Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Toàn Cầu Tận Thế: Bắt Đầu Từ Thu Hoạch Người Saiyan Năng Lực

Chương 22: Hệ thống nâng cấp.




Chương 22: Hệ thống nâng cấp.

Chương 22: Hệ thống nâng cấp.

Vừa đặt chân đến nơi được chỉ dẫn,

Nguyên Vũ liền ngửi thấy được mùi máu bốc lên khắp nơi, nhìn quanh mới giật mình phát hiện có rất nhiều xác c·hết nằm chất đống trong 1 cửa hàng. Đa số là bọn Pinky cùng Imp, nhưng cũng có của con người.

Vũ cố gắng từ trong đống xác c·hết lấy ra được t·hi t·hể của những người kia, nhìn rõ về sau mới biết đây là những người lính trong q·uân đ·ội. Mà theo trí nhớ của cậu, thì gần chỗ này đúng là từng có 1 trại quân sự dùng để bảo vệ người dân khỏi thảm hoạ.

Chỉ cần động não 1 chút cũng biết chuyện gì đang diễn ra ở đây, đắn đo 1 hồi cậu vẫn quyết định kiểm tra trại quân sự sau khi đã an tán những người này. Chẳng mấy chốc cậu đã đi tới nơi, nhưng thứ đập vào mắt cậu chỉ còn là cảnh hoang tàn.

Những con ruồi đang không ngừng bu quanh xác c·hết, mùi hôi do các xác c·hết phân huỷ trộn lẫn với mùi chất thải từ động vật. Khiến cho Nguyên Vũ có chút choáng váng khi ngửi phải, nhưng cậu vẫn là giữ tỉnh táo tiếp tục đi vào sâu hơn.

Càng tiếp tục đi tâm tình của Nguyên Vũ liền hạ xuống nhiều hơn, nhưng đột nhiên cậu như nghe được tiếng động nào đó. Nhanh chóng chạy tới 1 túp lều đã bị đổ nát, kéo nó ra cậu liền nhìn thấy những tấm gỗ như được xếp có quy luật đè lên nhau.

Áp tai vào để xác định lần nữa, Vũ không chần chừ đẩy hết đống đồ kia xuống. 1 người đàn ông mặc quân phục, với 1 tay và chân đã bị dập nát, đang thoi thóp nằm ở dưới hòm sắt. Vũ cũng không để ý nhiều mà nhanh chóng đi xuống mang người đàn ông này ra, cậu ngay lập tức sử dụng đậu thần Senzu cho gã.

Người lính sau khi phục dụng đậu thần nhanh chóng tỉnh táo lại, như cảm nhận được điều gì anh ta nhanh chóng hét lớn:

''Mau rời khỏi đây, nơi này đã bị tấn cô..'' Nhưng đã quá muộn, Vũ lúc này cảm nhận được mặt đất rung chuyển cùng tiếng gầm gừ của đám Pinky. Hơn nữa Vũ còn có thể nghe ra tiếng bước chân của bầy Imp ở phía ngược lại, xem ra Vũ đúng thật là đã bị bao vây.

Cậu thở dài 1 hơi bình tĩnh suy nghĩ làm sao để rời khỏi nơi này, trong khi đó người lính như đã ôm quyết tâm c·hết, anh ta cũng nhận ra tình trạng của mình. Mặc dù không biết người trước mặt này dùng thủ đoạn gì chữa trị nhưng nhìn vào cũng biết nó không thể chữa được những chi đã bị đứt lừa.

''Này anh bạn! Mau rời khỏi đây đi, nếu cậu đi bây giờ thì vẫn còn kịp. Tôi sẽ ở lại đánh lạc hướng bọn chúng tranh thủ thời gian cho cậu,...Nếu cậu thoát được làm ơn hãy đi tìm q·uân đ·ội thông báo với họ về tình huống nơi đây được không..Còn nữa..''



Người lính lấy từ trong người mình CMND đưa cho cậu, giọng điệu đầy cầu xin:

''Làm ơn đưa về cho gia đình tôi..''

