Nhật Hạ cẩn thận vén ống quần của anh lên, sắc mặt cô dần chuyển sang hốt hoảng khi thấy vết thương.
"Chỉ bị xước đầu gối thôi, sao chảy máu nhiều thế này?" - Cô xót xa nói.
"À ... Cái đấy là do anh bị ngã cầu thang hồi chiều nay. Thật ra cũng không đau lắm, chỉ bị xước một tí thôi."
"..."
"Anh vẫn đi lại bình thường, nhưng co đầu gối lên thì hơi đau một tí. Vừa nãy thêm ngã xe nữa nên chắc nó mới chảy máu nhiều hơn thôi."
"Vậy sao anh còn đồng ý đi xe đạp?"
Cô nói, giọng có phần trách móc. Nếu anh không đạp xe, có lẽ vết thương đã không nặng như bây giờ. Anh không nói gì, chỉ cúi mặt xuống như cún con vừa bị chủ mắng.
"Thôi được rồi, em bắt đầu băng bó cho anh nhé."
Cô không chất vấn anh nữa, nhẹ nhàng nâng chân anh lên đặt lên đùi mình rồi tiến hành sơ cứu vết thương. Nhật Hạ rửa sạch tay bằng dung dịch sát khuẩn sau đó dùng băng nút để cầm máu cho anh. Cô vệ sinh miệng vết thương cho anh bằng nước muối loãng, khiến anh dù đau nhưng vẫn cố cắn răng chịu đựng.
"Bây giờ em bôi thuốc nhé, hơi đau đấy."
"Á, đau! ... em nhẹ thôi."
Do không chịu được nên anh phải giữ cổ tay cô lại, ngăn không cho bôi tiếp. Cô nhìn người con trai trước mặt mình mà cười bất lực, không ngờ anh lại sợ đau đến thế.
"Cố lên, em sắp bôi xong rồi."
Xong xuôi, Nhật Hạ cẩn thận băng bó lại đầu gối cho anh. Thấy anh vẫn giữ chặt cổ tay mình, cô đoán rằng anh vẫn còn đau, liền nói:
"Anh đưa bàn tay cho em đi."
"Gì thế? Định sàm sỡ anh hả?"
"Ơ, không! Anh cứ đưa tay đây cho em!"
Nhật Hạ bị trêu như vậy có chút xấu hổ. Vì mải lo cho anh quá nên quên mất phải giữ khoảng cách với anh. Anh thấy cô như vậy cũng chìa bàn tay ra. Cô cầm lấy tay anh rồi từ từ bấm vào mu bàn tay, sau đó xoa bóp các ngón khác.
"Em làm gì thế?" - Anh hỏi.
"Em bấm huyệt cho anh đỡ căng thẳng."
"Anh có căng thẳng đâu."
"Thế sao vừa nãy anh cứ cầm cổ tay em thế ạ?" - Cô nói bằng giọng trêu trọc, cảm thấy đây là lần đầu trên cơ anh.
"...Có hả?" - Anh vừa trả lời vừa quay mặt sang chỗ khác, vành tai lại đỏ lên.
Nhật Hạ không trêu anh nữa, tiếp tục bấm huyệt bàn tay cho anh. Bỗng nhiên, hai người nghe thấy tiếng nổ to. Cô giật mình nhìn ra sau, có tia sáng bay nhanh lên trời rồi nở thành từng chùm pháo hoa rực rỡ.
"Giật mình! Sao tự nhiên lại có pháo hoa nhỉ?" - Cô nói.
"Nãy anh thấy biển quảng cáo ở trên kia, hôm nay là ngày cuối của lễ hội pháo hoa. Cũng may chỗ này vắng người nên mới nhìn rõ được."
