Tinh Tú Mùa Hạ

Chương 20: Xe Đạp Đôi




Nhi bức xúc nói một tràng dài, được một câu lại chêm thêm một câu chửi Hoàng. Nhật Hạ thấy thế cũng không dám bình luận gì thêm, cô cứ ngồi yên lắng nghe cho Nhi thoải mái xả hết giận ra, như vậy là tốt nhất.

"Phù, chửi thằng kia xong cũng thấy đỡ hơn rồi." - Nhi lấy lại hơi sau một thoáng nói liên hoàn.

"Có cần uống nước không?" - Nhật Hạ hỏi.

"Có, miệng khô hết cả rồi này."

Nhật Hạ đi lại phía bàn rồi rót nước từ ấm ra đưa cho Nhi, cô cầm lấy rồi làm một hơi hết sạch.

"Khà, đã quá! Mà nãy mày đi đâu đấy?"

"Tao đi ăn tối xong lên tầng tám chơi một tí thôi. Trên đấy có ca nhạc mà."

"Thế à, có hay không?"

"Không biết nữa, tao chưa kịp nghe gì mấy."

"Thế sao về sớm vậy?"

"Tại tao hơi đau đầu thôi."

Đúng là cô không tài nào tập trung nổi vào những bài hát trên sân khấu vì đã bị phân tâm bởi cuộc trò chuyện giữa anh và Thanh Giang. Nhật Hạ cảm thấy mình thật trẻ con, chỉ vì chút việc như vậy mà phải bỏ về phòng. Dẫu biết là thế, cô vẫn không thể ngăn được sự khó chịu và cảm giác lo sợ sẽ có gì đó giữa hai người. Điều đó cũng không phải là không thể xảy ra. Thanh Giang vừa xinh, tính tình lại dễ mến như vậy, thích chị cũng là điều hiển nhiên thôi. Nếu Nhật Hạ là con trai, chắc chắn cô cũng sẽ "đổ" Thanh Giang cho mà xem.

Nhưng còn anh Tú? Anh cảm thấy như thế nào về chị?

Nhật Hạ đau đầu suy nghĩ mãi về chuyện đó, cuối cùng cảm thấy rối ren quá nên đành chùm chăn đi ngủ.

************

Những ngày sau đó tại chuyên Hạ Long vẫn diễn ra như bình thường. Nhật Hạ đã muốn hỏi Thanh Giang về cuộc nói chuyện giữa chị và anh Tú, nhưng lại sợ bị cho là tọc mạch nên thôi. Cô giấu nhẹm đi sự tò mò của mình rồi cố gắng nói chuyện với Thanh Giang một cách tự nhiên nhất.

Về phần của Nhi, từ sau cái hôm phạm lỗi với Hoàng, nó trở nên tất bật hơn hẳn. Chỉ cần tan học là thấy nó phải chạy đôn chạy đáo đi mua nước cho Hoàng, về đến chung cư vẫn bị Hoàng gọi ra sai vặt. Không lần nào là Nhi không chửi cậu, cứ luôn miệng tự hỏi bao giờ việc sai vặt này mới kết thúc.

Bẵng đi một cái đã hết thời gian nửa tháng tại Hạ Long. Ngày 30 tháng 8 là ngày học cuối cùng tại đây, Nhật Hạ có không nỡ rời xa nơi này. Dù mới chỉ học ở đây một thời gian ngắn, nhưng cô đã có những kỉ niệm đẹp ở đây, hầu hết là như vậy.

Cô lấy điện thoại ra chụp từng góc trường trong khi đợi Nhi tan học, từ sân khấu, hàng cây đến khu hành lang trải dài, cuối cùng lại phóng ống kính đến phía phòng ôn của đội tuyển Toán. Cô chỉ định chụp lại căn phòng mà anh ngồi học mỗi ngày thôi, thế nhưng khi bấm nút chụp ảnh, lại vô tình bắt được đúng lúc anh bước ra khỏi phòng. Ảnh chụp vội mà trông vẫn thơ mộng như một thước phim vậy, ánh nắng nhẹ nhàng của buổi chiều hắt nhẹ lên mái tóc anh, người con trai vẫn đang chăm chú nghiên cứu tờ đề vừa làm. Đây có phải thứ người ta hay gọi là vẻ đẹp tri thức không?

