Tôi Chỉ Muốn Học Hành Thật Tốt

Chương 107: Phiên ngoại 5: (Hoàn PN CP chính)




Năm 202X, tháng bảy.

Lại là kỳ tốt nghiệp khác.

Thành phố Y.

Diệp Hiểu Hiểu ôm máy ảnh cưng đến, vội chạy tới địa điểm tụ họp — một nhà hàng chủ đề âm nhạc.

Tần Hoan thuê một phòng riêng lớn, bên trong còn có một sân khấu nhỏ, lúc hắn đẩy cửa phòng ra, bên trong đã đầy người.

“Hôm nay cậu tới muộn quá. “

La Âm không hề có hình tượng ôm cánh gà lớn mà gặm, ăn đến miệng đầy dầu mỡ, thuận tiện tranh thủ thời gian liếc nhìn Diệp Hiểu Hiểu một cái.

Diệp Hiểu Hiểu ngồi xuống bên cạnh Tào Di Cảnh, mở miệng chửi bới, “Cậu vẫn cứ không quan tâm đến hình tượng như vậy, mới có thể ba tháng đuổi một bạn trai. “

La Âm trợn trắng mắt, “Đó là bọn họ không biết thưởng thức, tớ đây gọi là tự nhiên không làm bộ, hiểu không?”

“Tớ biết thì có ích gì, những người khác không biết kìa. ” Diệp Hiểu Hiểu chỉ vào mình, “Hay là La công chúa muốn yêu tớ? Nói trước là tớ không muốn đâu. “

La Âm: “... “

“Cút. “

Họ học cùng trường đại học, chỉ là chuyên ngành khác nhau, ngay cả nơi thực tập tốt nghiệp cũng không xa, cùng một tòa nhà, tầng trên và tầng dưới.

Đồ Tuyết chọc La Âm, “Quan hệ hai người tốt như vậy sao? “

Dư Ny cảm khái, “Thời gian quả nhiên có thể thay đổi rất nhiều! “

“….” La Âm nói không nên lời, cô nắm lấy Tào Di Cảnh, ấp úng nói: “Nhanh, cậu giúp tớ giải thích với họ đi. “

Tào Di Cảnh cũng chung trường, hắn đã quen lên tiếng thay La Âm.

“Diệp Hiểu Hiểu đã có bạn gái, không phải La Âm. “

Mọi người trợn tròn mắt: “Wow! “

Tần Hoan và Tiêu Mặc đẩy cửa tiến vào, vừa lúc nghe thấy mọi người “Wow ” một tiếng kinh ngạc, liền tò mò hỏi: ” Làm sao vậy? “

“Anh Tần anh Mặc các cậu tới rồi. ” Nghe giọng của họ, mọi người chào hỏi.

“Xin lỗi, chúng tớ tới muộn. ” Kéo Tiêu Mặc ngồi xuống, Tần Hoan hỏi, “Đúng rồi, các cậu vừa rồi kinh ngạc cái gì? “

Giang Hoài đẩy kính, cười nói: “Diệp Hiểu Hiểu đã có bạn gái rồi. “

“Diệp Hiểu, không tồi nhá, nửa năm không gặp, cậu đã thoát ế rồi! ” Tần Hoan rót cho Tiêu Mặc một ly nước ấm, sau đó nhìn Diệp Hiểu Hiểu hỏi, “Sao cậu không dẫn cô ấy đến? “

“Đúng rồi, cậu nên dẫn cô ấy tới đây để giới thiệu cho tụi này biết chứ. “

Bị mọi người nhìn như vậy, da mặt của Diệp Hiểu Hiểu từ trước đến nay sánh với vách sắt tường đồng hiếm khi lại mỏng một lần, có hơi ngại, “Hôm nay cô ấy có chút việc, không có thời gian. Lần sau, lần sau ha. “

“Cũng được. “

“Nói đi, sao mà các cậu quen nahu đấy?”

“Cùng trường không? “

“Quen nhau hồi nào?”

Mọi người lại túm lấy Diệp Hiểu Hiểu nhiều chuyện một hồi, quậy đến mức mặt Diệp Hiểu Hiểu đỏ tai hồng, lần đầu tiên trong đời không biết nên nói gì.

