Tôi Chán Ghét Em!

Chương 33: tôi thay cô ấy trút giận




Dương Minh Tuấn, chẳng nói chẳng rằng lại kéo xốc cô đi ra khỏi bệnh viện, rồi đẩy cô vào trong xe, cả người vốn từ sáng chưa ăn gì, cô còn đang kiệt sức vậy mà bị thô bạo kéo đi.

Trịnh Tịch Như bị ép ngồi ghế sau, cô chống trả liền bị Dương Minh Tuấn dựt lại tóc ra đằng sau, cô đau đớn thành tiếng.

"Làm gì vậy, anh tránh xa tôi ra."

"Trịnh Tịch Như, là Tô Minh Thư, cô ấy cố ý lấn làn rồi gặp tai nạn, chẳng phải là cô ấy tự tử sao?"

"Tôi nói cho cô biết dù cô không gây ra nhưng cô đã là người làm cho cô ấy suy nghĩ không cẩn thận, hãy hối hận đi."

"Được, tôi thay cô ấy trút giận".

Dương Minh Tuấn đe dọa. Hai tay hắn ta không ngừng ép cô vào bên trong, cả người hắn ta cũng vào, tay kia nhanh chóng đóng cửa và khóa trái.

Trịnh Tịch Như sợ hãi, cô khóc nấc lên, tên này chẳng lẽ lại muốn...

Chiếc váy xanh trên người lập tức bị giằng về phía người đàn ông đó cả người cô như tiến lên, xê dịch gần xát. Ngực váy bị giằng đến mắc nhăn nhúm, cô đau đớn bám chặt tay hắn phản khác, chẳng để cho cô có cơ hội hắn ta xé toạc ra, tay còn lại của hắn ta nhanh chóng giữ tay của cô lại bóp chặt, ghì mạnh lên đầu.

Trịnh Tịch Như sợ hãi, hắn ta thật sự muốn ức hiếp cô ngay tại đây sao, đôi môi của cô lập tức bị chiếm lấy hắn ta, y như lần đầu, mọi thứ bị xảy ra quá đột ngột, Trịnh Tịch Như chưa kịp chuẩn bị gì thì sinh khí trong người giống như bị hút hết, cô không kịp thở, khó thở quá, hai tay bị khóa trên cố gắng vùi vẫy, chân ở dưới cũng bị hắn ta dùng người khóa lại,

Đột ngột chiếm lấy cũng đột ngột rời đi, cô bị khối không khí tràn vào cổ họng, ho sặc sụa.



Dương Minh Tuần chẳng qua tâm hắn ta thả tay cô ra, cởi quần áo, thứ to lớn kia xuất hiện. Dương Minh Tuấn vẻ mặt đáng sợ nói.

"LIẾM NÓ!"

Trịnh Tịch Như hốt hoảng, cô sợ hãi mà trốn tránh.

"Khôn..."

chưa kịp nói cả người cô bị lôi xuống chỗ để chân, vì diện tích chỗ để chân chỉ vừa đủ, Trịnh Tịch Như đành phải nhón chân, ngồi xổm. Dương Minh Tuấn vậy mà mở rộng chân ra đại loại muốn cô mau thực hiện.

"Nhục Nhã phải không, cô và tôi ta là vợ chồng việc ân ái như này mà không biết hả?"

Nói rồi Dương Minh Tuấn ép cô, dúi đầu cô gần vào cái thứ nam tính của người đàn ông, cô chống cự, cả hai tay đẩy ra.

"Dừng lại....đi, anh điên rồi."

Dương Minh Tuấn đắc ý, hắn ta lại một lần nữa giữ chặt hai tay cô, giơ lên cao, tay còn lại của hắn ta thì ngẩng mặt cô lên mà bóp chặt mũi cô, vừa đau đớn vừa nhục nhã, cô không tài nào thở được, lên đành mở miệng thở, rất nhanh thứ kia được đưa vào, cái cảm giác khoang miệng có một thứ to lớn đi vào, vậy mà còn bị đâm sâu vào cổ họng, cứ ra vào, vào ra. Tiếng nhọp nhẹp đầy bạo lực, Trịnh Tịch Như hai tay vẫn bị bắt giơ cao cả nguòi phải ngồi xổm trong không gian chật hẹp, miệng cô thì không ngừng bị thứ đó sỉ nhục. Tay của hắn cuối cùng cũng tha cho mũi của Trịnh Tịch Như khi thấy cô như không chịu được nữa mới buông mũi cô ra, vừa dễ dàng thở lại được đầu cô bị một lực nhấn vào, thứ đó tràn vào cuống họng, cô khó chịu như muốn nôn, lưỡi của cô cũng bị gập lên khi bị đẩy vào. Cô bất lực mà chỉ biết khóc nước mắt lăn dài, chảy tới khoang miệng, có vị mằn mặn của của nước mắt và vị đầy hoang dã của cái thứ đó.

"Nhọp Nhẹp... Nhọp...Nhẹp..."

Cứ vậy hẳn một lúc, người đàn ông ở trên hình như gầm gừ mấy tiếng và bắn thứ chất lỏng nóng hổi đặc sệt vào khoang miệng cô, Trịnh Tịch Như giống như được giải thoát, nước mắt lăn dài xuống như nước tràn bờ đê, mặc dù bị **** ***** của người đàn ông đó xuất thẳng vào họng, thậm chí cô còn nuốt phải một chút nhưng khoang miệng đã đầy ắp, cô muốn nhổ ra cái thứ ghê tởm ấy. Nhận thấy người phụ nữ có ý định nhổ ra, Dương Minh Tuấn không tha mà thúc thêm lần nữa, thứ chất lỏng đó lại được đẩy vào, nó như tuột xuống họng cô, cô cứ như vậy mà bị ép nuốt hết.