Tôi Chỉ Muốn Học Hành Thật Tốt

Chương 93




Tần Hoan dẫn Tiêu Mặc đến công viên gần đó ngồi một lát.

“Em thấy khá hơn chưa?” Hắn quan tâm hỏi.

Tiêu Mặc nhẹ giọng nói: “.. Em không sao. “

Ánh mắt của những người xung quanh y đã sớm quen, mà phản ứng của Lý Viện, cũng nằm trong dự liệu của y.

– Không thể trách Lí Viện được, họ đều là nạn nhân trong chuyện này.

Tiêu Mặc nhìn mặt hồ phản chiếu mặt trăng tròn cách đó không xa, đăm chiêu nói: “Nếu Lí Tư có bạn trai, tại sao cuộc gọi cầu cứu của cô ấy không gọi cho bạn trai trước? “

“Có một điều rất kỳ lạ. ” Tần Hoan nói, “Ba anh nói Lí Viện và Lí Tư rất thân, nhưng vì sao Lí Tư chưa bao giờ nói cho Lý Viện biết cô ấy đang yêu. Cô ấy thậm chí không nói với bất cứ ai về việc cô ấy có bạn trai. Ba anh và Lạc Hân Hàn đều nói Lí Tư thích Trần Phi, nhưng bạn trai của cô ấy tuyệt đối không thể là Trần Phi — khoảng thời gian đó mẹ Trần Phi đúng lúc kiểm tra ra bị ung thư, hắn không rời khỏi mẹ một tấc.”

Mặt hồ gợn sóng, ánh sáng phản chiếu trong nước, một góc của công viên rất yên tĩnh, tạo nên sự đối lập với sự ồn ào của phần còn lại của công viên.

“Không phải Trần Phi, mọi người đều biết cô ấy thích Trần Phi, nếu là Trần Phi thì Lí Tư sẽ nói... Cô ấy không nói ra danh tính của người kia mới lạ.” Tiêu Mặc đứng dậy và đi bộ tại chỗ, đột nhiên y dừng lại và nói, “Đúng rồi, bản ghi giám sát, là bản ghi giám sát! “

“Cuộc ẩu đả của nhân viên an ninh không phải là ngẫu nhiên, thì là cố ý, mục đích là để mọi người không thể tìm thấy bản ghi giám sát. Đặt một giả thiết đi, nếu hung thủ là bạn trai bí ẩn kia của Lí Tư, gã ta hẹn hò với Lí Tư, nhất định sẽ ra vào nhà Lí Tư, trước đây em đã từng đi hỏi, video giám sát của căn hộ có thể lưu giữ nửa năm, hơn thời gian đó mới có thể tự mất, gã ta giết Lí Tư, sau khi bố trí hiện trường, rồi tìm bảo vệ, lợi dụng tiền bạc hoặc cám dỗ khác, để nhân viên bảo vệ kia đồng ý giúp đỡ gã bởi vì không ai biết gã và Lí Tư ở chung, cho nên gã hoàn toàn có thể đứng ngoài cuộc, không bị nghi ngờ. “

Tiêu Mặc một lần nữa ngồi xuống bên cạnh Tần Hoan, “Em trở về nói cô đi điều tra hai nhân viên bảo vệ năm đó, chắc chắn là họ đã biết được điều gì đó. “



Ngày hôm sau.

Mới hơn sáu giờ, Tần Hoan và Tiêu Mặc đã đến sân bay.

Sau khi làm thủ tục chuyến bay và kiểm tra an ninh xong, hai người ngồi ngay sảnh chờ.

Tần Hoan sợ độ cao, thật ra cũng không dám đi máy bay, cũng rất ít khi ngồi, hiện tại sắc mặt hắn tái nhợt, cổ họng nuốt nước miếng mãi, trán thì toát một lớp mồ hôi mỏng.

Tiêu Mặc lo lắng nhìn hắn, nắm chặt tay hắn, lòng bàn tay hai người kề sát vào nhau, đầu ngón tay quấn quanh nhau.

