Tôi Chán Ghét Em!

Chương 12: Đừng có nói dối tôi!, tốt nhất là em nên im miệng.




"Trịnh phu nhân, nếu cháu không ăn được nữa thì thôi, thức ăn còn nhiều thì để dì gói lại đừng nhồi nhét hết vào người."

Dì Tư thấy cảng cô thẫn thờ một mình cố nén ăn hết thức ăn mà cảm thấy thương xót, bà từ trước đã biết tới Tô Minh Thư, nhưng không ngờ thiếu gia lại hiên ngang mang cô ta về nhà ngay sau khi hoàn thành hôn lễ vơia Trịnh Tịch Như.

"cháu không sao, đồ ăn thừa chỉ có thể đổ đi cho chó mèo ăn, nhưng riêng bữa này cháu không muốn để dành lại đến tối"

Trịnh Tịch Như lúc này giống như tảng đá vậy rất cứng đầu, cô nghĩ rằng công sức nấu nướng hôm nay cô nhất quyết không để Tô Minh Thư và hắn ta động vào.

"Trịnh Tịch Như, em lại đây!" Là giọng của Dương Minh Tuấn. Nó có chút tức giận.

Trịnh Tịch Như thả lỏng cơ mặt nhưng vẫn ngồi đó ăn uống bình thường, dì tư bên cạnh cũng giật mình quay lưng rời đi.

"em không nghe thấy gì à, đừng để tôi nói thêm lần nữa"

cái gì mà lại đây, cái gì mà nghe thấy, cô là người chứ không phải chó mà không có tự trọng, không đi là không đi, dù sao đang bữa ăn bữa uống, đừng có làm phiền nhau.

thấy Trịnh Tịch Như vẫn cứng đầu ngồi ăn hắn ta bước lại kéo cô ra khỏi ghế.

Sức nắm của anh ta vào bắp tay bé nhỏ của cô rất lớn, anh ta thật sự đã dùng sức nắm thật mạnh kéo cô ra khỏi ghế. Cơn đau từ bắp tay bị xiết chặt kéo đến, cộng thêm cơ thể bị kéo ra đột ngột, cô khẽ thốt kên đau đớn.

"a...đau..., anh không biết đau là gì à"



hắn ta chẳng nói chẳng rằng kéo cô đến phòng có bức vẽ Tô Minh Thư trên lầu.

"đồ điên... thả em ra em tự đi đươc..."

bên trong đồ đạc lộn xộn, các bức tranh khác đều không sao riêng bức tranh vẽ Tô Minh Thư lại bị xé một mảng và còn bị vẽ bậy ghi nên rằng "con quỷ xếp thứ 13".

Trong phòng Tô Minh Thư ngồi xụp xuống khóc lóc, trông đáng thương hết mức.

Dương Minh Tuấn thẳng tay đẩy cô đến chỗ bức tranh, gằn giọng hỏi rõ lớn.

"sao em lại làm vậy?, tôi đã nghĩ việc em vô lễ với Minh Thư chỉ là nhất thời, vậy mà em còn có thể trù ẻo em ấy như vậy!?, em ghen tỵ lắm sao?".

"anh đã biết gì mà nói, em không làm, em cũng chẳng việc gì phải làm!" Trịnh Tịch Như ấm ức không thôi.

" đừng có nói dối tôi!, tốt nhất là em nên im miệng"

từng câu từng chữ hắn ta nói ra đều giống như tạt cho cô một gáo nước lạnh, nghe nó vô tình đến mức đau lòng.

"Dương Minh Tuấn, em thực sự không biết ai đã làm, em đã ngồi ăn một mình có dì Tư làm chứng!, không tin hỏi dì ấy xem." Trịnh Tịch Như phản bác.

" Tôi đâu nhắc đến chuyện em ăn uống một mình hay không, nhưng sáng nay em đã vào đây còn gì, tôi cho người gọi em xuống, chẳng lẽ họ lại không nói em đã ở đâu."

Dương Minh Tuấn đắc ý nói.



"Đúng là em có vào đây, nhưng em thật sự không làm gì cả!"

"lúc ấy thái độ em khi được gọi ra em chẳng phải chốn tránh hết mức sao, đừng có lừa tôi, lúc ấy em làm gì sai trái nên mới sợ hãi che giấu đúng không?, đúng là con người xấu xa đê tiện, em biến đi cho khuất mắt tôi"

"vậy anh có giỏi thì hỏi cái người gọi em ấy, đừng đánh đồng em với cái loại người rẻ mạt".

Trịnh Tịch Như lúc này đã không giữ được bình tĩnh mà khóc nấc lên. Trách làm sao được, cảm giác ấm ức khó chịu khi lỗi không phải của mình nhưng vẫn bị khăng khăng đổ thừa.

"thôi mà, dừng lại đi, lỗi tại tớ, tớ không nên đến đây để cô ấy ghen tuông vớ vẩn, xin lỗi tớ rời đi ngay"

Tô Minh Thư yếu đuối nói.

"Việc này để tớ xử lí, sai thì phải phạt, Minh Thư cậu đừng bênh em ấy"

vừa nói xong Dương Minh Tuấn lại một lần nữa kéo cô đi, cảm giác toàn thân ê ẩm đang gồng mình khác cự lại bất chợt bị dê đi, cơ thể cô chưa kịp thời phản ứng kịp nên ngã uỵch xuống.

Nhưng có vẻ Dương Minh Tuấn đã thực sự phát tiết hắn ta bạo lực một cách bất thường bởi chẳng ai lại làm vậy với con gái đã thế người con gái ấy lại chính là vợ mình.

"Dừng lại...., em không muốn, bỏ em ra..."

Trịnh Tịch Như chống cự, dáng vẻ chống lại sắc vóc to lớn của cô trông thật bất lực.