Toàn Cầu Xâm Nhập

Chương 130




Căn cứ khu Đông Khẩu vốn từng là một tiểu khu, hiện tại bị vây lại xây thành căn cứ, tường vây thoạt nhìn không đủ rắn chắc, người tuần tra bên trong không ít, nhiều đội ngũ dọc theo tường vây tuần tra, phát hiện có gì không đúng lập tức thổi còi, nhắc nhở người trong căn cứ khuyên giải.

Bên trong căn cứ có không ít người sống sót, ngoại trừ đội tuần tra, người sống sót khác đều không có nhàn rỗi, ngay cả nhi đồng vài tuổi cũng đi khiêng gạch sửa chữa nhà lầu bị tổn hại, như vậy người trong căn cứ sẽ có thêm nhà ở lại.

Phòng xe cùng xe tải lái vào căn cứ, đưa tới vô số ánh mắt, khi nhìn thấy xe quen thuộc trong mắt nhiều người đều xuất hiện vẻ mờ mịt cùng hoài niệm, hơn ba tháng thời gian bọn họ đều đã muốn quên niên đại hòa bình làm sao sinh sống, rất hoài niệm an bình ngày trước.

Kỳ Bách Trữ nhảy xuống xe đợi Quý Hủ bọn họ đi xuống.

Quý Hủ cùng Trì Ánh khóa kỹ xe, đi theo Kỳ Bách Trữ vào trong một tòa lầu hình tròn hơi thấp, sắc trời hôn ám, trong lầu lại sáng ngời, hẳn là có mở điện, ngay cả xe hơi nước cũng đã có, muốn phát điện hẳn không khó khăn gì.

Đi vào tòa lầu quả nhiên nhìn thấy một cỗ máy móc thật lớn ở lầu một.

Khi nhìn thấy bọn họ sử dụng hắc cầu, Quý Hủ liền đoán được bọn họ hẳn là đã phát hiện cách dùng xăng trạng thái rắn, tuy xăng cùng dầu ma dút biến thành rắn, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng việc thiêu đốt, hơn nữa thời gian thiêu đốt càng lâu, ở mùa đông rét lạnh người sống sót đều nhờ nhặt nhạnh xăng rắn trong xe bị vứt bỏ để sinh tồn, hai ba khối là có thể đốt cả đêm, vừa sáng ngời vừa ấm áp.



Lúc Quý Hủ rời đi có nhắc nhở hội quản uỷ chuyện này, có thể đi thu thập xăng dầu trạng thái rắn, tích trữ qua mùa đông, Bạch Đình Nham cùng Lương Sóc đều như vậy, lúc dọn dẹp xe bị vứt bỏ thì có thể lưu lại xăng dầu rắn, là thứ tốt.

Quý Hủ không biết Thanh Giang thị có ai phát hiện cách dùng của xăng dầu rắn hay không, người sống sót Vân Hải thị đã đem cách dùng khai phát ra, đi ở hàng đầu cuối thời.

Kỳ Bách Trữ mang theo bốn người Quý Hủ đi gặp người quản lý căn cứ, cũng là trưởng bối Kỳ gia.

Trưởng bối Kỳ gia cũng hứa hẹn sẽ giúp Quý Hủ tìm người, còn nói tìm người miễn phí.

Nhưng Quý Hủ từ chối.

Cần tìm ba người, mỗi người một trăm cân lương thực, gạo cùng bột mì đều được, trước giao một nửa, chờ tìm được người trả phần còn lại, vô luận chết sống chỉ cần tìm được tin tức xác thực hoặc là vị trí đều xem như tìm được người, cố chủ có thể tự mình đi tìm theo địa chỉ, nếu cần Kỳ gia đem người mang về thì thu thêm phí tổn.

Phí tổn này đối với Quý Hủ mà nói không có vấn đề gì, đối với người sống sót bình thường mà nói thì chưa chắc, bởi vì vẫn thật đắt tiền xa xỉ.

