Tôi Chán Ghét Em!

Chương 32: tôi không tha cho cô đâu.




Người đàn ông đó, Phạm Gia Khiêm nhìn bóng lưng rời đi của cô bất giác trở lên lạnh lùng, không xòn vẻ mặt vui vẻ thân thiện như ban đầu nữa, miệng còn lẩm bẩm gì đó. Có vẻ như khi trong phòng chỉ có Trịnh Tịch Như và Phạm Gia Khiêm, hắn ta trong lúc cô ngất đã làm gì đó, hình như là chụp lén!.

Phạm Gia Khiêm đã chụp lén khi cô đang chìm trong cơn mộng tưởng. Nụ cười trở lên tàn ác hơn, Phạm Gia Khiêm cởi một số cúc trên ngực, điên cuồng chụp thêm những tấm khác.

Phạm Gia Khiêm sau đó đóng cúc áo và rời khỏi phòng nhanh chóng, lúc đóng cửa phòng lại ánh mắt lại trở lên nham hiểm hơn.

Phạm Gia Khiêm không phải là người tốt rồi, Trịnh Tịch như đang gặp nguy hiểm, nếu vậy Dương Minh Tuấn có sẵn sàng bảo vệ cô không, hay hắn ta đang dằn vặt chìm đắm trong nỗi đau.

....

"Phòng ông Dương ở đây thưa tiểu thư!"

"dạ cảm ơn chị!"

Trong phòng chỉ lặng lẽ có ông Dương, không còn ạ khác. Trịnh Tịch Như thoáng buồn, Dương Minh Tuấn để ông mình, bơ vơ một mình chống chọi lại cái chết sao. Trịnh Tịch Như thất vọng.

Ông Dương đang nằm trên giường bệnh, xung quanh là các thiết bị máy móc, có máy trợ thở, có dây chuyền,..., Trịnh Tịch Như ghe từ cô y tá nói rằng ông Dương tim vẫn đậm nhưng cơ thể lại có chỉ số thấp, không đủ tiêu chuẩn nên ông ấy không tự thở được, hình như ông Dương không phải do phát bệnh ung thư mà là bị đột quỵ.

Trịnh Tịch Như ngồi trong phòng, ông Dương không có khả năng tự thở cho bản thân nữa, một chút cũng không, cô rất thương ông ấy, ông ấy thật sự đã giúp đỡ và an ủi cô rất nhiều, ông Dương không giống như những con đỉa hút máu, ông ấy có tình thương, ông ấy có tấm lòng, làm ơn hãy cố gắng, làm ơn hãy trở lại đi mà.

Trịnh Tịch Như bất giác mà nắm tay, cô lại bắt đầu cầu nguyện, cô cầu an cho ông, mong ông sớm tai qua nạn khỏi.

Có vẻ như đã rất lâu rồi Trịnh Tịch Như lại cầu nguyện nhiều như này, sống ở Trịnh gia, cô học được cái gọi là vô tâm, nhưng điều đó không vô bổ vì cô đã nhẫn nhịn không mảy may, buồn phiền vì bị bạo lực tâm trí. Nhưng khi gặp ông Dương cô đã mở lòng và dần trở nên quan tâm mọi người hơn, cô cũng trở nên lời vị tha hơn, lỗi lầm của Ông Trịnh, bà Nguyệt Ánh Giao và Trịnh Bảo Ngân, cô sẽ học tập cách quên hết.

Ông Dương là Người tốt như vậy, vậy thì hãy để ông ấy sống một cuộc đời trọn vẹn hơn.



Không biết đã bao lâu, Trịnh Tịch Như hốt hoảng bởi mùi rượu nồng nặc, Dương Minh Tuấn, hắn ta ung dung bước vào, bôn dạng nhếc nhác, quần áo xộc xệch, giống như đã đau đớn rất nhiều.

"......."

Cô và hắn ta chỉ nhìn nhau, nhưng ánh mắt Dương Minh Tuấn bắt đầu rất kì lạ, hắn ta từ đầu đền cuối nhìn đều rất kì lạ, Dương Minh Tuấn bước tới chỗ ngồi của Trịnh Tịch Như, cùi xuống nắm tay rồi kéo cô đi đâu đó, bây giờ cũng đã muộn rồi, còn muốn đi đâu, Trịnh Tịch Như phản kháng.

Nhưng Dương Minh Tuấn vẫn nhẹ nhàng nắm tay cô kéo đi, Trịnh Tịch Như cảm nhận thấy sự ấm áp đột ngột này, cô mềm lòng đi theo, Dương Minh Tuấn kéo cô vào chỗ ban công của phòng nghỉ VIP kế bên phòng bệnh của ông Dương.

hắn ta kéo cô vào lòng, vừa có gió, bầu trời tối om, cô có chút lạnh vậy mà ngay sau đó lâoj tức được ôm vào lòng, cảm giác ấm áp lan đến toàn thân. Dương Minh Tuấn nhẹ nhàng hít hà mùi hương ở vai cô, cô có chút không thoải mái, nhưng căn bản cô không thể làm gì, Dương Minh Tuấn mới đầu còn rất dễ chịu nhưng chốc sau nhận ra gì đó, hắn ta cũng tỉnh táo hơn, đẩy cô ra. Cái đẩy có chút bất ngờ, Trịnh tịch Như may mà kịp phản ứng lên tay nhanh chóng vịn vào lan can cho khỏi ngã.

"...Trịnh Tịch Như..., Minh Thư của tôi chết rồi cô vui mừng chứ?"

Giọng điệu khinh bỉ thốt lên, từng câu từng chứ giống như muốn bóp nghẹt cô, chẳng phải vừa nãy còn ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng đối xử, sao bây giờ lại thay đổi rồi.

"Tô Minh Thư chết rồi?".

Trịnh Tịch Như trợn tròn mắt bất ngờ.

"Đúng vậy đấy....cô ấy chết rồi, chắc cô là người vui nhất nhỉ?"

"Dừng lại đi..."

"Trịnh Tịch Như côn nên biết đến cái chết của cô ấy, cô sẽ phải sống dằn vặt, trả giá cho cô ấy, tôi không tha cho cô đâu!"