay Võ Lập Tuyết cầm lên, nhưng sau khi phát hiện ra nó đã chết, thì giật mình nhét thẳng vào trong lòng của Dược Thiên Sầu, nhìn Võ Lập Tuyết, dở khóc dở cười nói: "Tuyết nhi! Ngươi không lầm đó chứ! Nó đã chết rồi làm sao có khả năng cứu sống được nữa?"
 
"Nó không phải ô Nha, nó là Phượng Hoàng, trước khi chết nó đã từng nói qua,
 
Dược Thiên Sầu nhất định sẽ có biện pháp cứu sống nó." Võ Lập Tuyết nghĩ Ô Nha vì cứU Minh nên mới chết đi như thế, trên mặt liền phóng xuất ra một cỗ tru thương vô hạn.
 
Tử Y có chút không dám tin, ngắm nghía con ô Nha nằm trong tay Dược Thiên Sầu: "Có đúng như nàng nói không?"
 
Dược Thiên Sầu nhìn Tử Y phất tay, ra hiệu cho nàng giữ trật tự. Cầm chân Ô Nha nhấc lên, hồ nghi nói: "Tuyết nhi, nó từng nói rằng, ta có thể cứu sống nó sao?"
 
Nhớ tới thân phận Phượng Hoàng Bất Tử của Ô Nha, hắn bắt đầu có điểm tin tưởng. Nếu con Thần Điểu này tùy tiện chết đi như thế, vậy thì còn gọi làm thần điểu cái rắm gì, ngay cả chính hắn đều sẽ không tin.
 
Võ Lập Tuyết gật đầu khẳng định nói: "Trước khi chết Phượng Hoàng muội muội đã từng liều mạng nhắc nhở ta. Kêu ta tìm ngươi, nói ngươi sẽ có biện pháp cứu tỉnh nó."
 
"Ta có thể cứa tỉnh nó?" Dược Thiên Sầu nhấc một chân ô Nha lên, lắc lư trước mặt trầm ngâm suy tư một hồi. Theo sau mới nhíu mày nói: "Ưm, vậy làm thử xem nào."
 
Dứt lời mang theo Ô Nha đi tới một gian phòng, Võ Lập Tuyết cùng Tử Y theo sát ngay phía sau...
 
Trong phòng, Dược Thiên Sầu ném thi thể con ô Nha xuống bàn, không ngừng đi xung quanh bàn tìm kiếm biện pháp. Lúc này Tử Y trông giống như thần côn giang hồ, cũng bám sát theo ngay sau mông của hắn. Còn Võ Lập Tuyết thì mỏi mắt chờ mong ngắm nhìn hai người...
 
"Hay là nó còn chưa chết?" Dược Thiên Sầu bỗng dưng ngừng bước, theo bản năng quay về phía sau nhìn Tử Y dò hỏi. Bất quá Tử Y cũng đứng ngây ra như phỗng, dường như muốn nói, nó đã chết rồi thì không thể sống lại, ngươi còn nói chưa chết là sao?
 
"Quên đi, nói ngươi cũng vô ích thôi, ngươi không hiểu được y học thời hiện đại." Dược Thiên Sầu thầm mắng một câu. Theo sau đem con ô Nha lật ngửa bụng lên trời, hai ngón tay đặt trên ngực của nó, không dừng ấn xuống.
 
Hai nữ nhân đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên Tử Y lên tiếng hỏi: "Tuyết nhi, Phượng Hoàng muội muội của ngươi là giống cái?"
 
Võ Lập Tuyết khẽ gật đầu, lúc này Tử Y thần tình ghê tởm nhìn Dược Thiên Sầu, khinh thường nói: "Xem ra ngươi chẳng những là tên đại lừa gạt, mà còn là một gã biến thái, ngay cả một con ô Nha cái đều muốn chiếm tiện nghi ah!"
 
"Mẹ nó! Đã không biết thì đừng nói loạn." Dược Thiên Sầu hung hăng phản bác, nhưng thao tác hồi lâu sau mà không thấy kết quả, rốt cuộc đành phải buông tay, đứng ở một bên lắc đầu thở dài.
 
Võ Lập Tuyết nhích tới gần, diễn cảm bi thương nói: "Dược Thiên Sầu, ngươi nhất định phải nghĩ biện pháp cứu tỉnh Phượng Hoàng muội muội ah!"
 
"Ta không có biện pháp cứu sống nó. Nhưng ta nghĩ ra một biện pháp có thể dùng thử xem. Chỉ sợ vừa sẩy tay, Phượng Hoàng muội muội của nàng, ngay cả thi thể đều biến thành tro tàn ah! Sợ lúc đó nàng sẽ oán trách ta." Dược Thiên Sầu có điểm đau răng nói.
 
"Biện pháp gì?" Võ Lập Tuyết không khỏi lo lắng dò hỏi.
 