Phòng riêng rất náo nhiệt, bầu không khí rất tốt.

Mặc dù sau khi thi đại học, mọi người đều đường ai nấy đi, các trường đại học cơ bản là khác nhau, thời gian gặp gỡ một năm chỉ là ba hoặc bốn lần, nhưng dù là như vậy, cảm tình vẫn không phai mờ.

Thay vào đó, theo thời gian đưa đẩy, càng ngày càng sâu sắc hơn.

Rất nhanh, Khương Hàng và Dư Hải Dược cũng tới.

Họ là hai người cuối cùng, ngay sau khi họ đến, mọi người đã đông đủ.

Tần Hoan đi tới cửa, nói với nhân viên phục vụ ngoài cửa một tiếng, rất nhanh có mấy phục vụ giúp phục vụ thức ăn.

Chờ món ăn lên, Tần Hoan nâng ly, cười nói: “Kính mọi người, chúc mừng tốt nghiệp. “

Mọi người đều cười, “Tốt nghiệp vui vẻ! “

Vào tháng 7 năm nay, tất cả họ đều tốt nghiệp. Dư Ny, Hà Húc, Giang Hoài sẽ tiếp tục học nghiên cứu sinh, ba người đều thi đại học Q, mà Diệp Hiểu Hiểu, Tào Di Cảnh, Trương Tuân, Khương Hàng, Đồ Tuyết, La Âm cũng đều tìm được việc làm.

Công ty của Dư Hải Dược cũng đạt được những thành tựu nhỏ, bây giờ là một tổng tài.

Tính cách của anh có lẽ là tổng tài bá đạo.

Về phần Tiêu Mặc và Tần Hoan, hồi tháng 5 cả hai đều nhận được offer của Harvard, sẽ đến Mỹ ngay lập tức.

Khương Hàng đổ đầy rượu cho mình, hỏi Tần Hoan, “Anh Tần, khi nào hai người đi? “

“Ngày 15 tháng này.”

Dư Hải Dược lấy rượu trong tay Khương Hàng, thay bằng một ly nước mật ong cho cậu, “Dạ dày của em không tốt, đừng uống. “

Sau đó anh quay đầu nói với Tần Hoan và Tiêu Mặc: “Có cần giúp đỡ gì không? “

Tiêu Mặc lắc đầu, “Không cần, cảm ơn. “

Tần Hoan cầm ly rượu, cách không kính anh một ly, “Một chuyện duy nhất, chăm sóc tốt Khương Hàng. “

“Điều này không cần phải nói. ” Dư Hải Dược nhìn Khương Hàng, nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, “Người của tôi, tôi đương nhiên sẽ chăm sóc tốt. “

Tần Hoan nở nụ cười, ” Vậy là tốt rồi. “

“Anh Tần. ” Giang Hoài đứng lên, hắn đã uống rất nhiều, cũng có hơi say, ” Sau khi các cậu ra ngoài, cậu nhất định phải chăm sóc anh Mặc cho tốt đấy, nhất định đấy. “

Sau đó, hắn nhìn về phía Tiêu Mặc, ánh mắt thuần khiết, vẫn là đàn em hâm mộ năm đó, “Anh Mặc, ly này, tớ mời cậu. “

Tiêu Mặc nhìn Giang Hoài, khóe miệng là một nụ cười nhàn nhạt, “Được.”

Có Giang Hoài khởi đầu, những người khác cũng bắt đầu tham gia hàng ngũ mời rượu.

Tiêu Mặc uống ba ly, Tần Hoan không cho y uống nữa, rượu còn lại, hắn cản hết thay Tiêu Mặc.

Tất cả mọi người cũng biết giới hạn và dừng lại, không mời rượu nữa.

Rượu quá ba tuần, tất cả mọi người ai cũng có hơi say.

Tần Hoan cúi đầu nhìn đồng hồ, bỗng nhiên đứng lên, đầu tiên là đi tới cửa, nói vài câu với nhân viên phục vụ, sau đó lại chậm rãi đi tới sân khấu phía trước.

“Anh Tần, cậu có muốn hát không? ” Tất cả mọi người đã bày sẵn tư thế lắng nghe.