“Anh.” Tiêu Mặc đột nhiên gọi Tần Hoan một tiếng, nói tiếp, “Anh đừng đi, để em đi một mình đi.”

“Không được ” Tần Hoan nắm chặt tay Tiêu Mặc, sợ y bỏ lại mình, “Chờ anh một chút, xây dựng tâm lý, rất nhanh sẽ tốt thôi, vị trí của chúng ta không gần cửa sổ, không sao..”

Ánh mắt hắn nhìn Tiêu Mặc rất dịu dàng, “Hơn nữa chỉ có một mình em đi, anh sẽ không yên tâm. “

Đón lấy tầm mắt của Tần Hoan, Tiêu Mặc đối diện với hắn.

Bị ánh mắt tràn đầy ấm áp của Tần Hoan bao bọc, trong lòng Tiêu Mặc rất ấm áp, đột nhiên y đứng lên nói: “Anh đợi em một chút. “

Cách đó không xa là một cửa hàng tiện lợi, Tiêu Mặc bước vào, tìm một vòng trên kệ hàng, cuối cùng cũng tìm thấy một cái đồ bịt mắt ở góc.

Đưa bịt mắt cho Tần Hoan, Tiêu Mặc nói: “Đến lúc lên máy bay, anh liền đeo mặt nạ mắt, tai nghe, nghĩ về chuyện gì khác để phân tâm. “

Tần Hoan cười cười, “Được. “

Từ thành phố Y bay đến tỉnh G gần hai tiếng đồng hồ, mặc dù Tần Hoan muốn nói chuyện với Tiêu Mặc, nhưng trạng thái của hắn không cho phép, vì thế sau khi lên máy bay, thật sự giống như Tiêu Mặc nói, đeo bịt mắt, đeo tai nghe chuyên tâm ngủ.

Khi Tần Hoan tỉnh lại, máy bay đã hạ cánh, đang lướt trên đường băng.

Tần Hoan cởi bịt mắt, tháo tai nghe ra, nghiêng đầu nhìn về phía Tiêu Mặc.

Tiêu Mặc rũ mắt xuống, đang nghiêm túc nhìn chằm chằm vào quyển sổ ghi manh mối, y vừa viết rất nhiều điểm đáng ngờ trong quyển sổ này, lúc này y cau mày, theo thói quen đi cắn đầu bút, mà bên cạnh quyển sổ còn đặt một tấm ảnh.

“Đây là? ” Tần Hoan cầm lấy ảnh xem.

Trong ảnh là Lí Tư và một người đàn ông, cả hai đều quay lưng lại với ống kính, nhưng khi chụp ảnh, Lí Tư vừa vặn nghiêng mặt.

Họ tay trong tay, tư thế rất thân mật.

“Là cô đưa em đêm qua.” Tiêu Mặc nghe radio, cất sổ và bút, sau đó nói cho Tần Hoan, “Ảnh chụp là do thám tử tư vừa đưa cho cô sáng hôm qua, được chụp bởi một người thầm mến Lí Tư, anh ta sống ở khu phố đối diện Lí Tư, nhưng một tháng trước khi vụ án xảy ra, anh ta đã ra nước ngoài, vừa mới trở về, lần trước em bảo cô tìm người đi điều tra đối tượng thầm mến của Lí Tư, thám tử tư tìm được anh ta, anh ta cung cấp bức ảnh này. “

“Có ảnh chụp chính diện không?” Tần Hoan hỏi.

“Không, bức ảnh được đối phương vô tình chụp được, anh ta là một người đam mê nhiếp ảnh, lúc đó chỉ đang chụp phong cảnh.” Tiêu Mặc cẩn thận cất ảnh đi, ánh mắt rất sáng, “Không có ảnh chụp chính diện cũng không sao, bức ảnh này đã có thể chứng minh Lí Tư quả thật có hẹn hò với bạn trai, mà sau khi Lí Tư gặp chuyện không may, anh ta chưa từng xuất hiện một lần nào, hơn nữa anh ta ăn mặc rất sang trọng, gia thế chắc chắn không tồi.”

