Tôi Chỉ Muốn Học Hành Thật Tốt

Chương 92





Tiêu Mặc ngủ không lâu, xe vừa mới lái qua mấy trạm, đã thức dậy.

Tần Hoan vẫn nhìn thụy nhan của Tiêu Mặc, lúc này thấy y mở mắt ra, liền dịu dàng nói: “Mặc Mặc, em không ngủ sao? “

Giọng của Tiêu Mặc rất nhẹ, “Vâng, không ngủ.”

“Vậy nghe nhạc đi, về thành phố phải ngồi gần ba mươi trạm, giờ chỉ mới sáu trạm, vẫn còn sớm.” Tần Hoan nói liền lấy tai nghe ra, cắm vào điện thoại, đưa một đầu cho Tiêu Mặc.

“Được.” Tiêu Mặc nhận tai nghe, đeo vào tai phải.

Tiêu Mặc vẫn tựa vào vai Tần Hoan, y đeo một bên tai, tai nghe truyền bài hát trong điện thoại của Tần Hoan, bài hát là một bản ballad nhẹ nhàng, nghe có vẻ yên bình.

Tầm nhìn của y bên ngoài cửa sổ xe, nhìn cảnh bên ngoài rất nhanh đã bị hụt lại, nhịn không được mà xuất thần.

Tần Hoan nắm chặt tay Tiêu Mặc, cũng nghiêng đầu, nhẹ nhàng tựa vào đầu y.

Xe buýt xóc nảy trên đường trong gần một giờ, cuối cùng cũng đến trạm.

Từ trên xe xuống, Tiêu Mặc và Tần Hoan đứng ngay tại trạm, không ai vội rời đi.

Bên cạnh họ có một vài thanh niên kéo vali, trên mặt là sự xa lạ và mờ mịt khi vừa đến thành phố, chắc là tới để du lịch, Tiêu Mặc nhìn chằm chằm họ hồi lâu, đột nhiên nghĩ tới gì đó, nắm lấy cánh tay của Tần Hoan, “Em sẽ đến quê của Trần Phi.” “

Tần Hoan sửng sốt, phản ứng lại rất nhanh, “Khi nào thì đi? “

“Càng sớm càng tốt.” Tiêu Mặc nói xong liền lấy điện thoại ra, cúi đầu bắt đầu điều tra chuyến bay.

Tần Hoan suy nghĩ một chút, nói: “Vậy ngày mai đi, khuya về nhà chuẩn bị một chút, sau đó xin cô Thái nghỉ một ngày. “

Tiêu Mặc đang định đặt vé ngay tối nay, nhưng sau khi nghe vậy, liền dời ngón tay, đổi thành ngày mai, rồi kiểm tra lại.

“Chuyến bay lúc 7:45 sáng, được không?” “

“Có thể.”

Đặt vé máy bay thành công, Tiêu Mặc nói: “Em cũng muốn đi đến căn hộ mà Lí Tư sống.” Chuyện máy giám sát, cậu cũng muốn hỏi lại.

Tần Hoan nhìn anh, “Anh sẽ đi cùng em.” “



Căn hộ của Lí Tư nằm ngay bên cạnh Y Đại, cách đó 5 phút đi bộ.

Tiêu Mặc từ trên xe xuống, vẫn mặt không chút thay đổi, áp suất thân thể rất thấp – cảm tình của y đối với Y Đại sau khi cha Tiêu xảy ra chuyện liền mất sạch, sự lạnh lùng của mọi người thật sự làm tổn thương lòng y, ngay cả nơi này, cũng làm cho y không có một chút xíu thiện cảm.

Nhìn chằm chằm qua cổng trường đại học Y, Tiêu Mặc đưa Tần Hoan đến trước một căn hộ.

Trong khoảng thời gian tạm nghỉ học, Tiêu Mặc đã đến nhiều lần, nhưng không thu hoạch được gì.

– Thời gian đã trôi qua đã quá lâu, dù là có bất kỳ bằng chứng nào, thì nó cũng đã biến mất.

“Mặc Mặc?” Tần Hoan thấy Tiêu Mặc đứng bên ngoài căn hộ ngẩn người, liền gọi y một tiếng.

Tiêu Mặc lắc đầu, “Không sao đâu, đi thôi.”

Trong hơn ba năm, những người trong căn hộ đến và đi, ngoại trừ các hộ gia đình cũ, hầu hết các hộ gia đình mới đến không ai biết những gì đã xảy ra vào năm đó. Huống chi cho dù là biết, cuộc sống của mọi người cũng vậy, chuyện không xảy ra với mình, thì vĩnh viễn cũng chỉ là người ngoài cuộc.