Tần Hoan lắc đầu, “Không phải hát. “

“Vậy? “

Tần Hoan nhận lấy mic mà nhân viên phục vụ đưa qua, hắng giọng, giọng tràn ngập ý cười, “Nhân cơ hội hôm nay, tớ muốn nhờ mọi người chứng kiến một chuyện cho tớ. “

Tất cả mọi người dừng lại việc trên tay, nhìn về phía hắn.

Tiêu Mặc ngồi tại chỗ, nhìn Tần Hoan đứng trên sân khấu cách đó không xa, đối diện với đôi mắt dịu dàng của hắn, tim bỗng đập nhanh hơn.

Diệp Hiểu Hiểu hỏi: “Anh Tần, cậu định nói gì vậy? “

Những người khác cũng tò mò.

Dư Hải Dược nhìn chằm chằm Tần Hoan một lát, lại nghiêng đầu nhìn Tiêu Mặc, trong nháy mắt hiểu được ý nghĩ của Tần Hoan.

Anh nghiêng người đến gần Khương Hàng, cắn tai cậu.

“Thật sao? “

“Tám chín phần mười. “

Khương Hàng nghe xong, một lần nữa nhìn về phía Tần Hoan trên sân khấu, đáy mắt nhuộm lên ý cười chúc phúc.

Ánh mắt của Tần Hoan đảo qua mọi người, cuối cùng dừng trên người Tiêu Mặc, nhu hòa vô cùng, “Mặc Mặc, chúng ta ở bên nhau sáu năm, mà năm nay chúng ta 23 tuổi, đã đến tuổi kết hôn hợp pháp. “

Lời của hắn đến đây, đèn trong phòng đột nhiên tắt, xung quanh là một mảng tối hù.

Một lúc sau, một chùm ánh sáng chiếu lên sân khấu, Tần Hoan đứng dưới ánh đèn, trong tay có thêm một bó hoa hồng, hắn cầm hoa, một lần nữa đi tới trước mặt Tiêu Mặc. Hắn lấy ra một chiếc nhẫn từ trong lòng ngực và tiếp tục cười nói: “Anh muốn hỏi em, đã sẵn sàng kết hôn với anh chưa?”

Khứu giác nhiều năm của Diệp Hiểu Hiểu vẫn không giảm, trong nháy mắt ánh đèn tối xuống, liền ý thức được Tần Hoan chuẩn bị tung đại chiêu, cho nên sớm mở chức năng quay phim ra.

Biết ngay mà!

May thay, cậu ta đủ thông minh nên không bỏ lỡ cảnh quan trọng như vậy!

La Âm phản ứng lại trước, cô khiếp sợ “A ” một tiếng, gọi hồn mọi người về.

Trong nháy mắt, tất cả mọi người đã kích động tới phát rồ, nhưng vì Tiêu Mặc vẫn chưa trả lời, vì vậy tất cả nín thở, chỉ nhìn chằm chằm vào họ.

Tiêu Mặc giật mình, y lẳng lặng nhìn Tần Hoan.

Tần Hoan đang cười, hắn nhìn chằm chằm vào mắt Tiêu Mặc, lại hỏi: “Mặc Mặc, em có nguyện ý không? “

Chẳng biết lúc nào, sân khấu đã buông xuống một bức màn, chiếu trên đó, là một video clip đã được edit cắt nối.

Đó là một clip có tên là “Em là thế giới của tôi “.

Tất cả đều là ảnh của Tiêu Mặc.

Trường trung học, đại học, vui, không vui, buồn…Từ ngây ngô đến trưởng thành, tất cả đều thuộc về kỷ niệm của họ.

Tiêu Mặc chớp chớp mắt, đè nén sự ê ê ở mũi, y nhìn Tần Hoan thật sâu, hai người nhìn nhau không chớp mắt.

Giây tiếp theo, Tiêu Mặc đi về phía trước một bước, càng tới gần Tần Hoan, y ngước khuôn mặt trắng nõn lên, mặt mày cong lên, nhịn không được lộ ra một nụ cười sáng lạn.

Nhận lấy chiếc nhẫn trong tay Tần Hoan, y dùng sức gật đầu, “Ừ, em nguyện ý. “

Trong nháy mắt, trong phòng vang lên những tràng pháo tay nồng nhiệt và tiếng reo hò.

