Tôi Chán Ghét Em!

Chương 13: đừng đóng vai nạn nhân




Hắn ta lôi cô vào phòng không chút thương tiếc mà đẩy thẳng vào trong phòng, cơ thể cô vốn đã bé nhỏ đã vậy từ thủa cha sinh mẹ đẻ đã có nàn da trắng sáng, nhưng vì phải sống với người cha vô tâm, độc đoán mà cô phải chịu những đòn roi lời nói bạo lực.

đó là lí do chỉ một tác động dùng sức nào thôi cơ thể cô có thể bầm tím rất rõ vậy mà hắn ta chỉ vừa mới chính thức kết hôn với cô mà hôm sau đã phát tiêta như vậy rồi, cô đúng là không thể tin người đêm qua và trưa nay cùng là một.

Tất cả những suy nghĩ từ trước, cô luôn có sự chấp niệm đặc biệt với hắn, giờ đây chỉ vì bức tranh người dưng, căn bản chuyện gì xảy ra cô không biết nhưng chắc chắn là Trịnh Tịch Như, cô không có làm. Cái tên Dương Minh Tuấn này ngay từ đầu đã không thèm tìm hiểu kĩ, không nghe cô giải thích, không phân rõ trắng đen.

"Người gọi em sao?, bà ấy kể tôi đã tận mắt chứng kiến tất cả. Nếu bà ấy không quen biết trước Minh Thư và kể cho cô ấy, thì quả thật tôi cũng không biết là em dám làm vậy"

Dưing Minh Tuấn lạnh lùng nói

"quen biết trước? có thể là bà ấy làm để đổ thừa cho em mà, lý do gì em phải làm vậy?" Trịnh Tịch Như vẫn dáng gân cổ lên giải thích.

"đổ thừa? chẳng phải là em ghen tỵ với Minh Thư sao? đừng đóng vai nạn nhân, Trịnh Tịch Như em quá lộ liễu rồi đó!"

"tôi nói cho em biết, tôi đồng ý kết hôn với em chỉ vì tôi không muốn ông Dương phiền lòng, vốn dĩ em có thể từ chối nhưng vẫn chọn kết hôn với tôi để thoát khỏi Trịnh Gia, em tưởng tôi không biết sao?"



vẫn giọng điệu lạnh lùng, ánh mắt tức giận Dương Minh Tuấn nặng lời nói.

"tôi mong em sẽ có lời xin lỗi tới Minh Thư, cô ấy tinh thần đang rất suy sụp"

Ha, lại là tinh thần này tinh thần kia, bé thì cô là người làm tổn hại tới tinh thần của người chị Trịnh Bảo Ngân. Giờ là Tô Minh Thư, chả lẽ cô độc ác và tội lỗi vậy sao.

chẳng nói chẳng rằng hắn ta đóng sập cửa, hình như là đã khóa trái cửa rồi.

cả người ngồi thụp xuống sàn nhà lạnh lẽo chỉ có thể bật khóc tức tưởi một lần nữa những kí ức kinh hoàng từ hồi bé lại liên tiếp ùa về lẫn lộn, một lần nữa đứng lên thì lại bị ngã xuống, rõ là người gọi cô đã quen biết Tô Minh Thư, có thể đây là cái bẫy mà tại sao lại một mực cho rằng cô là người đáng trách còn chị ta lại là người đáng thương, càng suy nghĩ nước mắt không tự chủ lại càng trào ra.

Khóc không biết đã bao lâu, cô cũng mệt ngoài mà thiếp đi ngay dưới sàn nhà lạnh lẽo.

Lúc này Tô Minh Thư đang nằm gọn trong lòng Dương Minh Tuấn. Chị ta khóc lóc và được hắn ta vỗ về trong lòng. Đúng người đề nghị chia tay cũng là chị ta, ngay khi hắn ta đồng ý dừng lại thì hôm sau chị ta trở mặt, căn bản việc Dương Minh Tuấn chấp nhận dừng lại thật sự khiến chị ta không hài lòng, đáng ra hắn ta phải nhảy cẫng lên, đòi quay lại bằng được chứ. Làm sao lại dứt áo ra đi ngay được.

Để hàn gắn và còn muốn Trịnh Tịch Như bị hiểu lầm, chị ta không cần biết đã gọi cho bà làm, vừa hay bà ấy cũng được dặn là là gọi cô, gián tiếp đẩy Trịnh Tịch Như vào vòng xoáy lừa dối. Đúng chị ta muốn bảo vệ con mồi của mình thành ra mới nham hiểm ra tay như vậy. Nhất định để Dương Minh Tuấn mất niềm tin vào cô vợ của mình, phải để hắn ta tức giận đến phát tiết. Lúc ấy chị ta là người an ủi, dỗ dành, thành công chia cắt lại thành công để cho hắn ta thấy rằng rời khỏi Tô Minh Thư là điều Không Thể.