Tiêu Mặc dẫn Tần Hoan vào thang máy, nhấn số 6 – Lí Tư năm đó ở tầng 6.

Từ thang máy đi ra, Tiêu Mặc ngựa quen đường cũ đến cửa nhà Lí Tư.

Tiêu Mặc không có chìa khóa, thường chỉ có thể đến đây. Đáng ngạc nhiên là cửa ngày hôm nay không còn đóng, nó mở, có công nhân trang trí vào ra.

Tiêu Mặc sửng sốt, cản một công nhân hỏi: “Xin hỏi các anh có phải là bên chuyển nhà không? “

Các công nhân liếc nhìn Tiêu Mặc, trả lời: “Không phải chuyển nhà, chúng tôi chỉ chịu trách nhiệm chuyển đồ nội thất.” “

Tiêu Mặc nghe xong, thăm dò nhìn vào trong phòng, chỉ thấy trong phòng khách có một người phụ nữ mặc đồ công sở, bàn tay thon dài của đối phương kẹp một điếu thuốc, đứng yên đó, đôi mắt của cô xuyên qua khói luôn nhìn chằm chằm nơi Lí Tư ngã xuống năm đó, vẻ mặt xen lẫn đau thương nồng đậm.

Tần Hoan hỏi: “Cô ấy là ai?” “

“Là chị của Lí Tư, Lí Viện.” Tiêu Mặc nói với Tần Hoan.

Đại khái là nhận thấy có người đang nhìn mình, Lí Viện thu liễm cảm xúc lộ ra ngoài, quay đầu nhìn về phía Tiêu Mặc, Tiêu Mặc không né tránh, mắt đối mắt với cô.

Lí Viện không nhận ra Tiêu Mặc, “Cậu là ai? “

“Tôi là Tiêu Mặc. “

Tiêu Mặc dẫn Tần Hoan đi vào, đứng trước mặt cô, rồi nói: “Ba tôi là Tiêu Cần. “

Sắc mặt Lí Viện chợt thay đổi, vẻ mặt lạnh xuống trong nháy mắt, “Cậu tới đây làm gì?” “

“Tôi muốn nói chuyện với chị.” Tiêu Mặc không chút kiêng nể ánh mắt chán ghét và lạnh lùng của đối phương, tiếp tục nói, “Tôi chỉ cần mười phút... Năm phút là đủ. “

“Chúng ta không có gì để nói cả.” Đầu ngón tay cầm điếu thuốc của Lí Viện đang run rẩy, lạnh lùng nói, “Cậu nên biết bây giờ tôi có thể cho phép cậu đứng trước mặt của tôi, đã là sự kiềm chế lớn nhất của tôi rồi.”

Cô thở ra một hơi, đè nén cơn giận trong lòng, “Thừa dịp tôi còn có thể nhịn không động thủ, cậu mau rời khỏi mắt tôi!”

Tần Hoan nhíu mày, hắn đang định mở miệng, lại bị Tiêu Mặc ngăn lại, Tiêu Mặc lắc đầu với hắn, sau đó nói với Lí Viện: “Chị muốn mắng, muốn đánh tôi cũng được, nhưng xin cho tôi một chút thời gian, tôi muốn hỏi một chút chuyện về Lí Tư, điều này rất quan trọng đối với tôi!”

“Đừng có nói cái tên này, cậu không đủ tư cách để gọi tên em gái tôi!” Cảm xúc của Lí Viện bùng nổ, cô giơ cánh tay lên cao, “Cậu nghĩ rằng cậu còn nhỏ thì tôi không dám đánh cậu sao?” Ngay sau khi cô nói xong, cái tát của cô liền rơi mạnh xuống.

Tần Hoan nhanh tay nhanh mắt, nhanh chóng kéo Tiêu Mặc ra phía sau, sau đó đưa tay ngăn cản, cái tát của Lí Viện va vào tay hắn “Bốp”, mặc dù hắn mặc đồ mùa đông dày cộm, nhưng vẫn cảm nhận được cơn đau.

Lí Viện dùng sức vô cùng lớn.

Tần Hoan không cố kỵ Tiêu Mặc ngăn cản nữa, hắn ngăn Tiêu Mặc phía sau mình, nhìn Lí Viện nói: “Xin chị bình tĩnh một chút. “

Ánh mắt Lí Viện như băng lạnh, cô giơ tay lên chỉ ra ngoài cửa, “Cút!”

Tiêu Mặc không nhúc nhích, y tiến lên phía trước vài bước, đứng bên cạnh Tần Hoan.