Vũ lúc này cũng không biết phải nói gì, thế là chỉ có thể ngậm miệng đem anh chàng này vác lên vai sau đó tìm sợi dây buộc chặt vào. Người lính thấy Vũ làm như vậy liền hoảng hốt nói:

''Cậu làm gì vậy!!! Như thế sẽ c·hết cả 2 đấy.''

''Tin tôi!'' Vũ chỉ nói 1 câu, sau đó bắt đầu hành động. Cậu nhanh chóng xông tới đám Pinky mà không phải đám Imp, bởi vì đám ấy chỉ dựa vào sức mạnh là chủ yếu và không có khả năng đánh xa như Imp.

Chạy trốn khỏi bọn này cũng dễ dàng hơn, sau đó cậu nhanh chóng nói với người lính: ''Mau nhắm mắt lại.''

Ngay khi gần tiếp cận với đám Pinky, Vũ bắt đầu hành động. 2 tay đặt lên đầu sau đó cậu hét lớn:

''Taiyoken (Thái Dương Hạ San)''

Tức thì 1 luồng sáng chói như mặt trời từ đỉnh đầu cậu phát ra, làm mù mắt tất cả sinh vật có trong phạm vi. Người lính mặc dù đã nhắm mắt lại nhưng ánh sáng từ chiêu thức vẫn ảnh hưởng ít nhiều đến anh, còn đám Pinky thì lúc này đã r·ối l·oạn đội hình.

Đôi mắt bị làm choáng khiến cho bọn chúng không xác định được phương hướng, thế là tình huống t·ấn c·ông đồng loại bắt đầu xảy ra. Mà với tính cách cực kỳ hung bạo như bọn Pinky, mùi máu càng là kích thích chúng hơn nữa, khiến cho mọi thứ đã loạn càng thêm loạn.

Mà khi đám Imp sắp đến gần, Vũ nhanh chóng dùng lại 1 lần nữa. Lập tức tình cảnh như nãy lại xảy ra, mà khác với đám Pinky đám Imp càng là đốt cháy cả đồng bọn của mình.



Nhưng q·uả c·ầu l·ửa bị ném lung tung nhiều nơi làm công trình sụp đổ hoàn toàn, mùi khét cùng khói đen bốc lên làm cho mọi thứ trở thành địa ngục trần gian.

Mà Vũ không hề muốn dừng lại tình cảnh hỗn loạn này, cậu nhanh chóng bồi thêm 1 mồi lửa vào.

Vũ dồn 1 lượng lớn Ki vào tay của mình, vài tia sét màu vàng bắt đầu xuất hiện lượn lờ quanh bàn tay của cậu. Cảm nhận được cơ thể đã đến giới hạn, Vũ nhanh chóng đưa 2 bàn tay vào tạo thành 1 hình Tam giác sau đó hướng mục tiêu vào đám quái vật đang chém g·iết lẫn nhau.

''Làm nào!! Kikoho (Khí Công Pháo)''

Tiếng hét lớn của Vũ đi cùng với 1 luồng ánh sáng khổng lồ bao trùm tất cả bọn quái vật, 1 cỗ cảm giác mệt mỏi bắt đầu xâm chiếm lấy cậu. Vũ thầm nghĩ không ổn, không nghĩ tới Kikoho tiêu hao nhiều đến như vậy. Cậu nhanh chóng cắn lấy đậu thần, thì cơ thể mới bình thường trở lại.

Vũ cũng không dám nhìn thành quả mà nhanh chóng rời đi khỏi đây, mà âm thanh từ hệ thống vang lên làm Vũ không nhìn cũng biết tình hình bên đó.

''Điểm linh hồn: +100.''

''Điểm linh hồn: +100.''

''Điểm linh hồn: +100.''

''Điểm linh hồn: +100.''

..............

1 loạt tin nhắn kéo dài cho tới khi điểm tích trữ của cậu lên tới 15000 mới dừng lại, sau đó ngay trước mặt Nguyên Vũ xuất hiện 1 bản thông báo.

[Tiêu hao 10000 điểm linh hồn nâng cấp hệ thống] [Yes/No].



''Tất nhiên là Ýe rồi!'' Vũ không hề suy nghĩ mà bấm vào xác nhận.