Nhật Hạ đang mải ngắm nghía bức ảnh do chính mình chụp thì nghe thấy tiếng của Nhi. Nó vừa gọi vừa chạy nhanh đến chỗ cô, khiến cô vội vàng cất điện thoại đi.

"Phù... Mệt quá! Mình xuống xe nhanh đi!" - Nhi vừa thở mạnh vừa bám vào người Hạ.

"Sao phải vội thế?"

"Nhanh không thằng Hoàng ra thì tao lại mệt!"

Nhi vội vàng kéo tay Nhật Hạ chạy xuống dưới chỗ xe của đoàn trường đang đậu. Hầu hết các đội tuyển đều đã lên đủ cả, chỉ còn thiếu mỗi tuyển Toán nữa thôi. Nhật Hạ cứ ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ để xem bao giờ anh mới xuống. Khoảng một lúc sau, cả sáu người con trai mới xuống đến nơi, lần lượt bước lên xe để đi về chung cư.

Bữa tối cuối cùng ở Hạ Long là một buổi liên hoan thịnh soạn tại một nhà hàng ngay gần biển Bãi Cháy. Học sinh ăn xong sớm cũng đã chia nhóm đi chơi, chỉ còn các thầy cô là vẫn sung sức uống thêm vài ly nữa. Nhật Hạ và Nhi cũng đang lướt điện thoại từ nãy tới giờ để tìm một chỗ chơi nào đó. Hai người cứ phân vân mãi, bỗng Hoàng đến hỏi:

"Hai bạn có muốn đi đạp xe không?"

"Gì đây? Sao tự dưng lại rủ bọn này?" - Nhi nhìn Hoàng bằng ánh mắt nghi ngờ.

"Hết người rồi nên mới rủ." - Hoàng trả lời dửng dưng.

"Ê Hoàng!"

Hoàng quay lại theo phản xạ khi nghe thấy tiếng gọi. Nhật Hạ nhìn thấy anh đang đi lại gần phía cô.

"Sao anh?" - Hoàng trả lời.

"Mấy thằng kia đâu rồi?"

"Mấy anh đấy đi sang bãi biển bên kia rồi, ở chỗ Valley Beach Club ấy." - Hoàng vừa nói vừa chỉ tay ra phía bên kia - "Anh muốn tham gia không?"

"Thôi, anh xin kiếu."

Anh nhìn sang chỗ mấy thằng bạn của mình đang đứng nhảy nhót theo nhạc ở phía dưới, ánh mắt kèm theo sự khinh bỉ cho những người bạn quá vã của mình.

"Thế mấy đứa định đi đâu bây giờ?" - Anh quay lại hỏi.

"Bọn em định đi xe đạp dạo quanh bờ biển thôi. Anh đi cùng đi." - Hoàng háo hức đề nghị.

"Ừ, cũng được."

Anh đồng ý nhanh như vậy khiến cho Nhật Hạ vui không kể xiết. Cũng nửa tháng rồi hai người không nói chuyện với nhau, cũng tại bận ôn đội tuyển quá. Mặc dù ngày nào cũng nhìn thấy anh, nhưng cũng chỉ là thoáng qua một chút. Cô nhớ anh chết mất!

Bốn người cùng đi ra một khu cho thuê xe đạp đôi gần bờ biển rồi thuê hai chiếc.

"Nhật Hạ, lên đây với tao này!"

Nhi vỗ lên yên sau để ra hiệu cho cô. Nhật Hạ định đi lên xe ngồi thì lại bị Hoàng ngăn lại.

"Ấy ấy từ từ, Nhi phải chở tao chứ?"

"Tại sao?" - Nhi vừa lườm Hoàng vừa nói.

"Mày vẫn còn nợ tao mà. Cư xử cho tốt thì tao còn cân nhắc xóa nợ cho mày."

"Thế Nhật Hạ thì sao? Ai chở nó?" - Nhi vùng vằng tìm lý do để thoát khỏi cậu.