Y và Tiêu Nguyệt Mai đã tìm kiếm Lí Viện rất lâu, nhưng Lí Viện luôn luôn từ chối gặp họ, hôm nay khó lắm mới gặp được, y không thể từ bỏ, “Xin hãy nói chuyện một chút với tôi. “

Lí Viện trừng mắt nhìn Tiêu Mặc, khóe mắt lăn xuống một giọt nước mắt, cô đột nhiên trực tiếp đẩy y và Tần Hoan ra, điên cuồng quát: “Cút, mau cút cho tôi–.”

“Giữa chúng ta thì có gì để nói? Em tôi chết rồi,bị cha cậu giết một cách tàn nhẫn, sao cậu còn có thể chạy đến trước mặt tôi nữa? “

Cuộc tranh của họ rơi vào mắt các công nhân đang chuyển đồ, tất cả mọi người đều dừng lại.

Tần Hoan vẫn luôn che chở Tiêu Mặc, nghe vậy, vội vàng dùng hai tay che lỗ tai Tiêu Mặc, không muốn để cho y nghe thấy, nhưng tay cũng không phải tai nghe cách âm, dù che chặt đi nữa, với âm lượng của Lí Viện, cũng không có tác dụng gì.

“Mặc Mặc?” Giọng của Tần Hoan mang theo thương tiếc.

Tiêu Mặc nhanh chóng lau mắt một cái, “Em không sao. “

Y nhìn lại Lí Viện, suy nghĩ nhanh chóng, y đặt ra nghi vấn: “Đêm Lí Tư xảy ra chuyện đó, bởi vì hai nhân viên bảo vệ trong phòng an ninh đánh nhau, dẫn đến máy tính bị hỏng, ổ cứng không thể sửa, bao gồm cả ngày 9, các video trước đó cũng không thể kiểm tra. Mà Lí Tư đã bị giết vào ngày 9... Tại sao đúng ngày hôm đó hai nhân viên bảo vệ lại đánh nhau, chuyện này thật sự chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên thôi sao? “

Dưới ánh đèn chân không, Lí Viện đã rơi nước mắt đầy mặt, lồng ngực nhấp nhô dữ dội của cô dần ổn định, nhưng đôi mắt vẫn đỏ bừng.

“Ý của cậu là sao?” “

“Nếu vụ đánh nhau đó là do có người bày kế, mục đích chính là để làm hư ổ cứng, tiêu hủy bản giám sát của ngày hôm đó thì sao? ” Logic của Tiêu Mặc rất rõ, “Giả sử lúc đó là cha tôi làm, lúc đó ông ấy bối rối đến mức để lại rất nhiều bằng chứng ở hiện trường, làm sao còn nhớ tới vụ máy giám sát? Dù sau đó ông ấy nhớ tới nó, vậy làm thế nào ông ấy có thể làm cho nhân viên bảo vệ phá hủy ổ cứng cho ông ấy? Ông không quen hai nhân viên bảo vệ đó.

Chắc hẳn chị đã từng nghe phân tích vụ án rồi, biết rằng năm đó cảnh sát dựa trên các bằng chứng còn lại tại hiện trường vụ án và lời khai của hàng xóm, nhanh chóng khóa nghi phạm là cha tôi, hơn nữa họ cũng đã tra ra được bản giám sát trong bãi đậu xe, xác định rằng cha tôi đã đến trong khoảng thời gian mà Lí Tư chết – nếu là cha tôi, chỉ tiêu hủy bản giám sát nhưng không để ý tới bản giám sát trong bãi đậu xe thì khá là mâu thuẫn, ông không thể rối tới mức mà bỏ qua máy giám sát trong bãi đậu xe.”

Lí Viện nhíu mày, cô đi bộ một vài vòng tại chỗ, cuối cùng thái độ đã dịu xuống một chút, “Được, mười phút, tôi cho cậu mười phút.” “

Tiêu Mặc thở phào nhẹ nhõm, “Cảm ơn chị.”

Lí Viện dẫn Tiêu Mặc và Tần Hoan đi vào phòng ngủ bên cạnh, “Rầm”, đóng cửa lại, “Cậu muốn nói gì, nói đi. “

Tần Hoan lấy bút giấy ra, chuẩn bị ghi chép, Tiêu Mặc nói: “Lí Tư có đắc tội với ai không?”