Dược Thiên Sầu nhíu mày nhìn thi thể con ô Nha, giải thích: "Còn nhớ lúc trước ở nhà, ta đã từng kể cho nàng nghe Phượng Hoàng Niết Bàn không? Trong truyền thuyết Phượng Hoàng là thần điểu bất tử, mỗi lần chết đi có thể dùng lửa trọng sinh, nhưng ta chưa dám chắc chuyện này có đúng thật hay không. Bất quá ngày trước không phải chính con ô Nha này đã nói, nó có khả năng dục hỏa trùng sinh hay sao?"
 
"A! Dùng lửa thiêu đốt khiến cho nó sống lại ư? Chuyện này là thật hay giả, con ô Nha này thần kỳ đến thế sao?" Tử Y giống như đang nghe chuyện cổ tích, nhịn không được vươn tay ra sờ đám lông mềm mại của con ô Nha.
 
Võ Lập Tuyết khẽ nhíu mày, nàng nhớ rõ lúc trước ô Nha đã từng nhắc đến chuyện tình dục hỏa trùng sinh, mười đầu ngón tay rối rắm đan vào nhau, dò xét nói: "Nếu không thì cứ làm thử xem nào?"
 
Lúc này Dược Thiên Sầu lắc đầu: "Nó là vật của nàng, nên hết thảy đều do nàng quyết định, vạn nhất đốt nó trở thành ô Nha nướng thì làm sao bây giờ? Chẳng phải càng sẽ khiến cho nàng thương tâm hay sao. Đây chính là nguyên nhân vì sao ta không dám động thủ, ta chỉ nghe theo lời của nàng mà thôi."
 
"Tuyết nhi, dù sao cũng không tìm ra biện pháp nào hoàn hảo hơn. Ngươi cứ đề cho hắn dùng lửa thiêu đốt thử xem!" Tử Y hưng phấn khuyên giải, dù sao đây cũng không phải sủng vật của nàng, cho nên nàng ra quyết định phi thường dứt khoát.
 
Võ Lập Tuyết trầm ngâm suy nghĩ thêm một lát sau. Lúc này mới nhìn Dược Thiên Sầu khẽ gật đầu, xem như là đáp ứng rồi.
 
Sau khi chứng kiến Võ Lập Tuyết đã tán thành phương pháp này. Dược Thiên Sầu không nói hai lời, trực tiếp chộp thi thể con ô Nha vào trong lòng bàn tay, một đoàn hỏa diễm màu hồng sắc nháy mắt tuôn trào ra, bao phủ lấy thể xác của con ô Nha.
 
Hỏa diễm vừa bùng lên, Dược Thiên Sầu liền nhịn không được, mà phải kinh hô một tiếng. Bởi vì hắn cảm nhận được, thi thể của con ô Nha này đang cấp tốc hấp thu nhiệt hỏa. Võ Lập Tuyết cùng Tử Y cũng đưa mắt nhìn nhau, các nàng đều nhìn ra manh mối, nếu lông chim bình thường vừa gặp hỏa diễm thiêu đốt, sợ rằng sẽ cháy thành tro tàn ngay tức khắc. Nhưng lông vũ của ô Nha lại không hề tổn hao chút nào, điều này hiển nhiên là vô cùng bất thường. Võ Lập Tuyết nhất thời hai mắt tỏa sáng, đã cảm thấy có hy vọng cứu sống Phượng Hoàng muội muội rồi.
 
"Chà chà! Quả nhiên là kì quái." Dược Thiên Sầu cảm thán không thôi, xem chừng chuyện tình Phượng Hoàng Niết Bàn đúng là có thật, hỏa diễm trong lòng bàn tay mình phát ra dường như không đủ cho con quái điểu này hấp thu. Dược Thiên Sầu vung tay lên, phóng xuất ra một luồng kình phong, đem cửa sổ rèm che kéo xuống.
 
Theo sau nhanh chóng thu hồi hỏa diễm binh thường, mà Thanh Hỏa nối đuôi theo bùng phát lên, tiếp tục thiêu đốt ô Nha, ước chừng nửa canh giờ qua đi, ô Nha vẫn không sứt mẻ. Dược Thiên Sầu quả thực đúng là không dám tin, bằng vào nhiệt hỏa khổng lồ ẩn chứa trong Thanh Hỏa, nhưng con ô Nha này vẫn không ngừng hấp thu, thật không biết là nó sẽ hấp thu đến lúc nào nữa.
 
Thử bằng Từ Hỏa xem nào! Dược Thiên Sầu nhíu mày, thu hồi Thanh Hỏa, rất nhanh sau đó một ngọn lửa màu tím sẫm bùng lên, bao trùm quanh thi thể ô Nha. Từ Hỏa vừa xuất ra, bất quá chỉ mất mấy nhịp hô hấp, Dược Thiên Sầu đã cảm nhận được, thi thể của ô Nha nằm trong lòng bàn tay mình, dường như đã có một chút phản ứng...!