Tần Hoan đề nghị, “Dư Hải Dược quen biết nhiều người, hầu hết con cháu nhà giàu ở thành phố Y cậu ta đều biết, chờ trở về có thể tìm cậu ta hỏi một chút. “

“Ừ.”

Ra khỏi sân bay, hai người không nghỉ, lại lên xe buýt đi thẳng đến quận U.

Xe buýt từ thành phố đi ra, lên cao tốc đầu tiên, một giờ sau, xe xuống khỏi cao tốc, rẽ vào đường núi quanh co, xóc nảy, Tần Hoan và Tiêu Mặc đều bị xóc đến sắc mặt tái nhợt, buồn nôn muốn nôn. Xóc hết nửa ngày thật vất vả mới đến được huyện U, hai người đều chật vật không thôi.

Đăng ký chỗ ở tại khách sạn, không kịp nghỉ ngơi, Tiêu Mặc và Tần Hoan lại đi ra.

— Thời gian của họ rất gấp, chỉ có hai ngày.

Men theo địa chỉ nhà Trần Phi mà thám tử tư tra được, bọn họ vừa hỏi vừa tìm ven đường, huyện U không lớn, sau khi hỏi mấy người, liền thuận lợi tìm được chỗ.

Trên đường Tần Hoan lại tìm một siêu thị nhỏ, mua hai hộp sữa.

Tiêu Mặc, “Anh mua sữa làm gì?”

Tần Hoan nháy mắt với y, “Hữu dụng, chờ một chút rồi em sẽ biết.”

Hắn nghĩ nghĩ lại bổ sung thêm một câu: “Sau khi gặp được mẹ Trần Phi, em nhớ phải hợp tác với anh đấy. “

Nhà Trần Phi ở trong một tiểu khu cũ kỹ, tiểu khu không có bảo vệ, cũng không có cây xanh gì, rác tùy tiện chất đống bên ngoài thùng rác, không ai dọn dẹp, ruồi nhặng bay khắp nơi, tỏa ra mùi hôi thối.

Tất cả mọi người dường như đã tập mãi thành quen, đi qua mà mặt không đổi sắc, rác trong tay vứt đại ra đó, không ném vào thùng rác cũng không thèm quan tâm.

Tần Hoan và Tiêu Mặc đứng ở cửa tiểu khu, ngẩng đầu xác định địa chỉ.

Đột nhiên đằng sau họ vang lên mấy tiếng kèn xe, một người đàn ông trung niên tóc thưa thớt, người phát tướng từ trong xe thò đầu ra, bực mình hét lên: “Tụi bây đứng cản hết đường rồi, mau tránh ra. “

“Xin lỗi.” Tần Hoan nhanh chóng kéo Tiêu Mặc sang bên cạnh, người trung niên lúc này mới rút đầu lại, lái xe vào tiểu khu.

Tiêu Mặc nhỏ giọng nói: “Là cậu của Trần Phi, Dư Phú Cường. “

Lúc này, Dư Phú Cường đã đậu xe xong, Tần Hoan quét mắt nhìn biển số xe, nói với Tiêu Mặc: “Huy Đằng*, ít nhất cũng phải hai triệu. “

“Hai triệu? ” Tiêu Mặc nhớ lại tư liệu mà thám tử tư tra được, “Không đúng, mặc dù Dư Phú Cường đang kinh doanh, nhưng vì ở thị trấn, công ty không lớn, cho dù lúc công ty của ông ta làm ăn phát lên nhất, lợi nhuận hàng năm cũng chỉ mấy trăm ngàn, con trai ông ta học ở Anh, mỗi năm ít nhất cũng 150.000 học phí, cộng thêm ông ta cũng phải tiêu tiền, không thể tay to đến mức lái xe sang hai triệu. “

“Mặc kệ ông ta có lái nổi hay không, ông ta cũng không thể là hung thủ.” Tần Hoan nhẹ nhàng bóp bóp gáy Tiêu Mặc, ôn thanh nói: “Chúng ta vẫn nên đuổi theo trước đi. “

Tiêu Mặc cũng ý thức được mình có lẽ điên rồi, nhìn thấy cái gì cũng đặt vào vụ án, y rũ mắt xuống, cúi đầu “Ừ” một tiếng.