“Á à.” Lí Viện cười lạnh một tiếng, “Ngoài cha cậu, em gái tôi còn có thể đắc tội với ai? Con bé thông minh như vậy, suy nghĩ cho mọi người, không bao giờ tức giận với ai cả, chỉ có Tiêu Cần –“

Khi cô đọc tên của cha Tiêu, cô nghiến răng nghiến lợi, hận không thể uống máu, nhai xương của ông.

Tay Tiêu Mặc đặt ở bên cạnh nắm chặt thành nắm đấm, “Vậy lúc ấy cô ấy có bạn trai không? “

Lí Viện nói: “Chắc là có.”

Tiêu Mặc nhìn cô, “Ai?”

“Tôi không biết.” Lí Viện châm một điếu thuốc nữa, bắt đầu phả khói, “Tôi không biết người kia là ai, nhưng lần cuối cùng tôi gặp Tư Tư, trông con bé có vẻ như là đang yêu.”

Cô lớn hơn Lí Tư mười tuổi, có thể nói cô nhìn Lí Tư từ nhỏ đến lớn, em gái có yêu hay không, cô có thể nhìn ra trong nháy mắt.

Nhớ lại giọng nói, dáng điệu và gương mặt của của em gái mình, Lí Viện ngửa đầu lên, không muốn nước mắt rơi xuống một lần nữa.

Sau đó, cô cúi đầu và nhìn vào chiếc đồng hồ trên cổ tay của mình, “Thời gian chỉ còn lại hai phút.”

“Lần cuối chị gặp cô ấy, là khi nào?” “

“Một tháng trước khi vụ án xảy ra.” Lí Viện làm việc tại thành phố S, rất bận rộn, thường là một hoặc hai tháng mới có cơ hội trở lại.

“Chu Tranh, cô ấy có nhắc tới người này không?” Tần Hoan ngẩng đầu hỏi một câu.

“Không.”

Tiêu Mặc hỏi câu hỏi cuối cùng, “Vậy Trần Phi thì sao, Lí Tư có nhắc tới với chị không?”

“Trần Phi?” Lí Viện phả ra một làn khói, suy nghĩ một lát, khàn giọng nói, “Nhắc tới một lần, năm hai, con bé nói với tôi rằng dường như nó thích một cậu bé, đối phương rất chu đáo với con bé, người con bé nói chính là Trần Phi.”

Nhổ ra một vòng khói, Lí Viện nói thêm: “Đã đến lúc, bây giờ các cậu có thể đi được chưa?”

Cô lạnh lùng nhìn Tiêu Mặc, “Cậu và cô cậu vẫn kiên trì tìm tôi, các người không tin Tiêu Cần giết người đúng không? Nhưng cậu cảm thấy một bản ghi giám sát có thể chứng minh Tiêu Cần không giết người sao? Không, không thể chứng minh gì cả, tất cả các suy luận của cậu dựa trên đĩa cứng bị cố ý phá hủy, thật là sự trùng hợp ngẫu nhiên sao?”

“Tôi... ” Tiêu Mặc á khẩu, cho đến bây giờ y cũng không tìm thấy bất kỳ bằng chứng gì.

Lí Viện mỉa mai, “Cậu thấy đấy, cậu không thể nói lý do tại sao... Sau này đừng đến tìm tôi nữa, tôi không muốn gặp các cậu, càng sẽ không để ý tới các cậu nữa.”

Cô dừng lại một chút và thêm một câu, “Nếu các cậu tiếp tục quấy rối tôi một lần nữa, tôi sẽ báo cảnh sát.”

Tiêu Mặc nhìn chằm chằm Lí Viện một lát, cuối cùng không nói gì, y cúi đầu trước nàng như cảm tạ, sau đó dẫn Tần Hoan đi.

Nhìn thấy cánh cửa mở ra, tầm nhìn của công nhân rơi vào họ, tất cả các loại ánh mắt, nhưng đa phần là sự khinh miệt – tất cả họ đều nghe những lời của Lí Viện ban nãy, coi Tiêu Mặc như con trai của kẻ giết người.

Tần Hoan nắm lấy tay Tiêu Mặc, mượn ưu thế chiều cao, ngăn trở ánh mắt của bọn họ.

Lưng của Tiêu Mặc thẳng tắp, cho đến khi bước ra khỏi cổng, vào thang máy, tầm nhìn biến mất, cơ thể căng thẳng của y mới thả lỏng.

Y che mặt, không nói một lời.

“Đừng để ý đến họ.” Tần Hoan nghiêng người ôm lấy Tiêu Mặc, ấn đầu y vào lòng mình, rồi giơ tay lên, nhẹ nhàng vỗ lưng y, “Anh ở cùng em, không có việc gì đâu Mặc Mặc.”