” Mẹ ơi, aaaaaaaaa, –! “

“Chúc mừng chúc mừng, trời đất ơi, tuyệt vời!”

“Chúc hạnh phúc, trăm năm tốt đẹp! “

...

Cậu một từ tôi một từ, tất cả mọi người xung quanh Tần Hoan và Tiêu Mặc đều nói những lời chúc phúc, tất cả mọi người mỉm cười, gửi lời chúc chân thành nhất.



Nửa năm sau, Hoa Kỳ, California.

Khách sạn bên bờ biển.

Hôm nay là hôn lễ của Tiêu Mặc và Tần Hoan.

Tiêu Nguyệt Mai đẩy cửa phòngra, thấy nhà thiết kế đang giúp Tiêu Mặc sửa lại lễ phục, liền hỏi: “Tiểu Mặc, cô có thể vào được không? “

“Cô vào đi ạ. ” Tiêu Mặc quay đầu lại, cười với Tiêu Nguyệt Mai.

Tiêu Mặc còn nhớ rõ cảnh lúc trước come out với Tiêu Nguyệt Mai.

Đó là kỳ nghỉ đông của học kỳ đầu tiên năm nhất.

Tiêu Mặc và Tần Hoan sớm chiều ở chung một thời gian dài, càng ngày càng ăn ý hòa thuận ‘vợ chồng già’ hóa, ngày đó Tiêu Quyết Mai vô tình bắt gặp Tần Hoan kéo tay Tiêu Mặc, hai người rất thân mật tựa vào nhau nói chuyện, trong lòng liền nổi lên nghi hoặc.

Buổi tối cô thử hỏi Tiêu Mặc có có bạn gái không.

Tiêu Mặc trực tiếp nói toạc ra hết.

Tiêu Quyết Mai giật mình thật lâu, gần một tiếng mới lấy lại tinh thần.

“Tiểu Mặc, con có chắc không? “

“Vâng, con chắc rồi.”

Tiêu Quyết Mai nhìn mặt Tiêu Mặc, từ đáy mắt y thấy được sự kiên định, nhìn Tiêu Mặc như vậy, một bùng lời muốn nói của cô, rốt cuộc cũng không nói ra được.

Cô nhớ lại những điều nhỏ nhặt trong quá khứ.

Đúng vậy, mỗi lần Tiêu Mặc và Tần Hoan ở bên nhau, đều cười rất tự nhiên.

Tiêu Mặc có thể vui vẻ lại lần nữa, cũng đều là do Tần Hoan.

Tiêu Nguyệt Mai xoa xoa huyệt thái dương, đứng dậy trở về phòng, đi được nửa đường, lại dừng lại nói: ” Tiểu Mặc, cho cô một chút thời gian. “

Cũng giống như Tiêu Mặc từng nói với Quý Nghiêu, yêu cầu của Tiêu Nguyệt Mai đối với y chỉ có một —— tương lai trôi qua bình an vui sướng.

Vì vậy không lâu sau cô cũng đồng ý.

Thậm chí cô còn nói với Tiêu Mặc, nếu cha Tần không đồng ý, có thể đến tìm cô, cô có thể ra mặt.

Nhưng thật chất ba Tần mẹ Tần còn biết sớm hơn cả Tiêu Nguyệt Mai, sau khi thi đại học xong, Tần Hoan liền nói quan hệ của mình và Tiêu Mặc cho bọn họ biết.

Mẹ Tần sớm đã có suy đoán, cho nên mới viết phong thư kia cho Tần Hoan trong lễ trưởng thành, cho nên lúc nghe cũng không có nửa điểm kinh ngạc.

Ba Tần phản ứng lớn hơn một chút, thiếu chút nữa xách gậy đuổi đánh Tần Hoan.

Tần Thời bị đả kích cũng không phải là lớn bình thường đâu, cậu tưởng tượng chị dâu xinh đẹp đổi thành một thằng con trai... Sự xinh đẹp trở thành đẹp trai, còn là anh họ của bạn cùng lớp mình.

... Thế giới quá nhỏ.