Nhật Hạ nhìn anh rồi lại nhìn về phía pháo hoa, sẽ thật tiếc lắm nếu không lưu giữ lại khoảnh khắc này. Tiếng sóng vỗ ngoài biển đêm rì rào, làn nước như được bao phủ bởi từng hạt kim tuyến mỗi khi pháo hoa bay lên rồi nở ra thành những hình thù khác nhau. Cô vẫn cầm lấy tay anh, thật sự không nỡ buông ra. Anh cũng không rút tay lại, có lẽ vì mải tập trung vào pháo hoa quá mà không để ý hai bàn tay vẫn chạm vào nhau.
Từ ngoài biển thổi vào từng cơn gió, làm dịu đi cảm giác nóng ấm, châm chích trong người cô. Có lẽ là do hơi ấm từ bàn tay anh, đôi bàn tay to lớn, từng đầu ngón tay thon dài, khiến cô tự hỏi sao đến cả bàn tay của anh cũng hoàn hảo đến thế. Nhật Hạ vẫn giữ nguyên tầm mắt ở phía pháo hoa, nhưng tâm trí cô lại bị phân tâm bởi người con trai bên cạnh. Nếu có thể mãi được ngồi cùng anh như vậy thì tốt biết bao.
Sau khoảng mười lăm phút thì màn trình diễn pháo hoa kết thúc, hai người cũng phải mau chóng về lại chung cư sắp xếp đồ đạc để sáng mai khởi hành về lại thành phố. Nhật Hạ đỡ lấy anh đứng dậy, cô không cho anh ngồi phía trước lái xe nữa mà bắt anh ra ngồi đằng sau. Mới đầu anh còn kì kèo phản đối vì "con trai ai lại để con gái phải đèo bao giờ", nhưng Nhật Hạ lại nhất quyết không cho nên anh đành ngậm ngùi chấp nhận.
Hai người đạp xe về lại chỗ cho thuê xe đạp, rồi lại tự bắt xe điện để quay về chung cư. Nhật Hạ phải liên tục đỡ lấy người anh khi bước lên bậc thang trước sảnh, đúng lúc đó thì Hoàng từ thang máy chạy ra rồi thay cô dìu lấy anh, có vẻ như anh đã gọi cậu ta xuống đón.
"Hai người đi kiểu gì mà ngã ghê vậy?" - Hoàng nhìn vết thương được băng bó cẩn thận của anh rồi nói.
"Đừng hỏi nhiều, đưa anh lên phòng nhanh lên." - Anh rời khỏi người cô để cho Hoàng đỡ lấy.
Nhật Hạ cảm thấy có chút tiếc nuối khi phải bỏ anh ra như vậy, nhưng rồi cũng nhanh chóng tạm biệt hai người để đi lên phòng.
******
Chuông báo thức reo cũng đã được khoảng năm lần, Nhật Hạ mệt mỏi ngồi dậy với lấy điện thoại. Cô hốt hoảng nhận ra đã bảy rưỡi rồi, chỉ còn 30 phút nữa thôi là xe chạy. Người cô như được gắn động cơ, nhanh chóng đánh thức Nhi dậy rồi thu dọn đồ đạc.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, hai người mới tức tốc kéo va li ra khỏi phòng rồi chạy thẳng ra thang máy. Nhưng càng xui xẻo hơn nữa là thang máy lại đang bảo trì, thế nên không còn cách nào khác ngoài việc đi cầu thang bộ. Xuống đến nơi cũng là lúc tất cả mọi người đều đã ổn định chỗ ngồi hết, hai người nhanh chóng trả phòng rồi chạy lên xe. Vị trí chỗ ngồi vẫn y như lúc đầu, Nhật Hạ ngồi hàng ghế đầu, còn Nhi lại phải ngậm ngùi lui xuống phía cuối, hai đứa vì thế lại phải tách nhau ra.
Nhật Hạ ngồi xuống ghế của mình, cất gọn ba lô xuống dưới chỗ để chân. Cô chờ đợi, nhìn trước ngó sau để đợi "người ta" đến ngồi với mình. Khỏi phải nói cũng biết "người ta" ở đây là ai. Lúc sau, các cô giáo phụ trách đội tuyển khác cũng lên xe do phải đi thúc giục học sinh của mình trả phòng. Một cô giáo trẻ trong số đó tiến đến gần phía của Nhật Hạ, hỏi:
"Chỗ này có ai chưa em? Cô ngồi được không?"