Nhà Trần Phi ở tầng hai, lúc này cửa mở ra, đứng ở ngoài cửa có thể nghe thấy âm thanh bên trong.

Mẹ Trần và Dư Phú Cường nói tiếng địa phương, Tần Hoan và Tiêu Mặc nghe không hiểu, bọn họ ở ngoài cửa nghe vài phút, mới giơ tay gõ cửa.

“Ai vậy?” ” Tiếng phổ thông của bà Trần có khẩu âm rất nặng, bà rất gầy, trông già chát. Bà đi ra, thấy Tiêu Mặc và Tần Hoan, đầu tiên là quan sát bọn họ nửa ngày, mới hỏi: “Các cậu tìm ai?”

Tần Hoan lộ ra nụ cười tám cái răng, rất thân thiết, “Xin chào dì, xin hỏi dì là mẹ của Trần Phi sao?”.

Ánh mắt trần mẫu trong nháy mắt mang theo cảnh giác, bà quay đầu lại hô một tiếng, chờ Dư Phú Cường đi tới, bà mới nói: “Đúng rồi, hai người là ai? “

“Là như thế này, chúng tôi là phóng viên của báo XX, hiện tại chúng tôi đang làm về một chuyên mục, về bạo lực học đường, chúng tôi nghe nói rằng Trần Phi không chỉ bị bắt nạt một lần, thậm chí còn bị hại, dẫn đến việc anh ấy bị đuổi học. Chúng tôi muốn tìm hiểu thêm về tình hình. ” Tần Hoan nói xong, đem hai hộp sữa trong tay đưa cho bà Trần, “Đây là một chút lễ gặp mặt của chúng tôi, xin ngài nhận lấy.”

Bà Trần không ra nhận, bà nhỏ giọng nói: “Cái gì bắt nạt, hãm hại, tôi không biết, Phi Phi cũng chưa từng nói với tôi, các cậu đi đi. “

Tiêu Mặc nhìn Tần Hoan, nói: “Dì à, là như vầy, chuyên mục mà chúng con đang làm có tính công ích, mục đích là kêu gọi mọi người chú trọng việc bạo lực học đường, nhưng chúng tôi sẽ sẵn sàng trả tiền cho những người cung cấp tin tức về câu chuyện, không phải quá...”

Dư Phú Cường ở một bên ngắt lời Tiêu Mặc, “Có thù lao không? Trả nhiêu tiền?”

Tiêu Mặc trả lời: “Chúng tôi cho 5000-10000 tùy thuộc.” (khoảng 17tr500 – 35tr)

Dư Phú Cường gật đầu, “Các cậu ở đây chờ một chút.”

Ông ta nói xong liền kéo mẹ Trần qua một bên, dùng tiếng địa phương thấp giọng nói chuyện với mẹ Trần, nói chuyện gần mười phút, họ mới trở về.

Dư Phú Cường nói: “Các cậu vào đi.”

Ông chỉ vào bàn, nói: “Sữa đặt trên đó, đúng rồi, tự giới thiệu, tôi là cậu của Phi Phi.”

“Chào ngài.”

Tần Hoan đặt sữa xuống, cùng Tiêu Mặc đi đến chỗ Dư Phú Cường và bà Trần ngồi xuống.

Bà Trần một mình nuôi nấng Trần Phi, trình độ văn hóa của bà không cao, tốt nghiệp tiểu học, cho nên vẫn làm việc vất vả, khi còn trẻ làm việc nặng mệt hại thân, sau đó lại kiểm tả ra bệnh ung thư vú, mặc dù bệnh đã khỏi, nhưng thân thể không tốt nổi, tu dưỡng cỡ nào cũng vô dụng, gầy o mòn.

Diễn trò thì phải diễn cho hết, sau khi Tần Hoan ngồi xuống, liền lấy điện thoại ra mở chức năng ghi hình, ống kính hướng về phía bà Trần và Dư Phú Cường.