Nhưng ba Tần là một người thấu tình đạt lí, dưới sự khuyên bảo của mẹ Tần, cuối cùng dần dần chấp nhận thực tế này.

Hai gia đình ngồi với nhau trong năm mới.

Kể từ đó hai nhà trở thành một.

Tiêu Nguyệt Mai đi vào phòng, đi đến bên cạnh Tiêu Mặc, nhìn bộ dáng đẹp trai của Tiêu Mặc trong gương, bất tri bất giác đỏ hốc mắt.

“Tiểu Mặc, cô chúc phúc cho con. “

Nghe xong, Tiêu Mặc đi tới trước mặt Tiêu Nguyệt Mai, khom lưng, nhẹ nhàng ôm lấy cô, “Cảm ơn cô, cô yên tâm, con sẽ sống thật tốt. “

Tiêu Nguyệt Mai vỗ vỗ lưng Tiêu Mặc, “Cô tin. “

Quý Nghiêu ở bên cạnh, đợi đến khi Tiêu Mặc buông mẹ mình ra, cũng đi lên ôm y, sau đó nói: “Anh, chúc mừng anh. “

Tiêu Mặc nở nụ cười với Quý Nghiêu.

Ngoài cửa lại truyền đến tiếng gõ cửa, Diệp Hiểu Hiểu thò đầu vào, “Anh Mặc, chuẩn bị xong chưa? Thời gian sắp đến rồi á. “

Tiêu Mặc nói: “Được rồi. “

Diệp Hiểu Hiểu cười tủm tỉm, “Vậy tớ đi thông báo cho mọi người. “

Cậu ta nói xong, liền cong chân chạy.

Nửa tiếng sau, đám cưới chính thức bắt đầu.

Địa điểm tổ chức đám cưới là bên bờ biển.

Hôm nay trời rất xanh, mây rất trắng, trời trong nắng ấm, ánh nắng chan hòa.

Hai bên thảm đỏ dài, là những người chúc phúc đi xem lễ ngồi đầy hai bên.

Diệp Hiểu Hiểu, Tào Di Cảnh, Giang Hoài, Dư Hải Dược, Khương Hàng, Hà Húc, Trương Tuân, La Âm, Đồ Tuyết, Dư Ny, mọi người đều ở đây.

Lâm Chí Phong, Từ Hạo Xương cũng tới.

Khi hôn lễ vang lên, Quý Nghiêu thay vị trí của cha Tiêu, đồng hành cùng Tiêu Mặc đi qua thảm đỏ thật dài, đến trước mặt Tần Hoan.

Quý Nghiêu nhìn Tiêu Mặc một cái, lại nhìn về phía Tần Hoan, nghiêm mặt nói: “Trước khi giao anh trai tôi cho anh, anh phải trả lời tôi một câu hỏi, anh có cam đoan dùng thời gian cả đời để yêu thương anh trai tôi, quý trọng anh ấy, làm cho anh ấy hạnh phúc, không phụ lòng anh ấy không? “

“Cậu có thể yên tâm. ” Tần Hoan nhìn chằm chằm vào Tiêu Mặc, trong mắt tình thâm như biển, “Tôi nhất định sẽ, sẽ làm cho Mặc Mặc vĩnh viễn vui vẻ an khang. “

Quý Nghiêu quay đầu lại nhìn về phía Tiêu Nguyệt Mai, Tiêu Nguyệt Mai mỉm cười gật đầu.

Lúc này Quý Nghiêu mới giao tay Tiêu Mặc cho Tần Hoan.

Tần Hoan và Tiêu Mặc mười ngón tay đan vào nhau đứng trước đài, nhìn ông nội Tần chứng hôn cho họ.

Ánh mắt từ ái của ông nội Tần rơi vào Tần Hoan và Tiêu Mặc, họ đều là cháu trai của ông, ông hy vọng họ có thể tiếp tục hạnh phúc.

Sau khi trao đổi lời thề cho nhau, ông nội Tần nói:, “Bây giờ, mời hai vị tân nhân trao nhẫn cho nhau. “

Giang Hoài và Khương Hàng mỗi người bưng một cái khay, đi tới.