Chẳng mấy chốc điểm tích luỹ mà cậu kiếm được nhanh chóng hao hết 2/3. Mà hệ thống ngay khi khấu trừ cũng ngay lập tức im bặt làm cho Nguyên Vũ bối rối, sau đó cậu nhanh chóng an ủi mình là hệ thống chỉ cập nhập mà thôi.

Người lính lúc này mới từ trong cơn hoảng loạn bình tĩnh lại, nhìn về nơi từng là cứ điểm của mình. Cậu không khỏi há hốc mồm, bởi vì giờ đây nơi đấy đâu còn cái gì đâu, gần như là bị biến thành tro bụi hết rồi. Mặc dù đám quái vật vẫn còn không ít, nhưng đa số đều đã bắt đầu rút lui. Nhất là bọn Imp khi nhìn thấy tình không ổn, đều là đu mình lên những toà nhà cao tầng gần đó để lẫn trốn.

Chỉ để lại đám Pinky ở dưới mặt đất không ngừng tung loạn khắp nơi, cũng may bọn họ đã rời khỏi nơi đấy. Nhìn thấy Nguyên Vũ phi qua từng toà nhà, người lính không khỏi nuốt 1 ngụm nước bọt. Trong đầu anh thầm nghĩ: ''Mạnh quá ít nhất cũng phải là dị nhân cấp 9. Nhưng nhìn kiểu gì cũng giống 1 đứa mới học cấp 3 a....''

Mặc dù muốn hỏi nhưng anh biết tình huống hiện giờ không thích hợp nên đành im lặng. Trong khi đó Nguyên Vũ lúc này đang suy nghĩ về tình huống tại trại quân sự, nhìn kiểu gì cũng không giống 1 cuộc đột kích ngẫu nhiên. Đám quái vật canh thời gian thật sự rất chuẩn, hơn nữa bọn chúng còn biết phối hợp với nhau.

Nếu không phải Vũ có Taiyoken để q·uấy r·ối, thì có cậu cũng không có dễ dàng rời khỏi đó như vậy. Càng nghĩ càng giống như có người ở phía sau ra lệnh, nhưng tại sao lúc cậu thoát ra được vòng vây thì gã đấy lại không xuất hiện.

Cảm giác có điều chẳng lành, Vũ cũng không dám 1 đường chạy về căn cứ mà là đi cực kỳ quằn quèo. Hơn nữa đích đến của cậu là ngôi trường cấp 3 của mình, đơn giản việc này nên để người lớn giải quyết, 1 đứa mới học lớp 10 như cậu có thể làm gì được cơ chứ.

Trong lúc di chuyển, Nguyên Vũ vài lần cảm nhận được sát ý khiến cho cậu xém rớt cả tim ra ngoài. Nhưng mà không hiểu vì sao lại không có chuyện gì xảy ra, nhưng biểu hiện của người lính phía sau thì làm cho Vũ khẳng định là có người theo dõi mình.

Anh chàng số nhọ ấy lúc này đã hôn mê không phản ứng gì nữa, miệng thì không ngừng sùi bọt mép làm cho Vũ cực kỳ bối rối. Cơ mà Vũ cũng không ngừng làm xem xét tình hình, mà còn dùng hết sức bình sinh chạy nhanh hơn nữa.

Chỉ trong thời gian ngắn Vũ cũng đã tới gần trường học, cùng với đó là cảm giác nguy hiểm kia cũng đã biến mất. Vũ không khỏi cảm thấy may mắn cùng nghi vấn, nhưng không suy nghĩ quá lâu Vũ nhanh chóng đem người b·ị t·hương đưa đến trường học.

''Vẫn là giao cho người lớn giải quyết đi, hiện tại công việc của mìn chỉ có ăn, ngủ, tập, g·iết quái, quay gacha là được rồi.''

----------------

(; ̄Д ̄) chất lượng chương mấy ngày nay tệ quá do diễn biến khúc này đang hơi a đù không biết tả sao. Nên h chỉ có thể gắng tóm gọn nội dung, nên đâm ra vài chương nó sẽ như bùi anh em thông cảm. Sẽ gắng cải thiện chất lượng chương [o(TヘTo)]