Bà Trần cúi đầu, rất thận trọng, “Uống nước không? Tôi rót cho cậu.”

Sau đó, bà đứng dậy, lấy hai ly trong bếp ra rửa, sau đó đổ nước lọc vào.

“Cảm ơn dì. “

“Không, không cần đâu. “

Dư Phú Cường không sợ ống kính, ông giục: “Cậu muốn hỏi bất cứ điều gì, bây giờ hỏi đi, hỏi xong tôi còn phải đi sự một bữa tiệc nữa. “

Tần Hoan cười cười, nói: “Vậy mời hai vị nói về Trần Phi trước đi, biểu hiện của hắn từ nhỏ đến lớn thế nào? “

Bà Trần không nhìn vào máy ảnh, chỉ nói: “Nó là một đứa trẻ tốt, từ khi còn nhỏ. “

Dư Phú Cường nói nhiều hơn, ông nói chuyện thẳng thắn, thậm chí nói hết chuyện Trần Phi đái dầm khi còn bé rồi đánh nhau với người khác, vô cùng chi tiết.

Tần Hoan kiên nhẫn nghe xong, lại hỏi: “Vậy tính cách của hắn thì sao? Chúng tôi nghe nói rằng hắn không hòa đồng, gần như độc lai độc vãn trong trường. “

“Nó thành ra như vậy còn không phải vì mấy cậu ấm giàu có chỉ biết bắt nạt người khác hay sao.” Dư Phú Cường nói, “Trung học là Phi Phi lên thành phố học, thành phố xa chỗ chúng tôi, nửa tháng, một tháng sẽ trở về một lần, sau đó chúng tôi mới biết nó bị bắt nạt ở trường, người bắt nạt là con nhà có tiền, trong đó có một học sinh rất quá đáng, bề ngoài là bạn bè với Phi Phi, nhưng sau lưng lại đâm cho một nhát, rất xấu. “

Tiêu Mặc và Tần Hoan thay phiên nhau hỏi không ít vấn đề, sau đó rất tự nhiên chuyển sang vấn đề chính, “Sau khi bị Y Đại đuổi học Trần Phi vẫn ở nhà sao? Với thành tích của hắn hoàn toàn có thể thi thi tuyển sinh đại học lại rồi đi học đại học, tại sao hắn không thi? “

“Lúc đầu nó cũng không ở lại đây đâu, tất cả đều là lỗi do tôi.... “Mẹ Trần lau nước mắt, “Là tôi làm trễ nãi Phi Phi.”

Sau một thời gian dài nói chuyện, mẹ Trần đã không còn cảnh giác mạnh như vậy nữa, cũng có lẽ là bà ấy đã chịu áp lực quá lâu, muốn trút giận, giải quyết, phàm là có chuyện gì để nói thì đều nói hết ra, “Mới một hoặc hai tháng đầu, Phi Phi luôn luôn chạy hai đầu, nhưng không lâu sau đó tôi phát hiện ra ung thư vú, nó bị tôi cản tay cản chân, không thể đi nữa, lần cuối cùng nó trở lại thành phố Y là trước khi tôi phẫu thuật, nó nói rằng về tìm người nào đó để vay tiền... “

Dư Phú Cường bỗng phun ra một ngụm nước, bị sặc đến ho khan kịch liệt, cắt ngang lời của mẹ Trần, chờ lâu ơi là lâu mới không ho nữa, ông liền nói: “Chị ơi, chị đi cắt chút trái cây đi, khách tới đây chỉ uống hai ly nước lọc, ngay cả trái cây cũng không có, ngại quá trời.”

Sau khi đẩy bà Trần còn đang mơ hồ đi, ông lại cười cười với Tiêu Mặc và Tần Hoan, “Thật ra chị tôi không rõ lắm, lúc đó tuy rằng Phi Phi muốn đi, nhưng không đi được, đêm đó chị tôi đột nhiên hôn mê, nó mới bất đắc dĩ phải ở lại, tôi buôn bán nhỏ, tiền kiếm được không nhiều lắm, tôi nghĩ mẹ con họ thật sự đáng thương, còn là chị ruột và cháu ruột của tôi, lúc ấy liền lấy hết tiền có thể xoay sở ra, cho Phi Phi mượn hết.”

Thần sắc Tiêu Mặc khẽ biến, y bất giác nghiêng về phía trước, vừa định nói chuyện, lại bị Tần Hoan bắt lấy tay. Tần Hoan đem điện thoại di động mình cầm nhét vào trong tay Tiêu Mặc, lại nghiêng đầu cười trấn an Tiêu Mặc, sau đó trêu ghẹo nói: “Dư tiên sinh ngài nhất định là khiêm tốn rồi, nếu như tôi không lầm, xe ngài đậu ở dưới lầu là Huy Đằng nhỉ, một chiếc hơn hai triệu, đến cả ghế lái cũng nhiều tiền như vậy, sao có thể là làm ăn nhỏ được cơ chứ. “

Dư Phú Cường cười ha ha hai tiếng, “Cậu nhìn nhầm rồi, tôi lái xe bình thường, không phải Huy Đằng đâu, nếu tôi có thể lái được Huy Đằng, làm sao còn ở nơi nhỏ bé này? Không tin thì cậu chờ lát xem kỹ hơn đi.”

Dừng một chút rồi ông nói: ” Xin lỗi, tôi đi vệ sinh, cậu uống miếng nước, nghỉ ngơi trước đi.”

Tần Hoan cười cười, “Ngài đi đi.”

Chờ Dư Phú Cường trở về, Tần Hoan không tiếp tục chuyện xe cộ, hắn nói: “Tôi vừa cẩn thận nhớ lại, chuyện xe có thể tôi nhận lầm thật, dù sao hai chiếc rất giống nhau, không đặt cùng một chỗ so sánh, quả thật dễ nhận lầm. “

“Vâng.”

Tần Hoan và Tiêu Mặc đã hỏi được đáp án mình muốn, sau đó bọn họ tùy tiện hỏi mấy câu, bâng quơ có lệ liền đứng dậy cáo từ.

“Chờ một chút.” Dư Phú Cường gọi bọn họ lại, dùng ngón tay cái chà xát ngón trỏ và ngón giữa, “Không phải nói có thù lao sao? “

“À ngại quá.” Tiêu Mặc nói, “Chú có Alipay không? Tôi sẽ chuyển trực tiếp cho chú, nhưng vì bản thảo cần phải được tổng biên tập xem xét lại, vì vậy hôm nay chúng tôi chỉ có thể chuyển cho chú một nửa – ba ngàn. Nếu chắc chắn lên trang đầu, chúng tôi sẽ cho chú phần chi phí còn lại. “

“Được.” Dư Phú Cường báo một dãy số, “Chuyển tiền vào số này. “

Tiêu Mặc không do dự, lấy điện thoại ra chuyển cho Dư Phú Cường ba ngàn.

Tần Hoan và Tiêu Mặc dưới ánh mắt chăm chú của Dư Phú Cường đi ra ngoài xuống lầu, nhưng bọn họ không rời đi, mà đi tới lầu một rồi quay trở lại.

Dư Phú Cường đã đóng cửa, nhưng vì ngôi nhà quá cũ, cách âm không tốt, họ đứng ở sát cửa, mà giọng của ông ta lại lớn, vì vậy đứng bên ngoài cũng có thể nghe rõ rành rành cuộc đối thoại.

Tần Hoan lấy điện thoại ra, ghi lại cuộc trò chuyện giữa ông ta và mẹ Trần.

Trở về khách sạn, Tần Hoan liền gửi đoạn ghi âm này cho bạn bè.

Sau khi gửi đi, hắn nói với Tiêu Mặc: “Anh đã tìm một người giúp phiên dịch cuộc đối thoại này, chậm nhất là tám giờ tối thì có thể biết những gì họ nói. “

“Còn một chuyện, ông ta đã sai một ai đó thay chiếc xe ở tầng dưới thành một chiếc đại chúng bình thường.” Tần Hoan nói, “Mặc Mặc, anh nghĩ rằng nghi ngờ của em là đúng, nguồn gốc của chiếc xe này có vấn đề, có lẽ ông ta biết được gì đó... Lúc đó bà Trần đã buông lỏng cảnh giác, lời bà nói sự thật. “

Tiêu Mặc khẳng định: “Ngày Lí Tư bị sát hại, Trần Phi ở thành phố Y. “

“Hẳn là không sai vào đâu được.”

Tần Hoan vươn vai, nói với Tiêu Mặc: “Chúng ta tìm chỗ ăn trước đi, hôm nay cả ngày không ăn gì rồi, anh hơi đói. “

Tiêu Mặc:”Được.”



Phía bên kia.

Sau khi Dư Phú Cường tiễn bọn Tiêu Mặc đi, càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, hai người còn quá trẻ, nhiều nhất là mười tám mười chín tuổi.

Hơn nữa ông ta quên kiểm tra thẻ nhà báo của cả hai.

“Phú Cường, em sao thế?” ” Bà Trần ngồi xuống bên cạnh Dư Phú Cường, rụt vai theo thói quen, sắc mặt không tốt lắm.

Dư Phú Cường nghiêng đầu nhìn thoáng qua bà Trần, “Chị, có thể em đã gây phiền toái cho Phi Phi.”

Không lâu sau, ông tìm một bậc thang cho mình, bắt đầu chối trách nhiệm, “Nhưng vấn đề chủ yếu vẫn là do chị. Chị ơi, chị quên những gì em đã nói với chị trước đây ư– Phi Phi đã ở lại với chúng ta kể từ khi bỏ học, chưa từng rời đi. Mà chị vừa nói gì? Sao chị lại tùy tiện nói ra những chuyện Phi Phi đã rời đi, thiếu chút nữa nói sai rồi! “

Bà Trần thực sự không hiểu, “Tại sao không thể nói? Không phải là khoảng thời gian đó thực sự chạy hai đầu sao, nó cũng nói với chị là đi đến thành phố Y để vay tiền..”

“U là trời, chị ơi là chị, em đã nói với chị nhiều lần rồi, Phi Phi không đi, tiền là em cho các chị mượn, số tiền lớn như vậy, nó mượn ở đâu? Lúc đó chị hôn mê, suốt hai ngày mới tỉnh lại, chị vừa tỉnh lại không phải đã gặp Phi Phi sao? Nếu Phi Phi đi, làm sao có thể nhanh chóng trở về kịp được. “

“Nói cũng đúng. “

Bà Trần im lặng một lát, nhịn không được nói: “Đoạn thời gian trước có một người tới hỏi thăm Phi Phi từ hàng xóm xung quanh, hôm nay lại đến hai người. ” Bà nắm lòng ngực, lo lắng vô cùng, “Phú Cường, em nói thật với chị đi, có phải là Phi Phi đã làm việc gì rồi không?”

“Không có!” Dư Phú Cường nhanh chóng lắc đầu, “Chị à chị nghĩ nhiều rồi, Phi Phi có thể làm gì chứ.”

Ông ta cúi đầu nhìn đồng hồ, “Được rồichị, chị đừng suy nghĩ lung tung, Phi Phi là một đứa trẻ tốt, nó không làm gì cả, chị nhớ chuyện rõ này là được. Tới giờ em phải đi rồi, nếu không em sẽ trễ bữa tiệc. Mấy thứ em mang tới đều là do Phi Phi bảo em mua cho chị, chị nhớ phải ăn đó.”

Sau khi ra khỏi cửa, Dư Phú Cường liền thay đổi sắc mặt, ông ta đi xuống dưới lầu, sau khi đi vòng mấy vòng bên cạnh xe, liền lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Trần Phi.

Lúc này có một người đàn ông đi tới, trả lại cho ông ta vì Dư Phú Cường vừa rồi lấy cớ đi vệ sinh, sau đó ném chìa khóa Huy Đằng tới.