Sáng hôm sau.
"Hắt......Hắt xì!"
"Anh ơi, anh ổn chứ?"
"Cha ơi, đừng bỏ tụi con mà! Tụi con còn non thơ lắm, chưa muốn mồ côi lần nữa đâu! Con hứa sẽ nghe lời mà."
"......Ta vẫn chưa lìa đời đâu đấy!"
Vốn Suho nghĩ cậu bị sốt nhẹ tối hôm qua, nghỉ một chút liền tự khỏi. Ngờ đâu vì không xem xét kĩ lưỡng, bệnh đã ủ quá 5 tiếng đồng hồ, triệu chứng cũng thể hiện một cách rõ ràng.
Đây là lần đâu tiên cậu tự mình dẫn bệnh tới cửa, cậu cũng phát ngốc luôn rồi.
*Cốc....cốc*
"Vào đi, cửa không khóa."
Suho bưng nồi cháo nhỏ kèm với ly nước, thuốc sắc vào, đồng thời dùng ánh mắt cảnh cáo với hai đứa trẻ đang nhoi nhoi trên giường của người bệnh.
Thyst và Evan rủ nhau rời khỏi phòng, Suho để đồ trên tủ đồ bên cạnh, ngồi xuống kiểm tra xem đã hạ nhiệt được chút nào chưa.
"Em vẫn còn sốt đấy, đừng nên cử động nhiều hơn ngày hôm nay."
".....Em xin lỗi, em rủ anh ra ngoài, kết quả là em lại mang bệnh về làm phiền anh....."
"Chỉ có em ngốc tới mức này thôi, rủ xong lại ngồi thẫn thờ một chỗ. Em ở nhà cứ ăn uống, nghỉ ngơi điều độ. Anh dẫn hai đứa đi chơi, Rachel lát nữa cũng tới thôi."
Suho ra ngoài đóng cửa lại, Hajin lần nữa chìm vào sự im lặng trong nội tâm, căn phòng trống trải ngoài chính bản thân, bấc giác nhớ tới giây phút cậu chịu đựng cơn đau thế này một mình.
Thời gian đúng là trôi quá nhanh rồi, có lẽ cậu chỉ mới nhận thức ra một cách chậm rãi.
*Cạch*
"Hajin, xem ra Suho không phải nói đùa với tớ rồi, cậu nhìn sốt nặng thế!"
Cậu từ từ ngồi dậy, Rachel bảo cậu tiếp tục nằm xuống nghỉ ngơi, còn lại để cô lo hết như một điều van nải không nói ra.
"Rachel hả, Suho nhờ cậu mua nó giúp hả?"
"Còn ai khác nữa, với lại khu quân sự bây giờ cũng thả lỏng rồi, tụi tớ hiện đang tổ chức chuyến tham quan nhỏ tại hòn đảo này."
"Nói vậy tức là, cậu ấy không phải cũng sẽ bị bắt gặp bất ngờ tại đâu sao?"
"Lo thừa quá, tớ có nói rồi nên yên tâm đi, cậu ấy sẽ tự biết mà ứng phó thôi."
“……..”
”Lo cho bản thân mình chút đi, nếu cậu còn không nhanh khỏi lại thì ai sẽ chơi cùng với hai đứa kia, còn tớ phỉ bị la oan đấy.”
“….Tớ nợ cậu lần này, cảm ơn Rachel.”
Cô nghe thấy liền có chút đỏ mặt, vội đóng cửa lại mà rời khỏi để người ta có chút yên tĩnh mà nghỉ ngơi. Người bệnh vốn là vậy, cô không nên giao tiếp quá nhiều để làm chậm trễ quá trình phục hồi của người khác.
Cô sắn tay, lấy chổi quét xung quanh cả căn phòng, miệng không ngừng ngâm nga giai điệu quê hương.
Dọn chưa được bao lâu thì lại nghe được tiếng gõ cửa vang lên, tưởng là Suho đã quay trở về với hai đứa bé, hớn hở mở cửa ra thì vô cùng não nề vì Nayun là người đứng trước cánh cửa.
“C….chào……”
*Rầm*
Vì mối thù hôm qua nên cô quả quyết không cho đối phương vào nhà, ai ngờ người ta lại trực tiếp báo cho đội bảo an cuatoàn r khoá bị hư nên đã nhờ họ mở cửa, thuận lợi tiến vào bên trong.
“Rachel, ai cho cậu cái quyền cậu thích mở thích đóng tuỳ ý như vậy? Tôi tới chăm người bệnh mà còn bị cấm hả?”
“Xin lỗi nhé Nayun, nãy tôi cứ thấy con bị nào đang vô về bên tai tôi nên lỡ tay đó mà, cô không để bụng chút nào chứ?”
“Không….có…..gì…….”
Cô kìm nén lại cứ tức giận của mình, hôm nay là ngày gì, cô biết rõ nên không muốn làm to chuyện, đành đi vào phòng một cách im lặng, Rachel tiếp tục dọn dẹp các bụi bẩn bám xung quanh khe cửa sổ.
“Hajin, bệnh tình ổn hơn chưa?”
“Cảm ơn cậu Rachel, tớ cũng mới ăn sáng và uống thuốc xong, làm phiền cậu lắm rồi.”
“Tớ lại thấy không phiền, nhưng mà…..tớ có điều muốn nói…..”
“Cứ nói đi, đừng ngại gì hết.”
“Có thể cho tới tới nhà hai cậu hiện đang ở được chứ? Đương nhiên là tớ sẽ tới một mình hoặc tới cùng với Rachel….làm tiệc tân gia nhỏ.”
Lần đầu tiên cậu được tận hưởng một bữa tiệc Tân gia của người bạn, cậu cảm thấy hiếu kì.
Nhìn bộ dạng của đối phương hoá ra có thể đáng yêu thế này, cô giải thích tường tận về việc trải qua một ngày Tân gia sau khi chuyển tới nhà mới.
Cứ nói qua nói lại, thời gian cũng trôi nhanh từ lúc nào, Suho đã quay về, nhưng hai con người kia vẫn cứ như thế, như là một thế giới riêng mà không ai có thể xâm phạm.
Chỉ đành ho mấy tiếng để lôi kéo sự chú ý của đối phương, Nayun mới để ý đến người khác, ngại ngùng rời khỏi phòng dưới ánh mắt dò xét.
“Kim Hajin. Đừng quên đấy, cậu mà không nhắn lại cho tớ thì đừng trách tớ sẽ nói cho Yeonha biết đấy.”
“Tớ sẽ làm vậy mà……”
“Em có vẻ trông vui nhỉ? Hạ sốt hết chưa?”
“Rồi…..em nghĩ là như vậy thôi, cũng chưa kiểm tra lại nhiệt độ lần nữa”
Anh khẽ hôn lên trán cậu, định cư ở đó một hồi lâu mới chịu khi về. Cảm giác này không khỏi khiến cậu cảm thấy bàng hoàng.
“Xem ra giảm cũng khá nhiều rồi, Rachel cũng đang chăm lo hai đứa thay em rồi, nghỉ ngơi cả ngày đi.”
“Em cũng muốn….”
“Ngoan, bệnh nhân phải nghe lời, lát anh đem đồ ăn vào cho.”
Anh xoa đầu cậu sau đó ra ngoài. Hajin xác nhận đối phương đã rời đi, khẽ lấy dưới ga giường một cái hộp nhỏ.
“Khi nào mình mới đường đường chính chính cầu hôn đây nhỉ? Thật không chờ nổi ngày đó…..”
——End——-