"Anh Tú để làm cảnh hả? Nhật Hạ, cậu sang đi với anh Tú đi, không anh ấy lại tủi thân đấy."

Nhật Hạ không nghĩ anh sẽ tủi thân như lời Hoàng nói, đó cũng chỉ là lý do để Hoàng thuyết phục cô nhường chỗ cho cậu thôi. Cô chưa kịp từ chối thì Hoàng đã leo lên yên sau ngồi, dù Nhi có đuổi cỡ nào cũng không chịu xuống. Nhật Hạ chịu thua cậu ta rồi, quyết định nhường chỗ cho Hoàng rồi đi sang phía anh Tú. Dù sao được đi cùng anh cũng không tệ. Cô phải thừa nhận rằng Hoàng có phần hơi phiền thật, nhưng những lúc như này cậu ta lại phát huy công dụng tuyệt vời đấy chứ.

Nhật Hạ đi lại phía anh. Anh vẫn đang cặm cụi kiểm tra lại lốp xe và dây xích mà không để ý, chỉ đến khi cô lên tiếng thì anh mới quay lên:

"Anh ơi."

"Sao thế?" - Anh từ từ đứng lên khiến cho Nhật Hạ chỉ còn cao đến ngực anh.

"Em đi xe với anh nhé, Hoàng chiếm chỗ của em mất rồi." - Cô vừa nói vừa chỉ tay về phía hai con người kia.

"Được rồi, em lên đi."

Anh quay người qua hạ yên xe xuống cho cô rồi ra hiệu lên xe. Nhật Hạ không giấu nổi sự vui mừng, nhanh chóng ngồi lên xe để anh không thấy nụ cười lộ liễu của mình.

"Hai người chuẩn bị xong chưa? Đi thôi!"

Hoàng quay lại gọi lớn, xe của cậu và Nhi đi lên phía trước. Tất nhiên Nhi đạp là chủ yếu, còn Hoàng chỉ việc ngồi phía sau hưởng thụ và ngắm cảnh biển đêm, đôi lúc chán thì mới giơ chân ra đạp mấy cái. Chẳng mấy chốc Nhi đã bỏ xa anh và Nhật Hạ, có lẽ do nó đã quá mệt mỏi với Hoàng nên muốn nhanh kết thúc chuyến đạp xe này chăng?

"Bạn em đi nhanh quá, anh không nhìn thấy đâu luôn rồi." - Anh vừa đạp xe vừa nói.

"Thế để em đạp nhanh hơn để bắt kịp hai bọn nó."

"Không cần đâu, em cứ đạp từ từ thôi."

Do anh ngồi đằng trước nên không thể nhìn thấy mặt, nhưng có lẽ anh vừa cười. Hai người cứ thế đạp xe đều đều, bỗng dưng lại có tiếng nổ pô xe máy ồn ào từ phía sau. Một dàn xe đua phóng vù lên trước, tạt qua phía trước xe của hai người. Anh thấy thế liền phanh xe gấp, khiến cả anh và Nhật Hạ bị mất đà mà ngã xuống đường. Nhật Hạ đã nhanh chóng chống chân xuống theo phản xạ nên chỉ bị đau một chút, còn anh do ngồi đằng trước nên đã không may bị xước đầu gối, máu chảy thấm cả ra bên ngoài quần. Anh cố gắng đứng dậy nhưng lại khuỵu xuống do phần đầu gối nhói lên, khiến Nhật Hạ cuống cuồng vì lo lắng.

"Để em đỡ anh dậy!"

"Anh tự đi được mà."

"Anh còn không đứng dậy được kìa. Đưa tay cho em!"

Anh có phần ngỡ ngàng khi thấy cô lớn tiếng như vậy, nhưng cuối cùng vẫn đưa tay ra cho đón lấy. Nhật Hạ cầm lấy tay anh vòng qua cổ mình rồi dìu anh sang ngồi phía bên kia đường. Nếu có thể thì cô muốn bế anh qua cho nhanh, nhưng sự khác biệt về hình thể giữa anh và cô lại không cho phép cô làm thế.

"Anh ngồi đây nhé, em đi ra kia mua urgo cho."