Tần Hoan cầm lấy chiếc nhẫn Khương Hàng đưa tới, chậm rãi đeo vào ngón áp út tay trái Tiêu Mặc, lại cầm lấy bàn tay kia, cúi đầu hôn một cái.

Tai Tiêu Mặc có hơi đỏ, y nhìn chăm chú vào Tần Hoan, cũng cầm lấy một chiếc nhẫn khác đeo cho hắn.

Ông nội Tần mỉm cười, ông là người đầu tiên vỗ tay và nói: ” Xin mọi người chúc phúc cho họ! “

Những tràng pháo tay nồng nhiệt vang lên một lần nữa, và những lời chúc liên tiếp vang lên.

Tần Hoan và Tiêu Mặc ngước mắt lên, khi nhìn nhau, ăn ý cười, bọn họ đến gần nhau, nhắm mắt nhận một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước.

Kể từ đó, dù là khốn cảnh hay nghịch cảnh, nghèo đói hay giàu có, khỏe mạnh hay bệnh tật, hạnh phúc hay buồn thương, họ đều sẽ ở bên nhau mãi mãi, không rời bỏ cho đến khi sinh mệnh kết thúc.

(Trong lời nói vẫn còn tới năm trăm từ.)



[ Phiên ngoại CP chính hoàn]

Lời tác giả:

Tặng thêm một đoạn:

Buổi tối hôn lễ kết thúc, Diệp Hiểu Hiểu trong lúc nhàn rỗi không có việc gì lại chạy đi dạo một vòng Tieba của Nhất Trung.

Tật nhiều chuyện của cậu ta nhiều năm như vậy vẫn không thay đổi, lúc trước vừa mới học đại học, liền lặng lẽ chạy đến diễn đàn B Đại trả lời bài viết về Tần Hoan và Tiêu Mặc.

– Cậu ta chính là người trong bài post ấy nói rằng họ đã có người yêu, mấy mẹ có thể giải tán.

Tieba của Nhất Trung vẫn rất náo nhiệt.

Diệp Hiểu Hiểu dạo một vòng, bỗng thấy một bài viết từ rất nhiều năm trước lại bị đẩy lên.

— 818 Những CP xứng đôi nhất của Nhất Trung.

Mặc dù đã qua rất nhiều năm, nhưng Diệp Hiểu Hiểu vẫn nhớ rõ trong bài viết này có không ít tin nhắn của mình, nhưng lúc này cậu ta càng tò mò làm sao bài viết đột nhiên bị đẩy lên đầu.

Theo lý đã qua nhiều năm như vậy, đã sớm chìm vào góc nào không biết.

Cư nhiên lại bị đào ra!

Thật Magic!

Vì vậy, cậu ta lướt tới trang cuối cùng.

2018L (QX): Mấy người không biết đâu, học thần và học bá, mới kết hôn ngày hôm nay đó.

Diệp Hiểu Hiểu:!!

Mẹ kiếp, thằng này là ai?

Một trong số họ?

Giữ tinh thần chuyên nghiên cứu bát quái, Diệp Hiểu Hiểu lật tung cả bài post lên, cũng chỉ thấy hồi trước ID này có trả lời một câu, nhưng không có tác dụng gì.

Cậu ta rơi vào trầm tư.

Đột nhiên, tầm mắt của cậu ta vô tình quét qua thiệp cưới bên cạnh, và sau đó nhìn thấy bính âm dưới tên.

Diệp Hiểu Hiểu:...

Bừng tỉnh đại ngộ.

Tần Hoan, Tiêu Mặc.

Một Q, một X.

Nhưng mà chạy đến Tieba để hồi thiếp chắc chắn làchỉ có anh Tần của họ thôi.

Bóc trần acc clone của Tần Hoan xong, Diệp Hiểu Hiểu lại trở lại trang cuối cùng của bài viết, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, phía sau lại có thêm không ít hồi âm. Nhưng những câu trả lời này không thân thiện lắm, chủ yếu là chế giễu hoặc chất vấn.

Diệp Hiểu Hiểu nheo mắt lại, nhịn không được xắn tay áo lên, lạch cạch gõ xuống một hàng chữ.

2088L (YX): QX, Tần Hoan, lầu trên kia, vị ấy chính là Tần Hoan đó nha.