Nếu không có quy định trình độ ăn mòn, Quý Hủ khẳng định sẽ không nói ra, dùng lương thực tìm được bên ngoài giao dịch, lần này đi ra hắn có chuẩn bị một ít trên xe, chính là dùng giao dịch bên ngoài, lương thực trong veo không thể dễ dàng lấy ra, tránh đưa tới tai họa.

Quý Hủ mang theo ba người Trình Mạch quay về xe tải khiêng xuống ba túi gạo, mỗi túi năm mươi cân.

Nếu Quý Hủ nhận Kỳ gia làm miễn phí, Kỳ gia sẽ có tính toán tiến một bước kết giao, nhưng Quý Hủ cự tuyệt, làm cho Kỳ gia phải có tính toán khác.

Cho dù biết đoàn người của Quý Hủ chưa chắc sẽ nhận an bài dừng chân cùng cơm canh của căn cứ, Kỳ Bách Trữ cũng muốn chủ động đưa ra an bài cho bọn họ, Kỳ gia cần làm cho Quý Hủ biết bọn họ không có ác ý, là thành tâm muốn kết giao.



Quý Hủ tạ ơn ý tốt của họ, từ chối lời mời quay về phòng xe ở lại trong căn cứ một đêm.

Ở lại căn cứ thì không cần tiếp tục dùng tường phòng hộ bao phủ, so sánh với kiến trúc bình thường của căn cứ, phòng xe được gia cố nhiều tầng càng thêm an toàn, Quý Hủ không có gì lo lắng.

Căn cứ lắm thầy nhiều ma, Quý Hủ không đặc biệt chuẩn bị bữa tối, đơn giản ăn chút bánh mì cùng thịt kho, cứ như vậy nghỉ ngơi.

Một đêm an ổn, ngoại trừ ban đêm có vài lần rối loạn, là đội tuần tra đánh chết cuồng thi bò lên tường vây, không có nguy hiểm gì quá lớn.

Bốn người còn đang ngủ trong phòng xe, mới sáng sớm đã bị tiếng ồn ào cùng thanh âm thình thịch đánh thức, Trình Mạch kéo màn chứng kiến ở cửa căn cứ tụ tập không ít người, bọn hắn giống như đang tranh luận cái gì.

Quý Hủ đi ra khỏi phòng, vào WC rửa mặt, mang theo ba người xuống xe đi ra cửa căn cứ.

Quý Hủ cùng Mạc Lâm Tự đi tay không, Trình Mạch cùng Trì Ánh sau lưng vác chân đốt.

Đi tới càng gần, càng nghe rõ tiếng tranh luận ở cửa.

Người trong căn cứ Đông Khẩu nhìn thấy bốn người đi tới, liền yên lặng lui qua một bên.

- Hai chiếc xe kia là chúng tôi phát hiện trước! Hơn nữa địa điểm nằm trong khu Hải Điện! Căn cứ khu Đông Khẩu các anh nửa đường tranh đoạt, hôm nay còn ngăn cản chúng tôi gặp chủ xe, tồn tại tâm tư gì? Người không phải bị các anh bắt rồi chứ?

Thanh âm nghe thật quen tai, là người hôm qua nói chuyện với Quý Hủ.

Thanh âm Kỳ Bách Trữ vững vàng:

- Đoàn người của Quý tiên sinh ở trong căn cứ Kỳ gia chúng tôi nghỉ ngơi, bây giờ còn chưa rời giường, tôi không phải ngăn đón các anh, có bất kỳ sự tình gì phải đợi người thức dậy rồi nói sau.

- Đã là giờ nào mà còn đang ngủ? Anh xác định không phải đang kéo dài thời gian?

Có người trào phúng.

- Sinh ý Kỳ gia hoàn toàn không liên quan gì với nghiệp chế tạo, chiếm lấy hai chiếc xe hoàn toàn không có bất cứ ý nghĩa gì, chi bằng giao xe cho người có năng lực nghiên cứu chế tạo, điều này đối với Vân Hải thị mà nói không phải là một chuyện tốt sao?

- Các anh là muốn đem xe của tôi giao cho căn cứ nào nghiên cứu chế tạo?