"... Dạ, chưa có ạ." - Cô ngập ngừng trả lời.
"Thế à. Vậy cô ngồi đây nhé."
Nói rồi, cô ngồi xuống bên cạnh Nhật Hạ. Đúng lúc đó thì Hoàng Anh Tuấn khổ sở bước lên xe với sự giúp đỡ của Hoàng. Nhật Hạ quay lại nhìn, thấy anh định đi về phía này thì lại do dự. Có lẽ do anh thấy chỗ ngồi lúc trước đã có người, đành đi xuống tìm chỗ khác. Nhật Hạ thấy vậy thì tiếc hùi hụi, nếu anh lên sớm hơn thì hai người lại được ngồi cạnh nhau tiếp rồi.
Cô lấy ra từ trong túi áo thuốc say xe mà anh Tú đưa cho hồi mới đến đây, uống một viên rồi chợp mắt một chút cho đỡ chán. Dù chỉ định ngủ một lát, nhưng khi vừa mới mở mắt dậy thì đoàn xe đã về đến thành phố.
****
Đã sang tháng chín, học sinh quay lại trường học để bắt đầu một năm học mới. Nhật Hạ cũng quay trở về nhịp sống trước đây, cả ngày chỉ "đóng đô" trong phòng ôn đội tuyển. Mỗi ngày đi học, cô đều lựa chọn đi bằng cầu thang bên dãy nhà B, vì như vậy mới có thể đi qua phòng đội tuyển Toán, rồi chỉ dám nhìn trộm ai đó mấy giây. Dần dần, điều đó như trở thành một thói quen với Nhật Hạ, đến trường vào lúc bảy giờ sáng, lên canteen mua đồ ăn, sau đó tính toán thời gian một cách cẩn thận để đi qua phòng chuyên đề số một, cũng chính là phòng ôn của anh.
Một tháng, rồi hai tháng đã trôi qua. Tiết trời đã dần trở nên dịu nhẹ hơn, nhờ vậy mà Nhật Hạ không còn cảm thấy nặng nhọc và mệt mỏi vào mỗi tiết học buổi chiều nữa. Tuy nhiên, vẫn còn có thứ khiến cô chán nản hơn cả cái nắng gắt của mùa hè, đó là buổi học gia sư Toán.
Khi nhìn thấy thông báo tin nhắn của mẹ, Nhật Hạ đã phần nào đoán được nội dung mà mẹ muốn đề cập tới.
[Thứ sáu tuần này đi học gia sư nhé, cô đã lên lịch rồi.]
[Mẹ ơi, bây giờ đang là tháng cao điểm để ôn đội tuyển mà. Tháng một con thi rồi, làm sao có thời gian học toán?]
[Mỗi tuần chỉ học có một buổi thôi, đâu có ảnh hưởng gì. Đừng kì kèo nữa, nhớ đi học đấy nhé.]
Cô bất lực vứt điện thoại sang một bên, nằm phịch xuống giường khiến cho Nhi ở giường dưới phải giật mình.
"Gì thế? Tự nhiên làm cái "rầm", định hãm hại tao hả?" - Nhi ngó đầu ra nhìn lên phía giường của Nhật Hạ, mặt không khỏi hoang mang.
"Ôi trời ơi, đã sinh ra tôi sao còn sinh ra Toán làm gì nữa!"
Nhật Hạ úp mặt vào gối rồi hét lớn, cảm giác như cô sắp sửa phải bước qua cánh cổng địa ngục. Cô tham gia vào đội tuyển một phần cũng vì muốn tránh những tiết Toán trên lớp, nhưng bây giờ còn tệ hơn thế rất nhiều. Đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa!